Chương 25: Thai Linh Kiếm Chuyện
Túy Hậu Ngư Ca
31/05/2021
Chủ Nhật vốn nên là ngày được nghỉ ngơi, nhưng phòng Marketing gọi điện thoại đến nói vì vấn đề lịch trình của Mễ Kỳ. Hôm nay sẽ là ngày quay cuối cùng, công ty điện ảnh và truyền hình đặt khu vực quay chụp tại một khu thắng cảnh ở ngoại ô.
Vì sự chú trọng của Thai Linh, dường như phòng Marketing điều động toàn bộ nhân viên, rồi những người bên công ty điện ảnh và truyền hình, cộng thêm nhân viên công tác thì có tất cả hai mươi ba mạng. Vì có rất nhiều nhân viên, nên công ty thuê hẳn một chiếc xe du lịch.
Nhân viên nghiệp vụ vội vã bố trí nơi làm việc, Mễ Kỳ thì đang trang điểm đơn giản dưới một tán dù. Nhiệm vụ của Kiều Chỉ là đi theo cạnh cô nàng, tùy ý Mễ Kỳ sai phái.
Mễ Kỳ vừa trang điểm vừa đánh giá Kiều Chỉ qua mặt gương: “Sao bộ dáng cô lại trở nên tệ hại thế này?”
Kiều Chỉ sờ sờ mặt: “Thật à? Mấy hôm nay dạ dày tôi có hơi không tốt, không có chuyện gì lớn đâu.” Hôm nay cô phải đặc biệt trang điểm đậm, đánh hết vài lớp má hồng mới miễn cưỡng che được vẻ mặt trắng bệch. Hẳn là nhìn không quá đáng đi, tuy là bây giờ dạ dày của cô vẫn còn âm ỉ đau.
Mễ Kỳ từ chối cho ý kiến, chép chép miệng: “Không thoải mái thì nói ra, đừng chịu đựng.”
Kiều Chỉ cười gật đầu, lấy một thứ trong túi ra hươ hươ trước mặt Mễ Kỳ: “Tặng cô một món quà.”
Mễ Kỳ nhướng mắt nhìn: “Cái gì vậy?”
Kiều Chỉ cười: “Không phải hiện game cô đang chơi là của công ty chúng tôi sao? Bây giờ Diệp Thanh ở phòng kỹ thuật, chuyên làm một bé cưng thần cấp gì đó, kỹ năng nghịch thiên, phải nói là cả game chỉ có một thôi. Cụ thể thì tôi không chơi, cũng không quá rõ, chỉ là nguyên mẫu của bé cưng là tôi vẽ, tôi nghĩ hẳn cô sẽ thích.”
Mễ Kỳ nghe xong, hai mắt đều sáng lên, chặn lại tay trang điểm của người thợ, tóm lấy tờ giấy trong tay Kiều Chỉ: “Thật sao?”
“Diệp Thanh bảo cô thêm tài khoản này làm bạn bè, cô ấy sẽ tặng cho cô.”
Mễ Kỳ vỗ đùi, vẻ mặt hớn hở: “Diệp Thanh này, lần này đúng là hợp khẩu vị của tôi, chỉ là…” Mễ Kỳ nghĩ nghĩ, lại có phần không hiểu: “Vì sao cô ấy phải đối xử tốt với tôi như thế? Cô gái đó cũng không phải người thích lấy lòng…”
Kiều Chỉ nở nụ cười, giải thích: “Vì cô ấy nghe nói cô đến văn phòng tìm tôi kiếm chuyện, bèn thay đổi thái độ với cô.”
Lúc này Mễ Kỳ mới cẩn thận bỏ tờ giấy vào trong túi, mặt đầy lúm đồng tiền.
Chuyện quay chụp tiến hành rất thuận lợi, tổng cộng chuẩn bị sáu bộ hóa trang, riêng buổi sáng đã chụp hết bốn, giảm được rất nhiều công việc của buổi chiều. Lương Vũ cũng rất hài lòng với kết quả quay chụp, lấy loa hô phát cơm.
Cơm trưa hai mặn hai chay, món chính là cơm. Kiều Chỉ vốn dạ dày không thoải mái, lại ăn không vô, miễn cưỡng ăn chút rau xanh rồi buông đũa xuống. Mễ Kỳ thấy vậy thì nhìn cô nhíu mày: “Tôi đây cần giữ dáng còn ăn hai muỗng cơm, sao cô không ăn chút nào vậy? Vẫn còn buổi chiều nữa, cô ăn như thế, cơ thể chịu không nổi đâu.”
Kiều Chỉ cười cười, còn chưa lên tiếng, một cái cà mèn đã được đặt xuống bàn. Hai người cùng ngẩng đầu lên, Lương Vũ đứng bên cạnh bàn, thấy hai người nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt đẹp trai có hơi ửng đỏ.
“Tôi thấy vẻ mặt cô có hơi không tốt, sợ là cơ thể không ổn định, nên gọi tổ cơm mua cho cô một phần cháo kê.” Lương Vũ đẩy cà mèn đến trước mặt Kiều Chỉ.
Cháo Kê Khoai Lang
“Oh… Thì ra là thế à…” Mễ Kỳ kéo dài âm cuối, trêu chọc mà nhìn Lương Vũ: “Quản lý Lương thật là tinh tế nha…”
Mặt Lương Vũ lại càng đỏ hơn, ho nhẹ hai tiếng để giấu đi sự xấu hổ, đoạn dặn dò Kiểu Chỉ: “Ăn nhanh đi, chiều nay còn nhiều việc nữa đấy.”
Kiều Chỉ nhìn món cháo kê còn nóng hôi hổi trên bàn, có hơi do dự. Bây giờ cô thật sự cần một chén cháo nóng, nhưng lại không muốn Lương Vũ bị hiểu lầm gì đó.
Có lẽ Lương Vũ đã nhìn ra suy nghĩ của Kiều Chỉ, vội nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác đâu. Nếu cấp dưới của tôi không thoải mái, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Lời của anh ta đã đến mức này, Kiều Chỉ còn từ chối nữa thì có vẻ kiêu ngạo.
“Cảm ơn quản lý Lương!” Kiều Chỉ không khách sáo nữa, cầm thìa múc cháo lên ăn.
Tầm mắt của Mễ Kỳ dạo qua người cả hai một vòng, mỉm cười tỏ ý hiểu rõ. Lương Vũ này muốn gì cũng viết hết lên mặt rồi… Cô nàng lại chuyển mắt sang chỗ Kiều Chỉ.
“À ha, đây là ưu đãi đặc biệt à…” Lời mang tính châm biếm vang lên. Thai Linh quay chìa khóa, vẻ mặt không vui mà đi nhanh lại đây. Nãy giờ anh ta nhìn thấy hết rồi, đàn ông cả, nhìn là biết Lương Vũ có mưu đồ gây rối.
“Giám đốc Thai, sao anh lại đến đây?” Lương Vũ vẫn chưa phát hiện ra ý không tốt trong lời Thai Linh, cười hỏi.
Thai Linh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Vì sao tôi lại không được đến đây?”
Lương Vũ bị vẻ mặt không nể nang của Thai Linh khiến cho hơi xấu hổ, Mễ Kỳ thấy vậy thì nói: “Thai Linh, cậu bị cái gì đấy, như ăn trúng thuốc súng vậy?” Mễ Kỳ và Thai Linh là bạn học cấp ba, quan hệ cá nhân rất tốt, đó cũng là lý do cô nàng đồng ý đi quay chụp lần này.
Thai Linh không trả lời Mễ Kỳ, chỉ nhìn Kiều Chỉ đang định đứng lên, giọng điệu công kích: “Thế giới này đúng là có quá nhiều thứ không công bằng. Một vài người sắp vội đến chết, vậy mà lại có người không quan tâm ngồi được ở đây, hưởng thụ ý tốt của người khác…”
Sắc mặt Kiều Chỉ có hơi khó coi, ý tứ trong lời Thai Linh, sao cô lại không nghe ra được? Nhưng chỉ là cô cũng không rõ rốt cuộc anh ta muốn gì? Một vài người là chỉ ai? Ai cũng vội vã, cô cũng chẳng nhàn rỗi, hay là do Diệp Thanh lại trêu chọc anh ta, nên người này mới đến chỉ trích cô?
“Kiều Chỉ, đừng có nghe cậu ta, người này có tật vậy đấy.” Mễ Kỳ xem không được nữa, đi thẳng tới, tính kéo Kiều Chỉ chạy lấy người.
“Ê đừng đi…” Thai Linh sải chân dài ra ngăn trước mặt hai người, đổi sang bộ mặt tươi cười hi hi ha ha: “Kiều Chỉ, cô vẫn chưa có bạn trai phải không? Tôi thấy quản lý Lương này tốt đấy, suy nghĩ chút đi, suy nghĩ chút đi…” Nếu vợ yêu của Cố Diệp Thần gây ra chuyện gì trước mặt anh ta, nhất định người kia sẽ lột da mình.
Kiều Chỉ đã được “lĩnh giáo” cái vô lý của Thai Linh nhiều lần, gọi là “lâu dần thành quen”, cũng không trách cứ.
“Chuyện riêng tư không nhọc giám đốc Thai lo lắng, ngài vẫn nên tự quan tâm mình trước đi, nhất là khi uống sữa đậu nành phải cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng…” Kiều Chỉ cũng chẳng vừa, không thể lúc nào cũng mặc anh ta nhào nặn.
Thai Linh sửng sốt, chuyện mất mặt đàn ông như vậy, hẳn là Kiều Chỉ đã biết việc hôm ấy của mình rồi. Mặt Thai Linh sụ xuống, chỉ tay vào Kiều Chỉ, nói lắp ba lắp bắp: “Cô… cô… tôi, tôi…”
Mễ Kỳ có hơi đăm chiêu mà liếc mắt đánh giá Thai Linh đang “xù lông” một cái. Tuy là bình thường người này luôn có chút không đứng đắn, nhưng không phải kiểu người thích cố tình gây sự như thế. Dù là ai cũng có thể nhìn ra là cậu ta đang cố ý kiếm chuyện với Kiều Chỉ… Liệu có thể nào…
Mễ Kỳ bị chính cái ý nghĩ đột ngột của mình làm hoảng sợ. Thai Linh và Kiều Chỉ? Mễ Kỳ lại nhìn về phía Thai Linh một lần nữa, tóm lại trông bộ dạng cậu ta chính là “ghen tuông trần trụi.”
Không đợi Thai Linh thốt lên gì nữa, Kiều Chỉ đã vừa kéo quần áo vừa kéo Mễ Kỳ chạy lấy người: “Quay chụp sắp bắt đầu rồi, giám đốc Thai tự nhiên đi!”
“Sao Cố Diệp Thần có thể thích loại con gái như cô chứ, tôi…” Cuối cùng cũng nói ra được hết nguyên câu đầy đủ, Thai Linh thở phào nhẹ nhõm, trái lại giận dữ xắn tay áo: “Hai lắm cô Diệp Thanh kia, đúng là hổ già không phát uy cô còn cho tôi là…”
Vì sự chú trọng của Thai Linh, dường như phòng Marketing điều động toàn bộ nhân viên, rồi những người bên công ty điện ảnh và truyền hình, cộng thêm nhân viên công tác thì có tất cả hai mươi ba mạng. Vì có rất nhiều nhân viên, nên công ty thuê hẳn một chiếc xe du lịch.
Nhân viên nghiệp vụ vội vã bố trí nơi làm việc, Mễ Kỳ thì đang trang điểm đơn giản dưới một tán dù. Nhiệm vụ của Kiều Chỉ là đi theo cạnh cô nàng, tùy ý Mễ Kỳ sai phái.
Mễ Kỳ vừa trang điểm vừa đánh giá Kiều Chỉ qua mặt gương: “Sao bộ dáng cô lại trở nên tệ hại thế này?”
Kiều Chỉ sờ sờ mặt: “Thật à? Mấy hôm nay dạ dày tôi có hơi không tốt, không có chuyện gì lớn đâu.” Hôm nay cô phải đặc biệt trang điểm đậm, đánh hết vài lớp má hồng mới miễn cưỡng che được vẻ mặt trắng bệch. Hẳn là nhìn không quá đáng đi, tuy là bây giờ dạ dày của cô vẫn còn âm ỉ đau.
Mễ Kỳ từ chối cho ý kiến, chép chép miệng: “Không thoải mái thì nói ra, đừng chịu đựng.”
Kiều Chỉ cười gật đầu, lấy một thứ trong túi ra hươ hươ trước mặt Mễ Kỳ: “Tặng cô một món quà.”
Mễ Kỳ nhướng mắt nhìn: “Cái gì vậy?”
Kiều Chỉ cười: “Không phải hiện game cô đang chơi là của công ty chúng tôi sao? Bây giờ Diệp Thanh ở phòng kỹ thuật, chuyên làm một bé cưng thần cấp gì đó, kỹ năng nghịch thiên, phải nói là cả game chỉ có một thôi. Cụ thể thì tôi không chơi, cũng không quá rõ, chỉ là nguyên mẫu của bé cưng là tôi vẽ, tôi nghĩ hẳn cô sẽ thích.”
Mễ Kỳ nghe xong, hai mắt đều sáng lên, chặn lại tay trang điểm của người thợ, tóm lấy tờ giấy trong tay Kiều Chỉ: “Thật sao?”
“Diệp Thanh bảo cô thêm tài khoản này làm bạn bè, cô ấy sẽ tặng cho cô.”
Mễ Kỳ vỗ đùi, vẻ mặt hớn hở: “Diệp Thanh này, lần này đúng là hợp khẩu vị của tôi, chỉ là…” Mễ Kỳ nghĩ nghĩ, lại có phần không hiểu: “Vì sao cô ấy phải đối xử tốt với tôi như thế? Cô gái đó cũng không phải người thích lấy lòng…”
Kiều Chỉ nở nụ cười, giải thích: “Vì cô ấy nghe nói cô đến văn phòng tìm tôi kiếm chuyện, bèn thay đổi thái độ với cô.”
Lúc này Mễ Kỳ mới cẩn thận bỏ tờ giấy vào trong túi, mặt đầy lúm đồng tiền.
Chuyện quay chụp tiến hành rất thuận lợi, tổng cộng chuẩn bị sáu bộ hóa trang, riêng buổi sáng đã chụp hết bốn, giảm được rất nhiều công việc của buổi chiều. Lương Vũ cũng rất hài lòng với kết quả quay chụp, lấy loa hô phát cơm.
Cơm trưa hai mặn hai chay, món chính là cơm. Kiều Chỉ vốn dạ dày không thoải mái, lại ăn không vô, miễn cưỡng ăn chút rau xanh rồi buông đũa xuống. Mễ Kỳ thấy vậy thì nhìn cô nhíu mày: “Tôi đây cần giữ dáng còn ăn hai muỗng cơm, sao cô không ăn chút nào vậy? Vẫn còn buổi chiều nữa, cô ăn như thế, cơ thể chịu không nổi đâu.”
Kiều Chỉ cười cười, còn chưa lên tiếng, một cái cà mèn đã được đặt xuống bàn. Hai người cùng ngẩng đầu lên, Lương Vũ đứng bên cạnh bàn, thấy hai người nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt đẹp trai có hơi ửng đỏ.
“Tôi thấy vẻ mặt cô có hơi không tốt, sợ là cơ thể không ổn định, nên gọi tổ cơm mua cho cô một phần cháo kê.” Lương Vũ đẩy cà mèn đến trước mặt Kiều Chỉ.
Cháo Kê Khoai Lang
“Oh… Thì ra là thế à…” Mễ Kỳ kéo dài âm cuối, trêu chọc mà nhìn Lương Vũ: “Quản lý Lương thật là tinh tế nha…”
Mặt Lương Vũ lại càng đỏ hơn, ho nhẹ hai tiếng để giấu đi sự xấu hổ, đoạn dặn dò Kiểu Chỉ: “Ăn nhanh đi, chiều nay còn nhiều việc nữa đấy.”
Kiều Chỉ nhìn món cháo kê còn nóng hôi hổi trên bàn, có hơi do dự. Bây giờ cô thật sự cần một chén cháo nóng, nhưng lại không muốn Lương Vũ bị hiểu lầm gì đó.
Có lẽ Lương Vũ đã nhìn ra suy nghĩ của Kiều Chỉ, vội nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác đâu. Nếu cấp dưới của tôi không thoải mái, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Lời của anh ta đã đến mức này, Kiều Chỉ còn từ chối nữa thì có vẻ kiêu ngạo.
“Cảm ơn quản lý Lương!” Kiều Chỉ không khách sáo nữa, cầm thìa múc cháo lên ăn.
Tầm mắt của Mễ Kỳ dạo qua người cả hai một vòng, mỉm cười tỏ ý hiểu rõ. Lương Vũ này muốn gì cũng viết hết lên mặt rồi… Cô nàng lại chuyển mắt sang chỗ Kiều Chỉ.
“À ha, đây là ưu đãi đặc biệt à…” Lời mang tính châm biếm vang lên. Thai Linh quay chìa khóa, vẻ mặt không vui mà đi nhanh lại đây. Nãy giờ anh ta nhìn thấy hết rồi, đàn ông cả, nhìn là biết Lương Vũ có mưu đồ gây rối.
“Giám đốc Thai, sao anh lại đến đây?” Lương Vũ vẫn chưa phát hiện ra ý không tốt trong lời Thai Linh, cười hỏi.
Thai Linh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Vì sao tôi lại không được đến đây?”
Lương Vũ bị vẻ mặt không nể nang của Thai Linh khiến cho hơi xấu hổ, Mễ Kỳ thấy vậy thì nói: “Thai Linh, cậu bị cái gì đấy, như ăn trúng thuốc súng vậy?” Mễ Kỳ và Thai Linh là bạn học cấp ba, quan hệ cá nhân rất tốt, đó cũng là lý do cô nàng đồng ý đi quay chụp lần này.
Thai Linh không trả lời Mễ Kỳ, chỉ nhìn Kiều Chỉ đang định đứng lên, giọng điệu công kích: “Thế giới này đúng là có quá nhiều thứ không công bằng. Một vài người sắp vội đến chết, vậy mà lại có người không quan tâm ngồi được ở đây, hưởng thụ ý tốt của người khác…”
Sắc mặt Kiều Chỉ có hơi khó coi, ý tứ trong lời Thai Linh, sao cô lại không nghe ra được? Nhưng chỉ là cô cũng không rõ rốt cuộc anh ta muốn gì? Một vài người là chỉ ai? Ai cũng vội vã, cô cũng chẳng nhàn rỗi, hay là do Diệp Thanh lại trêu chọc anh ta, nên người này mới đến chỉ trích cô?
“Kiều Chỉ, đừng có nghe cậu ta, người này có tật vậy đấy.” Mễ Kỳ xem không được nữa, đi thẳng tới, tính kéo Kiều Chỉ chạy lấy người.
“Ê đừng đi…” Thai Linh sải chân dài ra ngăn trước mặt hai người, đổi sang bộ mặt tươi cười hi hi ha ha: “Kiều Chỉ, cô vẫn chưa có bạn trai phải không? Tôi thấy quản lý Lương này tốt đấy, suy nghĩ chút đi, suy nghĩ chút đi…” Nếu vợ yêu của Cố Diệp Thần gây ra chuyện gì trước mặt anh ta, nhất định người kia sẽ lột da mình.
Kiều Chỉ đã được “lĩnh giáo” cái vô lý của Thai Linh nhiều lần, gọi là “lâu dần thành quen”, cũng không trách cứ.
“Chuyện riêng tư không nhọc giám đốc Thai lo lắng, ngài vẫn nên tự quan tâm mình trước đi, nhất là khi uống sữa đậu nành phải cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng…” Kiều Chỉ cũng chẳng vừa, không thể lúc nào cũng mặc anh ta nhào nặn.
Thai Linh sửng sốt, chuyện mất mặt đàn ông như vậy, hẳn là Kiều Chỉ đã biết việc hôm ấy của mình rồi. Mặt Thai Linh sụ xuống, chỉ tay vào Kiều Chỉ, nói lắp ba lắp bắp: “Cô… cô… tôi, tôi…”
Mễ Kỳ có hơi đăm chiêu mà liếc mắt đánh giá Thai Linh đang “xù lông” một cái. Tuy là bình thường người này luôn có chút không đứng đắn, nhưng không phải kiểu người thích cố tình gây sự như thế. Dù là ai cũng có thể nhìn ra là cậu ta đang cố ý kiếm chuyện với Kiều Chỉ… Liệu có thể nào…
Mễ Kỳ bị chính cái ý nghĩ đột ngột của mình làm hoảng sợ. Thai Linh và Kiều Chỉ? Mễ Kỳ lại nhìn về phía Thai Linh một lần nữa, tóm lại trông bộ dạng cậu ta chính là “ghen tuông trần trụi.”
Không đợi Thai Linh thốt lên gì nữa, Kiều Chỉ đã vừa kéo quần áo vừa kéo Mễ Kỳ chạy lấy người: “Quay chụp sắp bắt đầu rồi, giám đốc Thai tự nhiên đi!”
“Sao Cố Diệp Thần có thể thích loại con gái như cô chứ, tôi…” Cuối cùng cũng nói ra được hết nguyên câu đầy đủ, Thai Linh thở phào nhẹ nhõm, trái lại giận dữ xắn tay áo: “Hai lắm cô Diệp Thanh kia, đúng là hổ già không phát uy cô còn cho tôi là…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.