Chương 13: Sóng Gió Trong Bệnh Viện
Túy Hậu Ngư Ca
14/05/2021
Lúc nhận được điện thoại của Thai Linh, Cố Diệp Thần đang họp. Xem thấy là điện thoại của Thai Linh, Cố Diệp Thần không nghĩ gì đã cúp ngay. Trước nay cậu ta chưa từng nói chuyện gì nghiêm chỉnh.
Hai phút sau, di động của trợ lý Cố Diệp Thần ngồi cạnh lại reo lên, anh ta thấy cái tên hiện lên trên màn hình bèn nhìn sang ông chủ theo bản năng. Cố Diệp Thần nhíu mày, đưa tay nhận lấy điện thoại rồi nhấn nút nghe.
Anh làm một động tác tạm ngừng, đoạn quay ghế đi, đưa lưng về phía các cấp dưới, tiếp điện thoại: “Alo…”
Không biết bên kia nói gì, những người đang có mặt chỉ thấy sắc mặt vị tổng giám đốc chưa nhậm chức được bao lâu, trước nay vẫn có tác phong nhanh nhẹn, hành động quả quyết, ngày thường không cười nói tùy tiện, lại biến đổi lớn, sau đó anh đứng bật dây, cầm áo khoác trên ghế tựa lao ra ngoài: “Tôi có một số chuyện cần xử lý, mọi người giải tán trước đi.”
*
Hành lang bên ngoài phòng cấp cứu vốn khá yên tĩnh, vậy nên tiếng mắng nhiếc nhào nháo của người nhà Tô Tử trở nên chói tai vô cùng.
Có một người trông như là mẹ Tô Tử bị cảnh sát giữ lại. Người phụ nữa kia hung hăng trợn mắt với Kiều Chỉ, vốn đang im lặng ngồi trên ghế dài của bệnh viện.
“Thì ra là mày, là mày muốn hại chết con gái tao. Là mày, cái con đê tiện này…” Người phụ nữ kia vừa thoát được cảnh sát là lao đến bên cạnh Kiều Chỉ, muốn kéo, xé cổ áo của cô: “Sao đây, mày muốn báo thù? Đồ vô ơn, tao đã nuôi mày lớn thế này, mày báo đáp như vậy đấy à? Từ đầu tao không nên nhận nuôi mày, để mày tự sinh tự diệt đi, con đĩ c**, thứ đê tiện…”
Hôm nay Kiều Chỉ mặc một cái áo thun, vạt áo trước đã bị bà ta kéo nhăn nhúm, may nhờ một nam cảnh sát tiên lên lôi bà ta đi, nếu không chắc chắn nó sẽ rách.
Kiều Chỉ chỉ im lặng ngồi đó, cũng không lên tiếng, sắc mặt ảm đạm vô cùng.
Người phụ nữ kia vừa mắng vừa giẫy khỏi cảnh sát, lời mắng ra cũng khó nghe vô cùng, nam cảnh sát không vừa mắt nên nghiêm giọng mắng một chút. Người nhà họ Tô bị la thì sửng ra, nhưng giây tiếp theo đã khóc lóc om sòn rồi lăn lộn khóc lớn trên đất: “Cảnh sát đánh người, cảnh sát bao che cho tội phạm…” La đến mức cả đám người vây xung quanh, đồng thời cũng nhìn về phía này mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thấy những kẻ cố tình gây sự này, cảnh sát cũng có chút khó xử, dù sao con gái người ta cũng còn ở trong phòng cấp cứu, anh ta cũng không thể lên giọng de dọa người ta được. Thế là cảnh sát kia đi đến bên cạnh Kiều Chỉ để thương lượng: “Hay là cô tạm ra cạnh hành lang đợi một lát, chúng tôi còn phải ghi lại chút thông tin về cô.”
Vốn Kiều Chỉ đang thẫn thờ ngồi đó, nghe thấy tiếng cảnh sát kia thì mí mắt giật giật, cuối cùng cô cũng đứng lên. Cảnh sát kia thở hắt một cái, may quá, cô ấy vẫn còn nghe lọt tai.
“Đi lối này…” Cảnh sát chỉ về một phía của hành lang.
Nhưng cứ như Kiều Chỉ không nghe được, còn bước đến chỗ người đàn bà vẫn đang mắng to kia, ánh mắt lạnh lùng đăm đăm. Không đợi cảnh sát kia có phản ứng, cô đã cầm cốc nước còn uống dở cạnh bình nước không biết của ai, hất thẳng về phía người đàn bà kia.
Người kia bị tạt mà sửng sốt, trợn to hai mắt khó mà tin được: “Con đĩ, mày dám tạt tao? Tao liều mạng với mày…” Nói xong, bà ta đưa tay định tát lên mặt Kiều Chỉ.
Chung quanh truyền đến một đợt hít khí của mọi người, bởi trong tay người đàn bà kia có một mảnh thủy tinh, đó là mảnh còn sót lại từ một cái bình giữ nhiệt mà ban nãy ai đó đã làm vỡ trong bệnh viện.
Động tác của bà ta quá nhanh, sức lực cũng không nhỏ, một nữ cảnh sát cũng bị bà ta đẩy cho lảo đảo. Mảnh thủy tinh kia đâm thẳng đến chỗ mặt Kiều Chỉ, lúc này sau lưng cô chỉ có hai nam cảnh sát không cách cô quá xa. Cảnh sát trẻ tuổi vừa khuyên cô ban nãy là người phản ứng nhanh nhất, anh ta kịp thời kéo cô về phía sau.
Kiều Chỉ lảo đảo thụt lại hai bước rồi ngã vào bức tường phía sau, khó khăn lắm mới tránh được mảnh thủy tinh kia, còn mu bàn tay của vị cảnh sát trẻ lại bị mảnh thủy tinh rạch thành một vết thương nhỏ.
Mọi người còn chưa kịp thở phào, đã thấy cổ tay người đàn bà kia bị ai đó nắm, rồi họ nghe rõ tiếng xương vỡ vụn, sau đó bà ta bị quăng mạnh ra ngoài như một con diều đứt giây. Mọi người vội vã tránh ra, người đàn bà kia rơi “ầm” một tiếng xuống nề hành lang, mãi cũng không dậy nổi.
Mọi người bị màn này dọa sợ hết hồn, cả mấy cảnh sát có mặt cũng khẽ run lên.
Người nọ không quan tâm ánh mắt của ai, chỉ đi thẳng đến cạnh Kiều Chỉ, quan sát cô trên dưới một phen. Sau khi đã chắc chắn cô không vẫn khỏe mạnh, không hao tổn gì, thì khuôn mặt vốn hơi căng thẳng mới có chút dịu lại.
Kiều Chỉ không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, mà lại là lúc cô chật vật thế này. Cô khoanh hai tay bao lại trước người, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Hình như anh đã dọa cô rồi… Cố Diệp Thần hạ giọng, gọi khẽ: “Kiều Chỉ…”
Cơ thể cô run lên một cái rất rõ ràng, nhưng lại không có hành động gì nữa.
Cố Diệp Thần cởi áo khoác vest trên người xuống, khoác lên cho cô, đoạn dịu dàng đưa tay lên vén mấy sợi tóc đang tán loạn của cô ra sau tai.
Mẹ của Tô Tử đã được đưa vào phòng cấp cứu, hành lang cũng xem như đã yên tĩnh lại.
Một viên cảnh sát đứng cạnh đó thò mặt vào hỏi: “Anh là ai? Ai cho phép anh động thủ trong bệnh viện? Anh có còn xem luật pháp ra gì không?”
Cố Diệp Thần lạnh lùng nhìn anh ta một cái, viên cảnh sát kia rùng mình. Tuy ánh mắt người này rất bình thường, nhưng lại khiến lòng anh ta lạnh toát, cảm thấy một nỗi sợ vô hình.
“Khụ…” Có một tiếng ho nhẹ truyền đến, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn mặc cảnh phục bước tới.
“Tề đội.” Viên cảnh sát kia có hơi kinh ngạc. Mấy chuyện xô xát thông thường này thì có liên quan gì đến đội hình sự, vì sao tên sát tinh này cũng đến vậy?
Tề Trăn khoát khoát tay, đi đến cạnh Cố Diệp Thần rồi móc một điếu thuốc đưa tới: “Hút đi cho bớt giận…”
Cố Diệp Thần lạnh nhạt liếc anh ta một cái, không hề nhận lấy điếu thuốc kia: “Chúng tôi có thể đi được chưa?”
Viên cảnh sát kia thấy có vẻ anh và Tề Trăn rất thân thiết, cũng không dám đáp mà chỉ im lặng nhìn.
Tề Trăn thu tay về, tự móc bật lửa ra châm thuốc, Cố Diệp Thần nhìn động tác của anh ta mà nhíu mày.
Tề Trăn ho nhẹ một tiếng, quăng điếu thuốc chưa hút vào thùng rác cạnh đó. Hình như bệnh viện không cho hút thuốc.
Một viên cảnh sát khác đi đến bên cạnh họ: “Tề đội, người bên trong tỉnh rồi.”
Tề Trăn gật đầu tỏ ý mình đã biết, đoạn híp mắt quan sát cả người Kiều Chỉ một phen, khóe miệng lại “chậc chậc” hai tiếng, cuối cùng mới nhìn sang Cố Diệp Thần: “Sợ là chưa được, nếu người bên trong muốn tố cáo chị dâu, sợ là chị dâu phải vào cục rỗi chuyện hai ngày.”
Mày Cố Diệp Thần nhíu lại thật chặt, anh nhìn Tề Trăn với sắc mặt không vui, anh ta lại xua tay lia lịa: “Cậu đừng nhìn tôi như thế, tôi có thể không chịu được đâu.”
Cố Diệp Thần hừ lạnh, quay đầu về phía Kiều Chỉ đã cứng hết người, chủ động trước, đưa tay luồn vào bả vai cô, nhẹ giọng nói: “Qua bên kia đợi tôi một chút.”
Kiều Chỉ nghe tiếng thì ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, nắm lấy vạt áo anh theo bản năng, có hơi hoảng hốt: “Anh định đi đâu?”
Cố Diệp Thần đưa tay lên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô một cái, cười dịu dàng, giọng nói mềm mỏng: “Đợi tôi một lát, tôi xử lý xong chút chuyện sẽ đưa em về nhà!”
Tề Trăn nhìn mà lắc đầu liên tục. Anh ta có được thấy người luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng trước mắt này dịu dàng như thế bao giờ đâu?
Kiều Chỉ nhìn anh, ánh mắt Cố Diệp Thần đầy trìu mến và ấm áp, khiến cô cảm thấy một sự yên tâm vô hình, mới cắn chặt môi dưới rồi gật đầu, nhỏ giọng đáp lời: “Được. . .” .
Cố Diệp Thần nói vài câu với Tề Trăn rồi chạy thẳng đến phòng bệnh trên lầu hai.
Hai phút sau, di động của trợ lý Cố Diệp Thần ngồi cạnh lại reo lên, anh ta thấy cái tên hiện lên trên màn hình bèn nhìn sang ông chủ theo bản năng. Cố Diệp Thần nhíu mày, đưa tay nhận lấy điện thoại rồi nhấn nút nghe.
Anh làm một động tác tạm ngừng, đoạn quay ghế đi, đưa lưng về phía các cấp dưới, tiếp điện thoại: “Alo…”
Không biết bên kia nói gì, những người đang có mặt chỉ thấy sắc mặt vị tổng giám đốc chưa nhậm chức được bao lâu, trước nay vẫn có tác phong nhanh nhẹn, hành động quả quyết, ngày thường không cười nói tùy tiện, lại biến đổi lớn, sau đó anh đứng bật dây, cầm áo khoác trên ghế tựa lao ra ngoài: “Tôi có một số chuyện cần xử lý, mọi người giải tán trước đi.”
*
Hành lang bên ngoài phòng cấp cứu vốn khá yên tĩnh, vậy nên tiếng mắng nhiếc nhào nháo của người nhà Tô Tử trở nên chói tai vô cùng.
Có một người trông như là mẹ Tô Tử bị cảnh sát giữ lại. Người phụ nữa kia hung hăng trợn mắt với Kiều Chỉ, vốn đang im lặng ngồi trên ghế dài của bệnh viện.
“Thì ra là mày, là mày muốn hại chết con gái tao. Là mày, cái con đê tiện này…” Người phụ nữ kia vừa thoát được cảnh sát là lao đến bên cạnh Kiều Chỉ, muốn kéo, xé cổ áo của cô: “Sao đây, mày muốn báo thù? Đồ vô ơn, tao đã nuôi mày lớn thế này, mày báo đáp như vậy đấy à? Từ đầu tao không nên nhận nuôi mày, để mày tự sinh tự diệt đi, con đĩ c**, thứ đê tiện…”
Hôm nay Kiều Chỉ mặc một cái áo thun, vạt áo trước đã bị bà ta kéo nhăn nhúm, may nhờ một nam cảnh sát tiên lên lôi bà ta đi, nếu không chắc chắn nó sẽ rách.
Kiều Chỉ chỉ im lặng ngồi đó, cũng không lên tiếng, sắc mặt ảm đạm vô cùng.
Người phụ nữ kia vừa mắng vừa giẫy khỏi cảnh sát, lời mắng ra cũng khó nghe vô cùng, nam cảnh sát không vừa mắt nên nghiêm giọng mắng một chút. Người nhà họ Tô bị la thì sửng ra, nhưng giây tiếp theo đã khóc lóc om sòn rồi lăn lộn khóc lớn trên đất: “Cảnh sát đánh người, cảnh sát bao che cho tội phạm…” La đến mức cả đám người vây xung quanh, đồng thời cũng nhìn về phía này mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thấy những kẻ cố tình gây sự này, cảnh sát cũng có chút khó xử, dù sao con gái người ta cũng còn ở trong phòng cấp cứu, anh ta cũng không thể lên giọng de dọa người ta được. Thế là cảnh sát kia đi đến bên cạnh Kiều Chỉ để thương lượng: “Hay là cô tạm ra cạnh hành lang đợi một lát, chúng tôi còn phải ghi lại chút thông tin về cô.”
Vốn Kiều Chỉ đang thẫn thờ ngồi đó, nghe thấy tiếng cảnh sát kia thì mí mắt giật giật, cuối cùng cô cũng đứng lên. Cảnh sát kia thở hắt một cái, may quá, cô ấy vẫn còn nghe lọt tai.
“Đi lối này…” Cảnh sát chỉ về một phía của hành lang.
Nhưng cứ như Kiều Chỉ không nghe được, còn bước đến chỗ người đàn bà vẫn đang mắng to kia, ánh mắt lạnh lùng đăm đăm. Không đợi cảnh sát kia có phản ứng, cô đã cầm cốc nước còn uống dở cạnh bình nước không biết của ai, hất thẳng về phía người đàn bà kia.
Người kia bị tạt mà sửng sốt, trợn to hai mắt khó mà tin được: “Con đĩ, mày dám tạt tao? Tao liều mạng với mày…” Nói xong, bà ta đưa tay định tát lên mặt Kiều Chỉ.
Chung quanh truyền đến một đợt hít khí của mọi người, bởi trong tay người đàn bà kia có một mảnh thủy tinh, đó là mảnh còn sót lại từ một cái bình giữ nhiệt mà ban nãy ai đó đã làm vỡ trong bệnh viện.
Động tác của bà ta quá nhanh, sức lực cũng không nhỏ, một nữ cảnh sát cũng bị bà ta đẩy cho lảo đảo. Mảnh thủy tinh kia đâm thẳng đến chỗ mặt Kiều Chỉ, lúc này sau lưng cô chỉ có hai nam cảnh sát không cách cô quá xa. Cảnh sát trẻ tuổi vừa khuyên cô ban nãy là người phản ứng nhanh nhất, anh ta kịp thời kéo cô về phía sau.
Kiều Chỉ lảo đảo thụt lại hai bước rồi ngã vào bức tường phía sau, khó khăn lắm mới tránh được mảnh thủy tinh kia, còn mu bàn tay của vị cảnh sát trẻ lại bị mảnh thủy tinh rạch thành một vết thương nhỏ.
Mọi người còn chưa kịp thở phào, đã thấy cổ tay người đàn bà kia bị ai đó nắm, rồi họ nghe rõ tiếng xương vỡ vụn, sau đó bà ta bị quăng mạnh ra ngoài như một con diều đứt giây. Mọi người vội vã tránh ra, người đàn bà kia rơi “ầm” một tiếng xuống nề hành lang, mãi cũng không dậy nổi.
Mọi người bị màn này dọa sợ hết hồn, cả mấy cảnh sát có mặt cũng khẽ run lên.
Người nọ không quan tâm ánh mắt của ai, chỉ đi thẳng đến cạnh Kiều Chỉ, quan sát cô trên dưới một phen. Sau khi đã chắc chắn cô không vẫn khỏe mạnh, không hao tổn gì, thì khuôn mặt vốn hơi căng thẳng mới có chút dịu lại.
Kiều Chỉ không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, mà lại là lúc cô chật vật thế này. Cô khoanh hai tay bao lại trước người, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Hình như anh đã dọa cô rồi… Cố Diệp Thần hạ giọng, gọi khẽ: “Kiều Chỉ…”
Cơ thể cô run lên một cái rất rõ ràng, nhưng lại không có hành động gì nữa.
Cố Diệp Thần cởi áo khoác vest trên người xuống, khoác lên cho cô, đoạn dịu dàng đưa tay lên vén mấy sợi tóc đang tán loạn của cô ra sau tai.
Mẹ của Tô Tử đã được đưa vào phòng cấp cứu, hành lang cũng xem như đã yên tĩnh lại.
Một viên cảnh sát đứng cạnh đó thò mặt vào hỏi: “Anh là ai? Ai cho phép anh động thủ trong bệnh viện? Anh có còn xem luật pháp ra gì không?”
Cố Diệp Thần lạnh lùng nhìn anh ta một cái, viên cảnh sát kia rùng mình. Tuy ánh mắt người này rất bình thường, nhưng lại khiến lòng anh ta lạnh toát, cảm thấy một nỗi sợ vô hình.
“Khụ…” Có một tiếng ho nhẹ truyền đến, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn mặc cảnh phục bước tới.
“Tề đội.” Viên cảnh sát kia có hơi kinh ngạc. Mấy chuyện xô xát thông thường này thì có liên quan gì đến đội hình sự, vì sao tên sát tinh này cũng đến vậy?
Tề Trăn khoát khoát tay, đi đến cạnh Cố Diệp Thần rồi móc một điếu thuốc đưa tới: “Hút đi cho bớt giận…”
Cố Diệp Thần lạnh nhạt liếc anh ta một cái, không hề nhận lấy điếu thuốc kia: “Chúng tôi có thể đi được chưa?”
Viên cảnh sát kia thấy có vẻ anh và Tề Trăn rất thân thiết, cũng không dám đáp mà chỉ im lặng nhìn.
Tề Trăn thu tay về, tự móc bật lửa ra châm thuốc, Cố Diệp Thần nhìn động tác của anh ta mà nhíu mày.
Tề Trăn ho nhẹ một tiếng, quăng điếu thuốc chưa hút vào thùng rác cạnh đó. Hình như bệnh viện không cho hút thuốc.
Một viên cảnh sát khác đi đến bên cạnh họ: “Tề đội, người bên trong tỉnh rồi.”
Tề Trăn gật đầu tỏ ý mình đã biết, đoạn híp mắt quan sát cả người Kiều Chỉ một phen, khóe miệng lại “chậc chậc” hai tiếng, cuối cùng mới nhìn sang Cố Diệp Thần: “Sợ là chưa được, nếu người bên trong muốn tố cáo chị dâu, sợ là chị dâu phải vào cục rỗi chuyện hai ngày.”
Mày Cố Diệp Thần nhíu lại thật chặt, anh nhìn Tề Trăn với sắc mặt không vui, anh ta lại xua tay lia lịa: “Cậu đừng nhìn tôi như thế, tôi có thể không chịu được đâu.”
Cố Diệp Thần hừ lạnh, quay đầu về phía Kiều Chỉ đã cứng hết người, chủ động trước, đưa tay luồn vào bả vai cô, nhẹ giọng nói: “Qua bên kia đợi tôi một chút.”
Kiều Chỉ nghe tiếng thì ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, nắm lấy vạt áo anh theo bản năng, có hơi hoảng hốt: “Anh định đi đâu?”
Cố Diệp Thần đưa tay lên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô một cái, cười dịu dàng, giọng nói mềm mỏng: “Đợi tôi một lát, tôi xử lý xong chút chuyện sẽ đưa em về nhà!”
Tề Trăn nhìn mà lắc đầu liên tục. Anh ta có được thấy người luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng trước mắt này dịu dàng như thế bao giờ đâu?
Kiều Chỉ nhìn anh, ánh mắt Cố Diệp Thần đầy trìu mến và ấm áp, khiến cô cảm thấy một sự yên tâm vô hình, mới cắn chặt môi dưới rồi gật đầu, nhỏ giọng đáp lời: “Được. . .” .
Cố Diệp Thần nói vài câu với Tề Trăn rồi chạy thẳng đến phòng bệnh trên lầu hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.