Chương 24: Ngoại Truyện Nhỏ: Nụ Hôn Đầu Tiên
Túy Hậu Ngư Ca
31/05/2021
Cơm nước xong, Cố Diệp Thần vào nhà bếp rửa chén, Kiều Chỉ dọn bàn, quét rác. Lúc vào nhà vệ sinh giặt khăn lau, cô bất ngờ bị nước phun ra ướt cả người, chẳng kịp phòng bị. Kiều Chỉ chỉ kịp hét lớn một tiếng, Cố Diệp Thần đang rửa tay ở sát đó nghe thấy bèn chạy vào, tức thì anh nhìn thấy một mớ hỗn độn trong nhà tắm. Nước trong vòi phía sau vẫn tiếp tục phun ra ngoài, Kiều Chỉ thì đứng một bên, chật vật không chịu nổi.
Tay của cô muốn khóa vòi nước lại, nhưng không có kết quả gì cả, chốt khóa đã mất tác dụng.
Cố Diệp Thần kéo cô ra sau một phen, rút khăn trên giá xuống lau khuôn mặt nhỏ của cô: “Ra chờ bên ngoài, để anh sửa!”
Kiều Chỉ nhìn anh, có phần khó tin, tuy là cô không nói ra, nhưng Cố Diệp Thần thấy được sự nghi ngờ trong mắt người trước mặt.
Anh xoa xoa đầu của cô, mỉm cười: “Lúc một người đàn ông muốn thể hiện, em đừng nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ này, nó sẽ khiến anh ta cảm thấy sự tự tôn của mình bị tổn thương đấy.”
Kiều Chỉ bật cười, xoay đầu trêu chọc anh: “Ngài Cố à, sau khi ngài nói những lời này rồi, nếu anh không sửa được cái vòi kia, đó mới là tổn thương tự tôn thật sự đấy.”
Cố Diệp Thần nghe xong lời này, vờ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, đoạn mới nói: “Nghe em nói thế, có phải ý em là cách tốt nhất là không sửa không?”
Kiều Chỉ nén cười: “Đúng vậy, ngài Cố nói rất đúng, chính là…” Kiều Chỉ chỉ vào cái vòi nước văng tung tóe sau lưng anh: “Nhưng anh đã không còn lựa chọn nữa rồi…”
Cố Diệp Thần lắc đầu thở dài: “Thật ra là em mong anh không sửa được chứ gì!”
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, cúi đầu cười rồi đi vào bếp tìm cờ lê.
Sau đó, Kiều Chỉ đứng ở cửa nhà tắm, mặt mày hớn hở mà nhìn Cố Diệp Thần chỉ cần xoay vài cái đã khiến cái vòi nước nghịch ngợm kia thân thiện trở lại, thì không khỏi nhíu mày: “Ngài Cố đã bảo vệ mặt mũi của mình bằng hành động thực tế, thật là đáng mừng.”
Cố Diệp Thần đứng thẳng dậy, quay mặt nhìn Kiều Chỉ, trên mặt anh ẩn chứa nét cười nhàn nhạt, mắt mi hân hoan. Dưới ánh đèn chân không, hai mắt cô như tỏa sáng, hệt như mang theo thứ ánh đèn rực rỡ lấp lánh.
Không khí bên trong nhà tắm bỗng đọng lại, dưới ánh mắt không che giấu chút gì của anh, dần dà Kiều Chỉ đã không còn thoải mái như trước nữa, cô từ từ đứng thẳng lại, hình như cô nghe được tiếng tim đập thình thịch, bèn xoay người theo bản năng, trong giọng nói ẩn chứa một phần gấp gáp: “… Em đi cắt chút hoa quả cho anh…”
Tay nhỏ buông lỏng một bên bị ai đó dịu dàng nắm lấy. Kiều Chỉ quay mặt lại, Cố Diệp Thần tiến lên từng bước, cô cũng lui về sau bấy nhiêu bước theo bản năng, lưng cô đã chạm phải tường gạch sứ trắng, không lùi được nữa.
Cố Diệp Thần nhẹ nhàng buông ra cô ra, vẫn duy trì khoảng cách nửa mét, dường như trong mắt anh có sự nghi ngờ, còn chứa cả thứ tình cảm mà cô không hiểu nổi.
Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cùng cất lời: “… Trước kia lúc còn trong đội, thứ anh tự hào nhất là khả năng tự kiềm chế.”
“Hửm?” Kiều Chỉ ngờ vực. Anh muốn nói gì? Kể cho cô nghe về lúc anh còn trong quân đội sao?
“Chỉ là anh vừa mới phát hiện ra, một suy nghĩ đã nổi lên trong đầu anh, đó là lần đầu tiên từ lúc mới chào đời đến nay anh cảm thấy mình đã vượt khỏi khả năng tự kiềm chế đó.” Giọng Cố Diệp Thần nhẹ bẫng.
“Vâng?” Kiều Chỉ càng tỏ vẻ khó hiểu hơn.
Lúc đôi môi mỏng lạnh lùng đó áp đến, Kiều Chỉ trợn to hai mắt, cả người cứng lại, phần lưng sau đã dán sát vào tường men sứ trắng.
Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên hai mắt cô, tầm nhìn đã tối đen, cảm giác lập tức trở nên nhạy bén lạ thường. Trong hơi thở cô chỉ toàn hơi thở dễ chịu của anh, đầu lưỡi anh lại khẽ dùng sức để cạy khớp hàm Kiều Chỉ, quấn quýt lấy sự kháng cự trong khoang miệng cô.
Cơ thể Kiều Chỉ mềm nhũn, bàn tay to của Cố Diệp Thần kịp thời giữ được eo nhỏ của cô, cũng giam cô thật chặt vào lòng, nụ hôn có phần vội vã đã về lại với sự mềm mỏng, cuối cùng cánh môi anh chạm vào trán cô, Cố Diệp Thần thở hổn hển, cúi đầu nói: “Anh chưa bao giờ cảm thấy sẽ có ngày anh không khống chế được…”
Người nằm trong lòng anh, mặt đã đỏ, tai đã hòng, lòng nổi lên một chút ngọt ngào, một chút hân hoan, còn cả một phần ấm áp.
Tay của cô muốn khóa vòi nước lại, nhưng không có kết quả gì cả, chốt khóa đã mất tác dụng.
Cố Diệp Thần kéo cô ra sau một phen, rút khăn trên giá xuống lau khuôn mặt nhỏ của cô: “Ra chờ bên ngoài, để anh sửa!”
Kiều Chỉ nhìn anh, có phần khó tin, tuy là cô không nói ra, nhưng Cố Diệp Thần thấy được sự nghi ngờ trong mắt người trước mặt.
Anh xoa xoa đầu của cô, mỉm cười: “Lúc một người đàn ông muốn thể hiện, em đừng nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ này, nó sẽ khiến anh ta cảm thấy sự tự tôn của mình bị tổn thương đấy.”
Kiều Chỉ bật cười, xoay đầu trêu chọc anh: “Ngài Cố à, sau khi ngài nói những lời này rồi, nếu anh không sửa được cái vòi kia, đó mới là tổn thương tự tôn thật sự đấy.”
Cố Diệp Thần nghe xong lời này, vờ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, đoạn mới nói: “Nghe em nói thế, có phải ý em là cách tốt nhất là không sửa không?”
Kiều Chỉ nén cười: “Đúng vậy, ngài Cố nói rất đúng, chính là…” Kiều Chỉ chỉ vào cái vòi nước văng tung tóe sau lưng anh: “Nhưng anh đã không còn lựa chọn nữa rồi…”
Cố Diệp Thần lắc đầu thở dài: “Thật ra là em mong anh không sửa được chứ gì!”
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, cúi đầu cười rồi đi vào bếp tìm cờ lê.
Sau đó, Kiều Chỉ đứng ở cửa nhà tắm, mặt mày hớn hở mà nhìn Cố Diệp Thần chỉ cần xoay vài cái đã khiến cái vòi nước nghịch ngợm kia thân thiện trở lại, thì không khỏi nhíu mày: “Ngài Cố đã bảo vệ mặt mũi của mình bằng hành động thực tế, thật là đáng mừng.”
Cố Diệp Thần đứng thẳng dậy, quay mặt nhìn Kiều Chỉ, trên mặt anh ẩn chứa nét cười nhàn nhạt, mắt mi hân hoan. Dưới ánh đèn chân không, hai mắt cô như tỏa sáng, hệt như mang theo thứ ánh đèn rực rỡ lấp lánh.
Không khí bên trong nhà tắm bỗng đọng lại, dưới ánh mắt không che giấu chút gì của anh, dần dà Kiều Chỉ đã không còn thoải mái như trước nữa, cô từ từ đứng thẳng lại, hình như cô nghe được tiếng tim đập thình thịch, bèn xoay người theo bản năng, trong giọng nói ẩn chứa một phần gấp gáp: “… Em đi cắt chút hoa quả cho anh…”
Tay nhỏ buông lỏng một bên bị ai đó dịu dàng nắm lấy. Kiều Chỉ quay mặt lại, Cố Diệp Thần tiến lên từng bước, cô cũng lui về sau bấy nhiêu bước theo bản năng, lưng cô đã chạm phải tường gạch sứ trắng, không lùi được nữa.
Cố Diệp Thần nhẹ nhàng buông ra cô ra, vẫn duy trì khoảng cách nửa mét, dường như trong mắt anh có sự nghi ngờ, còn chứa cả thứ tình cảm mà cô không hiểu nổi.
Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cùng cất lời: “… Trước kia lúc còn trong đội, thứ anh tự hào nhất là khả năng tự kiềm chế.”
“Hửm?” Kiều Chỉ ngờ vực. Anh muốn nói gì? Kể cho cô nghe về lúc anh còn trong quân đội sao?
“Chỉ là anh vừa mới phát hiện ra, một suy nghĩ đã nổi lên trong đầu anh, đó là lần đầu tiên từ lúc mới chào đời đến nay anh cảm thấy mình đã vượt khỏi khả năng tự kiềm chế đó.” Giọng Cố Diệp Thần nhẹ bẫng.
“Vâng?” Kiều Chỉ càng tỏ vẻ khó hiểu hơn.
Lúc đôi môi mỏng lạnh lùng đó áp đến, Kiều Chỉ trợn to hai mắt, cả người cứng lại, phần lưng sau đã dán sát vào tường men sứ trắng.
Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên hai mắt cô, tầm nhìn đã tối đen, cảm giác lập tức trở nên nhạy bén lạ thường. Trong hơi thở cô chỉ toàn hơi thở dễ chịu của anh, đầu lưỡi anh lại khẽ dùng sức để cạy khớp hàm Kiều Chỉ, quấn quýt lấy sự kháng cự trong khoang miệng cô.
Cơ thể Kiều Chỉ mềm nhũn, bàn tay to của Cố Diệp Thần kịp thời giữ được eo nhỏ của cô, cũng giam cô thật chặt vào lòng, nụ hôn có phần vội vã đã về lại với sự mềm mỏng, cuối cùng cánh môi anh chạm vào trán cô, Cố Diệp Thần thở hổn hển, cúi đầu nói: “Anh chưa bao giờ cảm thấy sẽ có ngày anh không khống chế được…”
Người nằm trong lòng anh, mặt đã đỏ, tai đã hòng, lòng nổi lên một chút ngọt ngào, một chút hân hoan, còn cả một phần ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.