Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Chương 8: Thai Linh Nổi Giận

Túy Hậu Ngư Ca

11/04/2021

“Tô Tử, anh đã nói với em không dưới một lần rồi. Công việc là công việc. cuộc sống là cuộc sống, đừng có lẫn chúng vào nhau.”

——–

Lúc Cố Diệp Thần lái xe đến nhà hàng Lăng Vân, Thai Linh đang đứng dựa vào một cột đèn bên đường, nhìn qua nhìn lại đầy nhàm chán.

Cố Diệp Thần dừng xe bên cạnh anh ta, hạ cửa xe xuống. Thai Lim khom người nhìn thử vào trong, ném cái áo khoác trên cánh tay qua cửa sổ, đoạn đi quanh thân xe một vòng, cuối cùng cũng mở cửa xe ngồi vào.

“Cái xe này không hợp với con người cậu.” Cố Diệp Thần nhìn cái bảng điều khiển xe SUV của chiếc Audi có tầm giá bình thường.

Cố Diệp Thần đạp nhẹ chân ga: “Tiền trợ cấp mấy năm nay với tiền tiết kiệm cũ chỉ mua nổi thế này thôi.”

Thai Linh nhíu mày ngả lưng ra sau, đặt hai tay lên gối, liếc mắt trêu chọc:

“Ô cha, thì ra cậu cả Cố đã nghèo đến mức này rồi. Hay là bổn thiếu cho cậu trước một con, thấy sao?”

Cố Diệp Thần hừ nhẹ: “Cậu đừng đùa nữa, nói tôi nghe xem, xe cậu đâu? Còn phải là tôi đến đón.”

Nói đến đây, mặt Thai Linh có vẻ khó xử: “Tôi cũng bị ép không biết làm sao đấy chứ. Ai ngờ người phụ nữ kia muốn bá vương ngạnh thượng cung. Tôi phải tông cửa xông ra ngoài, đến chìa khóa xe cũng không kịp lấy.”

Cố Diệp Thần bẻ tay lái, xe quẹo vào một con đường khác, lại liếc sang anh ta: “Bá vương ngạnh thượng cung? Cậu là bá vương hay là cung?”

Thai Linh trừng anh: “Này này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt xấu xa đó. Không phải như cậu nghĩ đâu, mặc dù ông đây thích phụ nữ, nhưng trăm bụi hoa không dính nổi một phiến lá, sao để người phụ nữ kia được lợi được? Ông đây chỉ muốn chơi đùa với cô ta thôi…”

Xe ngừng, Cố Diệp Thần cắt ngang lời Thai Linh: “Tôi không có hứng thú với cái cuộc sống thối nát của cậu, đã đến nơi, cậu có thể xuống được rồi.”

Với lời không chút khách sáo này của anh, Thai Linh cũng không để bụng, cũng chẳng có ý muốn động đậy: “Cậu phải tiễn tôi đến Tây Thiên đấy, ông già đã không gặp tôi nửa tháng rồi, nếu tôi cứ đi vào như thế, ổng sẽ xách dao ra đuổi mất.”

Cố Diệp Thần nhìn anh ta đầy bất đắc dĩ đến nửa ngày, đoạn dập thuốc, mở cửa xuống xe: “Cậu đúng là phiền phức.”

*

Từ cái đêm gửi tin nhắn ngắn cho Kiều Chỉ ấy, thì lúc trong công ty, Tô Tử cũng không lui tới quá nhiều với cô nữa, thỉnh thoảng mới nói vài câu về công việc, mà tất nhiên Kiều Chỉ cũng không hy vọng mình tiếp xúc với cô ta quá nhiều, chỉ làm đúng bổn phận của mình.

Việc sáng lập game cũng đã được tiến hành đâu vào đấy. Vì để nâng cao danh tiếng của game, Thai Linh đặc biệt mời nữ minh tinh hạng A Mễ Kỳ làm người đại diện.

Nhóm chuyên thiết kế phục trang nhân vật sẽ phụ trách phần trang phục cho Mễ Kỳ, họ thông báo không đủ nhân viên, nên Diệp Thanh được mời đi hỗ trợ. Cô nàng chỉ đi có một ngày, vừa về đã oán thán: “Cậu không biết bà cô kia khó chiều thế nào đâu.”



“Tôi chỉ uống cà phê Mocha được xay tươi.” Diệp Thanh học lại điệu bộ kiêu căng của Mễ Kỳ.

“Quần áo tôi mặc không được có bất cứ nếp nhăn nào. Mấy người mau nhìn bộ này đi, sao chưa là phẳng hết vết nhăn nữa.”

Diệp Thanh tức đến đập bàn: “Đó là trang phục được thiết kế riêng, có biết không, có biết không… Rõ là thiếu hiểu biết còn bày đặt lên mặt. Mình tức chết mất, tức chết mất…”

“Cô ta còn bảo mặt mình có nếp nhăn nữa chứ, mặt mình có nếp nhăn…”

Diệp Thanh đi đến bên cạnh Kiều Chỉ, ngẩng lên hỏi: “Mặt mình có thật à? Coi có cái nào không?”

Kiều Chỉ rót một ly nước cho cô nàng, an ủi: “Được rồi, người ta là ngôi sao lớn, kiêu ngạo chút cũng bình thường, may mà không có bị bệnh tự luyến, cậu cố chịu đi. Nhỡ mà cậu không nhịn được nữa rồi thì để mình đi thay cậu cũng được.”

Diệp Thanh xua xua tay: “Thôi, vẫn là để mình đi đi. Cậu như thế này, cô ta xé xác cậu ra đó…”

Kiều Chỉ cười, vò vò đầu cô nàng, dịu dàng nói: “Vậy tối nay mình mời cậu một bữa ngon nhé, coi như bù lại tổn thất tinh thần của cậu, được chưa?”

Lúc còn nhỏ, vì lý do gia đình mà không có ai muốn làm bạn với cô. Rồi lúc lên đại học, thời gian đầu thảm khốc cũng khiến cô tự bọc mình trong một cái vỏ cứng, không ai bước vào được. Diệp Thanh là người đầu tiên đối xử tốt với cô khi cô mới vào làm, cũng là người bạn duy nhất cô có.

Diệp Thanh cười đến híp cả mắt, gật đầu lia lịa: “Hay quá hay quá, bây giờ chỉ có thức ăn ngon mới giúp mình tạm quên người phụ nữ kia.”

Hai người bèn thu dọn đồ đạt, nhưng vừa định ra ngoài thì Tô Tử đẩy cửa bước vào, mặt lạnh tanh, đập chồng tài liệu trong tay lên bàn cái “rầm”: “Diệp Thanh, cô xem mình đã làm chuyện tốt gì đi.”

Diệp Thanh nhìn về phía cô ta, nhíu mày: “Sao thế tổ trưởng Tô, tôi đã làm gì sai sao?”

“Hôm nay cô đã chống đối Mễ Kỳ?”

Diệp Thanh không trả lời, mắt Tô Tử càng sắc hơn: “Cũng do hôm nay cô đã xúc phạm cô ấy, cô hai kia đã tố cáo với phó giám đốc, nói là trang phục chúng ta thiết kế quá xấu, nên anh ấy đã quyết định hủy hết toàn bộ thiết kế này.”

Diệp Thanh bỉu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì đúng là xấu còn gì…” Tất cả phục trang này đều được vẽ ra theo bản thiết kế của Tô Tử, đúng là có hợp chủ đề game đó, nhưng không phải lựa chọn tốt nhất.

“Cô nói gì?” Giọng Diệp Thanh quá nhỏ, Tô Tử không nghe được.

Diệp Thanh ngẩng lên nhìn cô ta: “Nếu cô hai kia đã ăn nói vô lý, vậy thì liên quan gì đến tôi?”

“Không liên quan đến cô?” Tô Tử cười nhạt: “Sao cô lại mạnh miệng như thế nhỉ? Đã sai còn không biết nhận, chỉ biết tìm lý do thoái thác, tôi thật không hiểu vì sao công ty lại tuyển một nhân viên như cô.”

Kiều Chỉ kéo Diệp Thanh còn đang chống đối về phía mình, lại nói với Tô Tử: “Tổ trưởng Tô, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, chúng ta nên tìm ra cách giải quyết.”

Tô Tử liếc cô một cái, giận giữ “hừ” một tiếng, lại vỗ thật mạnh tài liệu trên bàn: “Còn giải quyết thế nào nữa, vẽ lại đi.”



Nói xong, cô ta “cộp” “cộp” “cộp” đi mất.

Hai người còn chưa kịp thở phào thì Lương Khải vừa tan việc về đến, mới vào đã mắng thẳng cho Diệp Thanh một trận, mấy người tổ thiết kế cũng lục đục đi vào, trông mặt ai cũng tệ hại.

Không thể tránh được, họ lại phải tăng ca, nhìn bản thiết kế của Tô Tử, Diệp Thanh bực bội: “Mình thấy Tô Tử này không biết vẽ mẹ gì đâu, mình thấy nó còn xấu hơn cả tranh của học sinh tiểu học, đúng là hạ nhục chỉ số IQ của mình.”

Kiểu Chỉ vẽ vẽ xóa xóa trong máy tính một lúc, tranh thủ thời gian mà nói:

“Được rồi, cậu bị oan, để hôm khác mình làm sườn xào chua ngọt cho cậu ăn được chưa?”

“Chúa” ăn hàng Diệp Thanh lập tức phấn chấn lại ngay. Trên đời này có gì quan trọng hơn việc ăn chứ? Chút chuyện này có là gì đâu?

Cũng vì chuyện này mà chiều hôm sau, Thai Linh tự mở một cuộc họp với tổ thiết kế. Lúc nhìn bản kế hoạch Lương Khải đưa ra, mặt anh ta không dễ nhìn chút nào, thậm chí còn đập chuột ngay tại chỗ: “Sao thế này? Khả năng của tổ mọi người chỉ đến mức này thôi sao? Rập khuông, qua loa, sáo rỗng, game như thế này mà muốn hấp dẫn khách hàng? Mọi người đang mơ đấy à?”

“Còn mặt nhân vật này là sao đây? Cằm nhọn đến mức đâm thủng cả màn hình, bây giờ khiếu thẩm mỹ này đang phổ biến lắm à? Tôi muốn tạo ra một game võ hiệp gợi nhớ lại lịch sử, mong mọi người có tâm một chút. Đây là game, không phải cuộc sống thực, không cần phải tiết kiệm vải để giảm chi phí. Đây là cái gì? Kỹ nữ lầu xanh à?”

Thai Linh giận đến mức không ai dám hó hé gì.

Anh ta lại quét ánh mắt sắt lạnh kia một vòng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt đang trắng bệch đi của Tô Tử, rồi mới nhìn thẳng lại về trước, giọng đầy cảnh cáo: “Còn nữa, ở công ty có luật lệ của công ty, không phải nơi các người muốn làm gì thì làm, đừng tự cho mình là cô hai cậu cả quý tộc, chỉ biết làm cái gì mình thích. Sau này tôi còn biết ai tự ý quyết định nữa, thì đừng trách tôi không nể mặt.”

Nói xong, Thai Linh đứng dậy đi ra ngoài: “Cho mọi người thêm ba ngày nữa, tôi muốn nhìn thấy bản thiết kế nhân vật và phục trang.”

Tô Tử vội vã chạy theo, nhưng Thai Linh chân dài, anh ta đi rất nhanh, Tô Tử phải sải đôi giày cao gót gần chục mili mỗi bước mới theo kịp anh ta ở thang máy: “Linh, Linh, anh chờ em một chút đã…”

Vào đến thang máy riêng dành cho lãnh đạo, Tô Tử nhìn sắc mặt Thai Linh, im thin thít, đoạn lại vòng hai tay vào tay anh ta, nói: “Linh, em không cố ý đâu, chỉ là em muốn tạo thành tích nhanh quá nên mới tự quyết định mà không hỏi ý kiến của anh. Em cứ nghĩ thẩm mỹ của chúng ta không khác nhau nhiều, em thấy bản thiết kế cũ rất ổn, là do Mễ Kỳ kia nói lung tung…”

Thai Linh hất tay cô ta ra, cúi đầu lạnh lùng: “Tô Tử, anh đã nói với em không dưới một lần rồi. Công việc là công việc. cuộc sống là cuộc sống, đừng có lẫn chúng vào nhau.”

Cửa thang máy mở ra, Thai Linh sải bước ra ngoài, Tô Tử nhìn theo bóng lưng anh ta, cắn chặt môi dưới để nước mắt không rơi xuống.

Ra khỏi phòng họp, không ai thấy bóng dáng Diệp Thanh đâu, lúc về lại, mặt cô nàng đầy bát quái: “Kiều Chỉ, Kiều Chỉ, tin nóng hổi, tin nóng hổi đây.”

Kiều Chỉ cười liếc cô nàng: “Không phải chuyện phó giám đốc nổi giận đấy chứ?”

“Sao cậu biết?” Thì ra cậu cũng thích “hít hà” cơ à. “Vốn là phó giám đốc chưa nhìn thấy thiết kế do tổ trưởng Lương nộp lên. Quần áo hôm đó là do Tô Tử tự bảo bên marketing làm, vừa khéo Mễ Kỳ đến quay, cô ta bèn đưa luôn quần áo đó cho cô nàng, chả trách hôm đó mặt Mễ Kỳ như giẫm phân, còn nói gì mà nếu không phải do còn nợ phó giám đốc một ân huệ, còn lâu cô nàng mới chịu mấy người lật lọng đó.”

Kiều Chỉ há hốc, có hơi ngạc nhiên. Gan Tô Tử cũng to thật, nhưng tổ marketing chưa hỏi ý phó giám đốc đã tự quyết định, xem ra đúng là quan hệ giữa hai người này không bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook