Chương 7: Đưa Em Về Nhà
Túy Hậu Ngư Ca
05/04/2021
“Như có thể tiên kiến chi minh, vị vũ trù mâu”
———
Qua hết đường mòn, có một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường, một người đang đứng dựa hờ vào cửa xe. Anh hơi vắt một chân, chân kia lại thẳng tắp, ngón tay thon dài đang kẹp vào một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Cố Diệp Thần nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên, thấy ngay một người đi từ chỗ ngoặt đến. Anh bèn đứng thẳng lại, nhấn thùng rác bên cạnh, quăng điếu thuốc vào, đoạn sửa sang lại áo sơ mi màu đen trên người, đi về phía Kiều Chỉ.
Ban đầu cô còn ở khá xa, nay thấy được người gần đó, có hơi ngạc nhiên mà dừng bước: “Sao anh lại ở đây? Sao anh không về nhà?” Hơi thở anh vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đây là lần đầu Kiều Chỉ biết đến loại mùi này, thì ra cũng không khiến người khác chán ghét.
Cô Diệp Thần thản nhiên nhận lấy đồ trong tay Kiều Chỉ, lại quay người đi đến cạnh xe, vừa đi vừa nói: “Nếu tôi về, đêm nay em có còn ra được nữa không?”
Cố Diệp Thần bước hai bước, thấy người sau lưng không đi theo, bèn ngừng lại quay đầu nhìn. Anh thấy Kiều Chỉ đứng nghệch ở đó, mặt đỏ như sắp cháy đến nơi.
Anh bất tri bất giác nhận ra lời ban nãy của mình có hơi quá, Cô Diệp Thần nhíu mày bất đắc dĩ, đằng hắng nhẹ: “Ý tôi không phải như thế, tôi…” Trong phút chốc, anh chẳng biết nên giải thích thế nào.
Ánh đèn đường mơ màng rọi vào mặt hai người, lúc sáng lúc tối. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, xen lẫn với hương hoa đêm xuân nồng nàn.
Bỗng một con Pomer không biết từ đâu chạy đến, vây lấy chân Kiều Chỉ, le lưỡi không ngừng. Cô lùi về sau mấy bước, có hơi khó xử. Con Pomer kia thấy thế lại xông đến, còn sủa lên mấy tiếng. Kiều Chỉ từng bị chó cắn lúc nhỏ, dù không bị ám ảnh gì, nhưng thấy chó cũng có phần sợ hãi, không còn cách nào khác là cứ tránh né không ngừng.
Con Pomer kia cứ bám lấy cô, đuổi thế nào cũng không chịu đi, Kiều Chỉ lại không dám làm gì cả, sợ nó bị thương, đành nhìn về phía Cố Diệp Thần bằng ánh mắt cầu cứu. Anh vẫn đứng yên không động đậy, khóe miệng lộ một nụ cười hóng chuyện. Con Pomer kia rất xinh xắn đáng yêu, anh cũng không sợ nó khiến cô bị thương, trái lại thấy cảnh cô hoảng hốt lo sợ, anh còn thấy có phần “cảnh đẹp ý vui” nữa.
“Mỹ Tuyết Nhi…” Có tiếng mắng truyền đến từ đó không xa, con Pomer kia nghe thế bèn vọt ngay đi. Một phụ nữ trung niên mặc quần áo thể thao cười với Kiều Chỉ bằng vẻ áy náy, nhưng cô chỉ xua xua tay, mỉm cười lắc đầu.
“Ai cho mi chạy lung tung vậy, không ngoan gì cả, xem tối nay mẹ xử mi thế nào…” Tiếng trách móc của người phụ nữ kia ngày càng xa, Kiều Chỉ nghe thì không kìm được mà bật cười.
Cô quay lại, thấy Cố Diệp Thần vẫn đứng ngay đó, anh cười nhạt: “Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Lòng Kiều Chỉ có hơi lạ lẫm, vừa than thở về chuyện ban nãy anh “thấy chết không cứu”, vừa cảm thấy lòng dạ mình có phần ích kỷ. Đang lúc cô suy nghĩ, Cố Diệp Thần đã bỏ đồ vào xe, nếu từ chối nữa cũng hơi quá đáng.
Kiều Chỉ thở phào, mở cửa bước lên xe.
Xe được khởi động, Cố Diệp Thần thuần thục bẻ lái. Kiều Chỉ nhìn thẳng về phía trước, đã chín giờ tối nhưng người và xe trên phố vẫn như trẩy hội*, đèn neon sáng lấp lánh. Bỗng điện thoại cô run lên, Kiều Chỉ cầm lên nhìn thử, đó là thông báo của tin nhắn từ một dãy số xa lạ: “Chị họ, đây là số của em, chị có việc cứ tìm em. Tô Tử.”
Kiều Chỉ hơi rũ mắt, con người đen bóng, ngón tay trắng nõn khẽ lướt vài lần trên điện thoại, xóa tin nhắn kia đi, đoạn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, tay cầm điện thoại của cô có hơi cứng.
Cố Diệp Thần có giác quan nhạy bén khác thường, hiển nhiên, đã nhận ra sự thay đổi của Kiều Chỉ. Anh nhìn sang cô một lần, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe: “Hôm nay ba xuống bếp à?”
Kiều Chỉ hoảng hốt giật mình, cười gượng gạo: “Ừ, hấp một con cá.”
Cố Diệp Thần gật đầu: “Cá ba làm rất ngon, nhất định lát nữa về tôi phải thử.”
Kiều Chỉ hơi sửng sốt, có phần lúng túng: “Sợ tối về chẳng còn gì cho anh ăn nữa đâu, mẹ ăn hết con cá đó rồi.”
Cố Diệp Thần lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Kiều Chỉ cũng nghĩ đến hình ảnh ba mẹ Cố ngày thường, không khỏi thấy vui vẻ hơn, khóe môi cũng nhếch lên một chút.
Trước mặt họ đang có đèn đỏ. Xe chậm rãi ngừng lại, bảng quảng cáo đèn LED cạnh quảng trường đang phát một video về nhà hàng Pháp nào đó.
Bỗng Kiều Chỉ nhớ đến chuyện gì đó, hơi quay đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Diệp Thần: “Cảm ơn anh vì bữa trưa.” Hẳn anh chính là người đã thanh toán giúp cô bữa đó.
Cố Diệp Thần đặt một tay lên cửa sổ xe, chống cằm, tay khác vẫn để trên tay lái, hơi quay đầu, cười nhẹ: “Bữa trưa kia coi như bù lại chuyện đêm nay.”
Kiều Chỉ hơi ngẩn ra, mãi mới hiểu là anh đang nói chuyện con chó ban nãy. Cô nhìn anh, kìm không được, cúi cùng vẫn cúi đầu lẩm bẩm: “Cứ như anh có thể tiên kiến chi minh, vị vũ trù mâu ấy.”*
Dù giọng cô nhỏ, nhưng thính lực Cố Diệp Thần rất tốt. Thấy cô có vẻ trách móc, anh không khỏi nhướng mày đẹp: “Chưa đến mức vị vũ trù mâu, nhưng lại có vài phần sự hậu Gia Cát.”*
Lời nói đùa của anh đã chọc cười Kiều Chỉ, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nhếch miệng cười.
Vừa khéo lúc này di động Cố Diệp Thần reo, anh ngừng nói để nhận điện thoại.
Đầu kia là tiếng nói lười biếng của Thai Linh: “Tôi nói này cậu cả Cố, bây giờ tôi đặc biệt mở cửa sau vì cậu, cho tan làm sớm, có phải cậu nên bày tỏ chút gì đó không?”
Cố Diệp Thần quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh, đoạn mới lạnh nhạt bảo: “Có chuyện gì, nói đi.”
Đèn xanh đã bật, Cố Diệp Thần đạp nhẹ chân ga, xe vụt tiến lên trước.
Kiều Chỉ nhìn cảnh xung quanh không ngừng lùi về phía sau, ánh mắt có phần ngẩn ngơ. Người này rất ít khi đáp lại người đối diện, phần lớn chỉ “ừ”, “được”, từ đó có thể thấy người bên kia rất thân thiết với anh.
Bỗng cô cảm nhận được một cảm giác rất kỳ lạ. Khi ở cạnh người này, dù cô chưa gặp anh được mấy bận, nói đúng hơn, anh chẳng khác gì một kẻ xa lạ, nhưng Kiều Chỉ lại thấy anh quen thuộc lạ thường. Cô nghĩ, có lẽ sự quen thuộc này đến từ những tình cảm ấm áp mà cha mẹ Cố dành cho cô.
Không thể nghi ngờ gì nữa, cuộc hôn nhân này là một chuyện có phần tùy tiện, nhưng với Kiều Chỉ, dù có là thế, cũng không ảnh hưởng gì đến cô, dù sao cô cũng đã quen một mình. Chỉ cần cuộc sống trôi qua bình yên, thế là đủ.
Nhưng anh thì không giống vậy. Bốn năm trước, anh đồng ý lấy cô cũng chỉ vì “ngộ biến tùng quyền”, nay cuộc sống quân nhân đã qua, anh cũng phải bắt đầu cuộc sống của riêng mình. Vậy nên, có lẽ, cô mới chính là vật cản lớn nhất trong cuộc sống mới của anh.
Thai Linh phải lải nhải một lúc lâu mới chịu bỏ qua. Cố Diệp Thần cúp điện thoại, họ cũng vừa đến dưới lầu nhà. Kiều Chỉ xuống xe, nhưng cũng không đi lên mà cúi đầu ngắm mũi chân hết mấy ngày, mãi mới ngẩng lên, dịu dàng nói: “Chúng ta có cần nói chuyện nghiêm túc một chút không?”
Tay định đưa đồ cho cô của Cố Diệp Thần hơi khựng lại, nhưng cũng không ngoài dự đoán của cô, anh nói: “Hôm nay tôi còn việc, chúng ta hẹn ngày khác đi.”
Nghe anh nói thế, Kiều Chỉ lén thở phào, thật ra cô cũng chưa nghĩ được là phải nói gì, hơi có cảm giác “bắt cá leo cây”. Lời từ chối của anh như trút cho cô một gánh nặng. Nhận lấy hai túi trong tay Cố Diệp Thần, Kiều Chỉ nói cảm ơn rồi bước nhanh lên trên.
Cố Diệp Thần đợi lúc đèn lầu 13 sáng, xong xuôi mới quay người lên xe.
———
Qua hết đường mòn, có một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường, một người đang đứng dựa hờ vào cửa xe. Anh hơi vắt một chân, chân kia lại thẳng tắp, ngón tay thon dài đang kẹp vào một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Cố Diệp Thần nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên, thấy ngay một người đi từ chỗ ngoặt đến. Anh bèn đứng thẳng lại, nhấn thùng rác bên cạnh, quăng điếu thuốc vào, đoạn sửa sang lại áo sơ mi màu đen trên người, đi về phía Kiều Chỉ.
Ban đầu cô còn ở khá xa, nay thấy được người gần đó, có hơi ngạc nhiên mà dừng bước: “Sao anh lại ở đây? Sao anh không về nhà?” Hơi thở anh vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đây là lần đầu Kiều Chỉ biết đến loại mùi này, thì ra cũng không khiến người khác chán ghét.
Cô Diệp Thần thản nhiên nhận lấy đồ trong tay Kiều Chỉ, lại quay người đi đến cạnh xe, vừa đi vừa nói: “Nếu tôi về, đêm nay em có còn ra được nữa không?”
Cố Diệp Thần bước hai bước, thấy người sau lưng không đi theo, bèn ngừng lại quay đầu nhìn. Anh thấy Kiều Chỉ đứng nghệch ở đó, mặt đỏ như sắp cháy đến nơi.
Anh bất tri bất giác nhận ra lời ban nãy của mình có hơi quá, Cô Diệp Thần nhíu mày bất đắc dĩ, đằng hắng nhẹ: “Ý tôi không phải như thế, tôi…” Trong phút chốc, anh chẳng biết nên giải thích thế nào.
Ánh đèn đường mơ màng rọi vào mặt hai người, lúc sáng lúc tối. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, xen lẫn với hương hoa đêm xuân nồng nàn.
Bỗng một con Pomer không biết từ đâu chạy đến, vây lấy chân Kiều Chỉ, le lưỡi không ngừng. Cô lùi về sau mấy bước, có hơi khó xử. Con Pomer kia thấy thế lại xông đến, còn sủa lên mấy tiếng. Kiều Chỉ từng bị chó cắn lúc nhỏ, dù không bị ám ảnh gì, nhưng thấy chó cũng có phần sợ hãi, không còn cách nào khác là cứ tránh né không ngừng.
Con Pomer kia cứ bám lấy cô, đuổi thế nào cũng không chịu đi, Kiều Chỉ lại không dám làm gì cả, sợ nó bị thương, đành nhìn về phía Cố Diệp Thần bằng ánh mắt cầu cứu. Anh vẫn đứng yên không động đậy, khóe miệng lộ một nụ cười hóng chuyện. Con Pomer kia rất xinh xắn đáng yêu, anh cũng không sợ nó khiến cô bị thương, trái lại thấy cảnh cô hoảng hốt lo sợ, anh còn thấy có phần “cảnh đẹp ý vui” nữa.
“Mỹ Tuyết Nhi…” Có tiếng mắng truyền đến từ đó không xa, con Pomer kia nghe thế bèn vọt ngay đi. Một phụ nữ trung niên mặc quần áo thể thao cười với Kiều Chỉ bằng vẻ áy náy, nhưng cô chỉ xua xua tay, mỉm cười lắc đầu.
“Ai cho mi chạy lung tung vậy, không ngoan gì cả, xem tối nay mẹ xử mi thế nào…” Tiếng trách móc của người phụ nữ kia ngày càng xa, Kiều Chỉ nghe thì không kìm được mà bật cười.
Cô quay lại, thấy Cố Diệp Thần vẫn đứng ngay đó, anh cười nhạt: “Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Lòng Kiều Chỉ có hơi lạ lẫm, vừa than thở về chuyện ban nãy anh “thấy chết không cứu”, vừa cảm thấy lòng dạ mình có phần ích kỷ. Đang lúc cô suy nghĩ, Cố Diệp Thần đã bỏ đồ vào xe, nếu từ chối nữa cũng hơi quá đáng.
Kiều Chỉ thở phào, mở cửa bước lên xe.
Xe được khởi động, Cố Diệp Thần thuần thục bẻ lái. Kiều Chỉ nhìn thẳng về phía trước, đã chín giờ tối nhưng người và xe trên phố vẫn như trẩy hội*, đèn neon sáng lấp lánh. Bỗng điện thoại cô run lên, Kiều Chỉ cầm lên nhìn thử, đó là thông báo của tin nhắn từ một dãy số xa lạ: “Chị họ, đây là số của em, chị có việc cứ tìm em. Tô Tử.”
Kiều Chỉ hơi rũ mắt, con người đen bóng, ngón tay trắng nõn khẽ lướt vài lần trên điện thoại, xóa tin nhắn kia đi, đoạn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, tay cầm điện thoại của cô có hơi cứng.
Cố Diệp Thần có giác quan nhạy bén khác thường, hiển nhiên, đã nhận ra sự thay đổi của Kiều Chỉ. Anh nhìn sang cô một lần, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe: “Hôm nay ba xuống bếp à?”
Kiều Chỉ hoảng hốt giật mình, cười gượng gạo: “Ừ, hấp một con cá.”
Cố Diệp Thần gật đầu: “Cá ba làm rất ngon, nhất định lát nữa về tôi phải thử.”
Kiều Chỉ hơi sửng sốt, có phần lúng túng: “Sợ tối về chẳng còn gì cho anh ăn nữa đâu, mẹ ăn hết con cá đó rồi.”
Cố Diệp Thần lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Kiều Chỉ cũng nghĩ đến hình ảnh ba mẹ Cố ngày thường, không khỏi thấy vui vẻ hơn, khóe môi cũng nhếch lên một chút.
Trước mặt họ đang có đèn đỏ. Xe chậm rãi ngừng lại, bảng quảng cáo đèn LED cạnh quảng trường đang phát một video về nhà hàng Pháp nào đó.
Bỗng Kiều Chỉ nhớ đến chuyện gì đó, hơi quay đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Diệp Thần: “Cảm ơn anh vì bữa trưa.” Hẳn anh chính là người đã thanh toán giúp cô bữa đó.
Cố Diệp Thần đặt một tay lên cửa sổ xe, chống cằm, tay khác vẫn để trên tay lái, hơi quay đầu, cười nhẹ: “Bữa trưa kia coi như bù lại chuyện đêm nay.”
Kiều Chỉ hơi ngẩn ra, mãi mới hiểu là anh đang nói chuyện con chó ban nãy. Cô nhìn anh, kìm không được, cúi cùng vẫn cúi đầu lẩm bẩm: “Cứ như anh có thể tiên kiến chi minh, vị vũ trù mâu ấy.”*
Dù giọng cô nhỏ, nhưng thính lực Cố Diệp Thần rất tốt. Thấy cô có vẻ trách móc, anh không khỏi nhướng mày đẹp: “Chưa đến mức vị vũ trù mâu, nhưng lại có vài phần sự hậu Gia Cát.”*
Lời nói đùa của anh đã chọc cười Kiều Chỉ, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nhếch miệng cười.
Vừa khéo lúc này di động Cố Diệp Thần reo, anh ngừng nói để nhận điện thoại.
Đầu kia là tiếng nói lười biếng của Thai Linh: “Tôi nói này cậu cả Cố, bây giờ tôi đặc biệt mở cửa sau vì cậu, cho tan làm sớm, có phải cậu nên bày tỏ chút gì đó không?”
Cố Diệp Thần quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh, đoạn mới lạnh nhạt bảo: “Có chuyện gì, nói đi.”
Đèn xanh đã bật, Cố Diệp Thần đạp nhẹ chân ga, xe vụt tiến lên trước.
Kiều Chỉ nhìn cảnh xung quanh không ngừng lùi về phía sau, ánh mắt có phần ngẩn ngơ. Người này rất ít khi đáp lại người đối diện, phần lớn chỉ “ừ”, “được”, từ đó có thể thấy người bên kia rất thân thiết với anh.
Bỗng cô cảm nhận được một cảm giác rất kỳ lạ. Khi ở cạnh người này, dù cô chưa gặp anh được mấy bận, nói đúng hơn, anh chẳng khác gì một kẻ xa lạ, nhưng Kiều Chỉ lại thấy anh quen thuộc lạ thường. Cô nghĩ, có lẽ sự quen thuộc này đến từ những tình cảm ấm áp mà cha mẹ Cố dành cho cô.
Không thể nghi ngờ gì nữa, cuộc hôn nhân này là một chuyện có phần tùy tiện, nhưng với Kiều Chỉ, dù có là thế, cũng không ảnh hưởng gì đến cô, dù sao cô cũng đã quen một mình. Chỉ cần cuộc sống trôi qua bình yên, thế là đủ.
Nhưng anh thì không giống vậy. Bốn năm trước, anh đồng ý lấy cô cũng chỉ vì “ngộ biến tùng quyền”, nay cuộc sống quân nhân đã qua, anh cũng phải bắt đầu cuộc sống của riêng mình. Vậy nên, có lẽ, cô mới chính là vật cản lớn nhất trong cuộc sống mới của anh.
Thai Linh phải lải nhải một lúc lâu mới chịu bỏ qua. Cố Diệp Thần cúp điện thoại, họ cũng vừa đến dưới lầu nhà. Kiều Chỉ xuống xe, nhưng cũng không đi lên mà cúi đầu ngắm mũi chân hết mấy ngày, mãi mới ngẩng lên, dịu dàng nói: “Chúng ta có cần nói chuyện nghiêm túc một chút không?”
Tay định đưa đồ cho cô của Cố Diệp Thần hơi khựng lại, nhưng cũng không ngoài dự đoán của cô, anh nói: “Hôm nay tôi còn việc, chúng ta hẹn ngày khác đi.”
Nghe anh nói thế, Kiều Chỉ lén thở phào, thật ra cô cũng chưa nghĩ được là phải nói gì, hơi có cảm giác “bắt cá leo cây”. Lời từ chối của anh như trút cho cô một gánh nặng. Nhận lấy hai túi trong tay Cố Diệp Thần, Kiều Chỉ nói cảm ơn rồi bước nhanh lên trên.
Cố Diệp Thần đợi lúc đèn lầu 13 sáng, xong xuôi mới quay người lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.