Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Chương 37: Thai Linh Mờ Mịt

Túy Hậu Ngư Ca

17/06/2021

Kiều Chỉ bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, xem đồng hồ thì thấy đã là bảy giờ hơn, vậy mà tiếng sẫm xen lẫn ánh chớp, mây đen dày đặc mà mưa to vẫn chưa đổ xuống!

Tay Cố Diệp Thần khoác bên hông cô, vẫn ngủ rất sâu. Kiều Chỉ không dám động đậy, cô biết anh luôn tỉnh giấc giữa chừng, khó có dịp ngủ sâu như vậy, sợ mình vừa động là anh tỉnh!

Cô trợn mắt, nhàm chán nhìn lên trần nhà đầy hoa văn đẹp đẽ. Bỗng, khuôn mặt Kiều Chỉ vụt nóng lên, chuyện hôm qua như cuốn phim đang tua lại trong đầu cô, bàn tay và cơ thể ấm nóng phía sau kia như một cái lò đốt, nung cô đến cả người bỏng cháy.

“Đang nghĩ gì đó?” Bên tai bỗng truyền đến lời trầm khàn của anh! Rồi hệt như một cô nhóc bị bắt mất, Kiều Chỉ vừa cấu vừa cào, lại vùi mặt thật sâu vào gối, im lặng làm ngơ.

Cố Diệp Thần còn chút mơ màng, mắt vẫn chưa mở hết. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, cọ cọ ngực, để đầu cô vùi vào trong anh, lại cúi đầu nói: “Ngủ thêm chút nữa!”

Hô hấp thanh mát của anh đán vào vành tay cô, kéo theo một cơn sợ run, Kiều Chỉ hơi xấu hổ không muốn nhìn, nhẹ nhàng đẩy anh ra, toan đứng dậy. Tuy nhiên, cô lại quên mất mình còn khỏa thân, không khỏi than nhẹ một tiếng rồi chui lại vào trong chăn. Cố Diệp Thần hé mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, bàn tay giữ cô thật chặt, môi dán ở tai cô: “Muốn đi đâu?”

Hai người trong chăn đều trần truồng – lòng Kiều Chỉ giật lên, cô khẽ cắn môi dưới, không dám động đậy cơ thể cứng ngắc một chút nào.

Bàn tay Cố Diệp Thần chậm rãi men từ bụng xuống giữa hai chân cô. Kiều Chỉ ngăn tay anh lại, lời hơi run lên: “Anh, anh làm gì vậy?”

Cố Diệp Thần cúi đầu cười: “Còn đau không?”

Kiều Chỉ xấu hổ khủng khiếp, cuối cùng bất chấp rụt rè, hất tay anh ra một phen, lăn qua bên giường khác, lấy chăn che người lại, nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh.

Cố Diệp Thần hơi nhướng mày nhìn bóng dáng nhỏ xinh như muốn trốn của cô, không khỏi cười khẽ thành tiếng.

Hôm nay là chủ nhật, thời tiết còn như thế kia, mọi người cũng thường dậy trễ. Lúc Kiều Chỉ xuống dưới lầu, Hứa Á Phỉ đang giúp mẹ Cố dọn điểm tâm ra bàn, Ngôn Mộc cũng đã rời giường, đang tập Thái Cực quyền với ba Cố trong vườn hoa, thân hình nhỏ bé đánh rất ra hình ra dạng!

Hứa Á Phỉ thấy Kiều Chỉ xuống lầu thì bày khuôn mặt tươi cười ra đón tiếp: “Kiều Chỉ, chào buổi sáng!”

Cô cười đáp lại, mẹ Cố hỏi: “Vừa khéo đúng lúc ăn sáng, Tiểu Thần đâu rồi? Sao còn chưa xuống nữa?”

Hứa Á Phỉ nghe thế cũng nhìn ra sau lưng Kiều Chỉ.

Mặt Kiều Chỉ có hơi đỏ lên, vờ như đang rất bình tĩnh mà nhận lấy cái bát trong tay mẹ Cố: “Anh ấy còn chưa ra khỏi giường, nói muốn ngủ thêm chút nữa.”

Sau khi về nhà, Cố Diệp Thần vẫn giữ thói quen trong quân đội, ngày nào cũng rời giường lúc sáu giờ, tình huống đã hơn tám giờ rồi mà vẫn chưa thấy người đâu là chưa từng xảy ra.

Dù mẹ Cố có hơi nghi ngờ, song cũng không hỏi nhiều. Một nhà ngồi xuống ăn cơm. Trên bàn cơm, ba Cố hỏi về dự tính của Hứa Á Phỉ, cô ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Chú Cố, con cũng mới về nước, chưa hiểu lắm về thực trạng bên trong, con có thể đến công ty chú làm việc một thời gian không ạ?”

Đề nghị của Hứa Á Phỉ khiến người ta có hơi bất ngờ, không kịp lường trước. Tay múc cháo của mẹ Cố hơi chậm lại, bà liếc sang chồng mình. Kiều Chỉ lấy cho Ngôn Mộc một cái bánh bao, trên mặt cũng không có biểu cảm gì mấy. Cha Cố thì lại như không hiểu chuyện gì, song cũng lắc đầu thở dài: “Con có thể đến công ty của chú làm việc, tất nhiên là chú rất vui mừng, chỉ là bây giờ chú cũng không còn làm chủ công ty nữa, tất cả đều do thằng nhóc Cố Diệp Thần giải quyết. Nếu con thích, chú còn phải đi hỏi ý nó, thôi thế này đi, chú sẽ xếp cho con một chỗ làm khác, tránh phải nhìn cái mặt mốc của nó!”

Vẻ thản nhiên vô tư của ba Cố như rất không tình nguyện bàn bạc với Cố Diệp Thần, khiến Hứa Á Phỉ không thể mở lời nữa, đành phải cười khẽ: “Được, vậy con nghe theo sự sắp xếp của chú Cố!”

Mẹ Cố gắp một cái quẩy cho cô ta: “Ăn nhiều chút đi con, cứ nghỉ hai ngày cái đã, chuyện công việc tính sau!”

Hứa Á Phỉ mỉm cười gật đầu.

Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chút chuyện nhà, mãi đến lúc Cố Diệp Thần xuất hiện.

Ba Cố gắp rau thì thấy anh đi xuống từ cầu thang, bèn tặc lưỡi: “Chà, cậu cả biết rời giường rồi đấy à?”

Người trên bàn cơm nghe vậy đều quay lại nhìn. Cố Diệp Thần đang mặc một bộ quần áo ngày thường họa tiết đen trắng, chút tóc con tán loạn trên trán, cả người dày đặc cảm giác nặng nề, thiếu mất sự trong trẻo lạnh lùng thường thấy.

Mẹ Cố liếc mắt: “Bình thường con tôi chạy như điên, ngủ nhiều một chút thì sao? Chẳng lẽ giống như ông chắc, cả ngày hết ăn lại nằm, chẳng làm được gì đàng hoàng?”

Ba Cố nghe xong có hơi giận dữ: “Tôi không làm việc đàng hoàng? Tôi…”

“Ba, uống sữa đi!” Kiều Chỉ thức thời đẩy một cái ly cho ba Cố, cắt ngang lời của ông. Ba Cố hừ một tiếng, bưng sữa lên uống một ngụm, nhỏ giọng oán thầm: “Coi như nể mặt con gái tôi, không thèm so đo…”

Mẹ Cố làm như không, vội vã múc cháo cho Cố Diệp Thần. Lúc này anh đã đi đến bàn ăn, Hứa Á Phỉ chào hỏi: “Chào buổi sáng, anh Diệp Thần!”

“Chào!” Cố Diệp Thần thản nhiên đáp lại một câu, đoạn ngồi xuống cạnh Kiều Chỉ, tiện tay cầm nửa cái bánh bao cô đã ăn dở lên cắn một cái, nhíu mày: “Nhân nấm hương à?”

Bốn người trên bàn cơm đều nhìn thết về phía này. Mặt Kiều Chỉ đỏ lên, trên cái bánh bao kia vẫn còn dấu răng của cô, anh chẳng biết kiêng dè gì cả. Kiều Chỉ lấy tay dưới bàn đánh vào tay anh một cái.

Tất nhiên ba mẹ Cố không bỏ qua sự mờ ám nào của hai người, cùng nhìn nhau, trong mắt hiện lên chút ý cười.

Hứa Á Phỉ nhìn hai người “bán cơm chó”, trong mắt hiện lên một chút mù mờ. Cô ta cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng bữa sáng thơm ngào ngạt đã sớm nhạt như nước ốc.

Cố Diệp Thần mặt không đổi sắc, gắp một cái bánh bao vào chén Kiều Chỉ: “Ăn chút nhân khác đi!”

Cô ngẩng lên lén trừng anh, nhỏ giọng: “Em không ăn, tự anh ăn đi.”

Cố Diệp Thần cười nhạt, cũng không ép buộc, cúi đầu cắn bánh bao.

Ăn bữa sáng xong thì đã gần chín giờ, cuối cùng mưa to cũng tạnh bớt, Kiều Chỉ dạy Ngôn Mộc vẽ tranh trong phòng khách, Cố Diệp Thần ngồi xử lý công việc bên cạnh hai người, Hứa Á Phỉ lại tán gẫu với mẹ Cố ở phòng khách. Mưa to từ từ vắng đi, sắc trời mù tối. Lúc nào cơn mưa cũng khiến người ta uể oải – Ngôn Mộc giơ tay nhỏ lên ngáp một cái, Kiều Chỉ bật cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu.

“Này, thằng nhóc Thai Linh kia im im rồi bạn gái từ lúc nào đấy? Xem ra lão Thai cũng mệt mỏi lắm đây…” Ba Cố đang đọc báo thì đột nhiên la lên.



“Bạn gái? Thai Linh quen bạn gái?” Mẹ Cố có hơi vui mừng, đưa tay nhận lấy tờ báo trong tay ba Cố, đọc lướt qua: “Đúng vậy thật, nhưng nó cũng bất cẩn quá, bị người ta chụp được.”

Bạn gái? Tim Kiều Chỉ đập thình thịch lạ thường, cũng không rõ là loại cảm giác gì. Cô nghiêng người nhìn tờ báo trong tay mẹ Cố, trên ảnh là Thai Linh và một cô gái đang ôm hôn dưới ánh đèn neon, bối cảnh là một quán bar. Tuy bóng người trong ảnh không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra cái vóc thon thả của cô gái kia, đúng là Tô Tử.

Tuy cô không hỏi chuyện khi đó của Diệp Thanh và Thai Linh, nhưng tình tố như vô ý đó của hai người, không phải cô hoàn toàn không nhìn thấy gì. Dạo trước cô còn định báo cho cô nàng một phen, nhưng sau khi biết Thai Linh là bạn tốt của Cố Diệp Thần, anh còn cam đoan là hai người kia không có gì cả, nên cô mới không can thiệp vào. Rồi bây giờ tấm ảnh này lại là thế nào?

Tuy Kiều Chỉ không làm IT, nhưng tấm ảnh này có P hay không, cô vẫn nhìn ra được. Tấm ảnh này hoàn toàn là được “chụp lén”, chắc chắn chưa qua xử lý gì.

Cố Diệp Thần lấy tờ báo trong tay mẹ Cố lên, liếc một cái, thản nhiên bảo: “Ảnh chụp này cũng ít nhất ba tháng trước rồi, hơn nữa Thai Linh còn uống rượu!”

Kiều Chỉ bèn nhìn kĩ lại. Ban nãy cô không phát hiện ra, bây giờ quan sát tỉ mỉ, chữ của quán bar phía sau là Tiếng Anh, bài bố xung quanh cũng theo kiểu ngước ngoài – điều này chứng minh thời gian ảnh được chụp là lúc Thai Linh còn chưa về nước.

Ở bên kia, ba mẹ Cố vẫn còn đang thảo luận chuyện này, mặt cũng toàn vẻ cười vui. Ba Cố còn bảo hôm khác sẽ đi chúc mừng ba của Thai Linh.

Trong lòng Kiều Chỉ bùng lên một cỗ cảm giác không nói thành lời, lại vô thức mà thấy giận dữ. Cô ghé vào tai Cố Diệp Thần, nói khẽ: “Anh còn bảo là anh ta và Tô Tử không có gì à?”

Cố Diệp Thần quay đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt kiên định: “Chuyện không phải như em đang nghĩ đâu!”

Tuy Kiều Chỉ không hoàn toàn tin hết sự chắc chắn này, nhưng cũng hiểu cái gì chưa thấy tận mắt thì chưa đủ đáng tin. Nói gì đi nữa thì cô cũng không chắc được hai người Thai Linh Diệp Thanh có kiểu quan hệ đó, hơn nữa đây còn là chuyện trước khi anh ta về đây, bọn họ chẳng có lý do gì để quản lý!

Cô có hơi ủ rũ, bèn nhích người về phía Ngôn Mộc. Cố Diệp Thần phát hiện ra sự thay đổi của cô, im lặng mà cười, đoạn đứng dậy chìa tay với Kiều Chỉ: “Anh đã hẹn hôm nay sẽ ký nhận với bên nhà ở, em theo với anh đi!”

Cô lại rụt về phía Ngôn Mộc, đáp hờ: “Không đi!”

Mẹ Cố nhìn lại. Trước nay Kiều Chỉ luôn ngoan hiền, có bao giờ đùa giỡn nhỏ nhặt đâu: “Con sao thế, Kiều Chỉ?”

Cô còn chưa trả lời thì Cố Diệp Thần đã giành trước: “Không có gì đâu mẹ, chúng con ra ngoài trước một chuyến, trưa không về ăn cơm đâu!” Dứt lời, anh cúi đầu nhìn cô, cười thản nhiên.

Kiều Chỉ vẫn ngồi bất động, Cố Diệp Thần cười mà không nói. Hai người giằng co gần mười phút, cả ba mẹ Cố đều nhìn về phía này. Cuối cùng cô đứng dậy đầy bất đắc dĩ, anh nắm tay cô đi ra ngoài. Kiều Chỉ không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói thầm: “Vô lại!”

Cố Diệp Thần vẫn thẳng lưng, mặt không thay đổi gì, ngón tay lại gãi nhẹ trong lòng bàn tay cô, trong mắt ẩn chứa chút ý cười khó che giấu.

Anh hẹn với Mạc Duy Kì ở tòa nhà trung tâm tiểu khu, người kia đã có mặt từ lâu, hợp đồng đã được soạn từ trước đó. Không có gì không ổn, hai bên hạ bút ký vào.

Xong xuôi, họ đến chỗ quản lý nhận chìa khóa. Mạc Duy Kỳ lại đưa hai người vào quan sát thêm lần nữa rồi giao luôn nhà. Mưa bên ngoài đã trở thành tí tách. Người trong tiểu khu không bao nhiêu, thỉnh thoảng mới thấy vài người che dù vội vã thấp thoáng. Việc phủ xanh tiểu khu được thực hiện rất tốt, ở giữa còn có một cái ao, bên cạnh là lầu nhỏ để nghỉ mát. Mấy kiều chòi thế này, chẳng những nghỉ ngơi được, mà còn là chỗ để mấy đôi tình nhân “ý thiếp tình chàng.”

Ba người đi thang máy lên lầu. Mạc Duy Kỳ mở cửa phòng, ba người lại vào trong xem lần nữa, không có vấn đề gì cả. Sau khi do dự hết nửa ngày, cuối cùng Mạc Duy Kỳ không chịu được nữa mà hỏi nhỏ Kiều Chỉ: “Cô Cố quen thân với Tiểu Thanh lắm ạ?”

Kiều Chỉ ngẩn ra, khẽ gật đầu.

“… Vậy… Bây giờ em ấy có bạn trai không, cô Cố có biết chứ?” Đôi mắt ẩn sau lớp kính của anh ta ánh lên chút chờ mong.

Bạn trai? Con ngươi Kiều Chỉ đảo một vòng. Cô không biết thái độ của Diệp Thanh với người này hiện tại là thế nào, nhưng trước kia cô nàng từng bảo cả đời cũng không muốn gặp lại anh ta nữa. Tuy nhiên, chuyện tình cảm không quơ đũa cả nắm được… Cô nói không thì Diệp Thanh sẽ chịu phiền, nói có thì cô nàng lỡ nhân duyên… Trong khoảng thời gian ngắn đó, Kiều Chỉ hơi do dự!

“Cô Cố…” Mạc Duy Kì gọi.

Cố Diệp Thần ở bên cạnh, nghe xong thì hiểu ngay. Anh tiến lên một bước, nắm lấy vai Kiều Chỉ rồi nhìn Mạc Duy Kỳ: “Anh đang nói về Diệp Thanh à?”

“Đúng đúng, ngài Cố cũng biết em ấy?” Mạc Duy Kỳ có phần sửng sốt.

“Ừ.” Cố Diệp Thần gật đầu: “Biết. Cô ấy là bạn tốt của vợ tôi, tất nhiên là tôi quen.”

“Vậy ngài Cố có biết…” Mạc Duy Kỳ nhìn anh đầy chờ mong, cho là hẳn đàn ông sẽ càng hiểu nhau hơn.

Cố Diệp Thần còn ra vẻ như đang suy nghĩ thật. Anh nghiêng đầu nhìn Kiều Chỉ: “Cái người Diệp Thanh dẫn đến ăn cơm với chúng ta mấy ngày trước là bạn trai cô ấy phải không? Nhìn ân ân ái ái lắm.”

Cái người ăn cơm nào cơ? Rõ ràng anh đang trợn mắt nói dối! Kiều Chỉ trừng mắt với anh, Cố Diệp Thần lại nắm đầu vai của cô, khẽ đè một chút. Không đợi cô nói tiếp, anh đã bảo thêm: “Sao vậy? Ngài Mạc có quen Diệp Thanh?”

Mạc Duy Kỳ có phần mất mác, song vẫn gượng cười: “Dạ, chúng tôi là bạn cùng đại học!”

Đợi anh ta đi rồi, Kiều Chỉ híp mắt nhìn chồng, Cố Diệp Thần lại tránh ánh mắt của cô, đi về phía ban công.

Tất nhiên Kiều Chỉ sẽ không tha, cô theo sau anh ra đó.

“Ban công lớn thế này, chúng ta có thể mang ghế nằm lên đây, dọn một bàn trà nhỏ bên cạnh. Uống chút cà phê, đọc sách báo, mùa đông thì phơi nắng, hẳn sẽ thoải mái lắm!” Cố Diệp Thần đo đạc ban công.

Kiều Chỉ không đáp lời, tiến lên vài bước, ngăn ở trước người anh, ngẩn lên hỏi thẳng: “Không phải anh biết gì rồi đó chứ?”

“Biết cái gì?” Cố Diệp Thần làm như không hiểu cô đang nói gì.

Anh và Diệp Thanh cùng lắm cũng chỉ mới gặp một lần, hơn nữa còn là thấy nhau thôi chứ chưa nói chuyện được bao câu, anh thì có thể biết gì về người đó chứ. Chưa hết, với cá tính im lặng mà lạnh lùng của anh, khi không quan tâm đến hoa đào của cô nàng, người có thể khiến anh làm như vậy, trừ Thai Linh ra thì còn ai nữa? Tuy là cô không biết Diệp Thanh nghĩ gì, nhưng bây giờ cô có thể chắc chắn Thai Linh có quan hệ với Diệp Thanh. Cô lại nhớ đến phần báo buổi sáng kia, nhất thời có hơi giận dữ: “Cố Diệp Thần, anh đừng giả ngốc.”

Người kia bất đắc dĩ mà than nhẹ một tiếng, hai tay vịn vào hai vai cô, mở miệng giải thích: “Anh không muốn giấu em, đúng là Thai Linh có chút tâm tư với Diệp Thanh, nên là…”

“Nên anh mới bịa đặt?” Đôi mắt Kiều Chỉ lấp lánh ánh nước và cả sự giận dữ.



Cố Diệp Thành nhướng mày, cân nhắc lời mình: “Thật ra anh vừa gián tiếp giúp em đấy. Không phải ban nãy em cũng không biết nên làm gì sao? Vậy nên đó coi như nhất cử lưỡng tiện: Vừa giúp em, vừa giúp Thai Linh, không phải à?”

Lời anh rất nhẹ nhàng, ngữ điệu còn ẩn chứa chút dỗ khéo. Kiều Chỉ không biết phản bác làm sao, lòng cô vậy mà lại thấy anh nói đúng thật.

Kiều Chỉ oán hận giậm chân, xoay người đi vào phòng. Cố Diệp Thần vội giữ chặt lấy cô, ôm chầm từ phía sau, môi mỏng dán nơi vành tai Kiều Chỉ, nhỏ giọng hỏi: “Giận à?”

Lời thủ thỉ như nỉ non xin lỗi của anh khiến cô mềm ngay thành một vũng nước, không kìm được mà dồn hết thù oán trên người vào một chỗ, cắn xuống.

Cố Diệp Thần không nhăn mặt một chút nào, tùy ý để cô cắn, nhưng thật ra Kiều Chỉ cắn một chút cũng cảm thấy không nỡ, đành há miệng ra rồi xoa xoa cho anh. Cố Diệp Thần cười khẽ, kéo bả vai cô sát lại gần, cúi đầu hôn lên trán cô. Kiều Chỉ đưa hai tay lên định đẩy anh ra, nhưng bàn tay anh lại giữ chặt hông cô, khiến cô không đi đâu được.

“Cố…” Kiều Chỉ nghiêng đầu, miệng vừa hé ra lại hợp ý Cố Diệp Thần: Cái lưỡi ấm áp trượt từ cánh hoa vào trong, dây dưa với cô chung một chỗ. Bàn tay anh giữ gáy Kiều Chỉ, ôm cô thật chặt trong lòng. Kiều Chỉ dần buông bỏ việc phản kháng, hai tay vòng qua cổ anh, rụt rè đáp lại. Mãi đến khi hai người đều không thở được nữa, Cố Diệp Thần mới chậm rãi rời khỏi môi cô, song cũng luyến tiếc chẳng muốn rời. Môi mỏng của anh chậm rãi miêu tả cánh môi non mềm của cô. Dưới sự trấn an dịu dàng đó, hô hấp Kiều Chỉ dần bình tính lại, nhưng tứ chi vẫn có phần vô lực, dựa hết vào lòng anh.

Cố Diệp Thần vuốt cánh môi cô, nhẹ nhàng nói: “Kiều Chỉ, chuyện của Thai Linh…”

Cô tựa vào lòng anh, miễn cưỡng nhướng mắt, giọng lúc này cũng rất trong trẻo: “Không thể. Em sẽ không giúp Thai Linh đâu, không cho anh nài em nữa.”

Mắt Cố Diệp Thần đầy ý cười, môi nhẹ chạm vào cái mũi nhỏ của cô, cúi đầu vui vẻ: “Kiều Chỉ nhà chúng ta thông minh hơn rồi, Tiểu Mộc sẽ không nói xấu em nữa đâu…”

Sao Kiều Chỉ không nghe ra được sự trêu chọc trong giọng anh chứ? Cô oán hận vùi đầu vào ngực Cố Diệp Thần, lắng nghe một loạt cười sung sướng của anh.

Sáng sớm hôm sau, hai người Kiều Chỉ và Cố Diệp Thần cùng đưa Ngôn Mộc đến trường, sau đó anh lại đưa cô đến dưới tòa nhà công ty. Lúc cởi dây an toàn cho cô, anh hỏi: “Trưa nay ăn cơm chung chứ?”

Kiều Chỉ liếc xéo một cái: “Tự anh ăn đi, em đi ăn với Diệp Thanh!”

Cố Diệp Thần cười cười, tính xoa đầu cô theo thói quen. Kiều Chỉ đã sớm đoán được, bèn né đầu tránh đi, mũi hơi hếch lên: “Anh có thể đi ăn chung với Thai Linh!” Nói xong, không đợi anh đáp lại, cô đã mở cửa ra ngoài! Cố Diệp Thần nhìn theo bóng cô, vẫn chưa ngừng cười. Cô nhóc này ở trước mặt anh càng ngày càng thoải mái, không dễ lừa như trước nữa, nhưng sự thay đổi này khiến anh rất vui mừng!

Cố Diệp Thần cũng không đi vội, hạ cửa xe xuống, đốt một điếu thuốc.

Lúc xe của Thai Linh đến gần, anh nhấn còi. Trong phút chốc, chiếc Bentley màu đen tiến gần lại, Thai Linh bước xuống từ bên trong, đi về phía này.

Cố Diệp Thần hạ hết kính, ở trong xe nhíu mày nhìn: “Sau đây, có gì phiền lòng à?”

Thai Linh liếc anh một cái, hừ lạnh: “Bớt giả ngu đi, cậu còn chưa biết?”

Ngón tay thon dài của anh tao nhạt gạt chút tàn thuốc, Cố Diệp Thần miễn cưỡng tựa người vào thân xe, môi mỏng hé mở: “Tự làm bậy không thể sống!”

Mặt Thai Linh đen lại ngay, đi vòng qua mở cửa xe ngồi vào, vươn một tay đến chỗ Cố Diệp Thần. Anh thản nhiên liếc mắt, ném thuốc lá trong tay ra ngoài, nâng cửa kính xe lên, nói như không: “Ở trong xe thì đừng hút thuốc!”

Thai Linh nghẹn lời ở họng, giận đến đỏ cả mặt: “Cố Diệp Thần, cậu đang cố ý chọc giận tôi phải không?”

“Không phải.” Anh nghiêng đầu nhìn: “Tôi đến để hóng chuyện đấy!”

Thai Linh đã gần như chẳng còn tâm trạng đùa cợt, nhìn anh đầy nghiêm túc: “Tìm người tra giúp tôi, ai đã truyền đống ảnh này ra!”

“Tôi đã định gọi rồi, nhưng Thai Linh à, tôi đã thề trước mặt Kiều Chỉ một lời thề son sắt là cậu không dính dáng gì đến người đàn bà đó. Cậu sẽ không nói với tôi là lúc đó hai người…” Cố Diệp Thần kéo dài âm cuối, song trong mắt lại chẳng hề hoài nghi.

“Cứt á!” Thai Linh không nhịn được mà mắng.

Cố Diệp Thần nhíu mày, rút một điếu thuốc ra đưa cho anh ta. Thai Linh châm lửa rồi hút mạnh một cái: “Không biết là thằng chó nào đâm sau lưng. Hôm qua ba tôi đọc tin xong thì nằng nặc bắt tôi kết hôn. Tôi mà biết là ai làm thì… Tôi sẽ hành cho chết…”

Cố Diệp Thần cũng không bị sự giận dữ đó làm ảnh hưởng: “Vậy cậu và cô ta…”

“Không có mẹ gì cả. Chỉ là sau chuyện kia, lúc đó tâm trạng tôi không tốt, tôi…” Ánh mắt Thai Linh ảm đạm đi vài phần, do dự một lát mới nói: “Lúc đó cô ta cũng mới ở cạnh tôi, nên là…”

“Vừa mới ở cạnh cậu?” Cố Diệp Thần nhìn anh ta đầy phức tạp: “Là cậu đang không muốn sống, vừa khéo cô ta cứu cậu?”

Thai Linh ngẩng lên nhìn anh ngay, trong mắt như không thể tin được: “Cậu, làm sao cậu biết?”

Ánh mắt Cố Diệp Thần sắc thêm vài phần. Một lúc lâu sau, anh vẫn không nỡ trách người này quá nặng, lại lấy thêm một điếu thuốc ra, thản nhiên bảo: “Tôi đã tra rồi, tất nhiên biết!” Cô ta ở gần Kiều Chỉ, làm sao anh yên tâm được, tất nhiên phải tra xét cho rõ, cũng không ngờ lại thu hoạch được thêm ngoài ý muốn: Những ngày sống mơ mơ màng màng của Thai Linh ở nước ngoài.

Bầu không khí xung quanh Thai Linh hạ xuống trong nháy mắt. Anh ta tựa đầu vào lưng ghế ô tô, nhắm mắt lại, giọng có hơi mờ mịt: “Môi cô ta rất giống của Tiểu Như…”

Cố Diệp Thần im lặng không nói, Thai Linh tiếp tục: “Nhưng tôi tỉnh táo lắm. Tôi không thích cô ta, nên vẫn đối đãi bằng lễ thức. Đó là lần duy nhất tôi thất thố, nhưng giữa chúng tôi không có chuyện gì cả. Diệp Thần, cậu phải tin tôi…”

“Tôi tin.” Cố Diệp Thần hít một hơi khói: “Vậy Diệp Thanh thì sao? Cô ấy cũng rất giống Tần Như.”

“Không…” Thai Linh trợn mắt nhìn anh ngay, ngữ khí vội vã: “Diệp Thanh không giống Tiểu Như, không giống chút nào cả. Tôi không xem cô ấy là thế thân của Tiểu Như…”

Cố Diệp Thần nhìn anh ta, ánh mắt lạnh nhạt: “Đúng là bề ngoài không giống, nhưng phần lớn tính cách gần như được sao qua từ người kia. Cậu dám chắc là lúc qua lại với cô ấy, cậu không nghĩ đến Tần Như sao?

Thai Linh ngẩn người, cơ thể như mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống ghế: “Tôi…”

Bên trong xe có phần mập mờ sương khói, không nhìn rõ được biểu cảm Thai Linh lúc này. Cố Diệp Thần hạ cửa kính xe xuống, thản nhiên nói: “Diệp Thanh là bạn tốt nhất của Kiều Chỉ. Nếu cậu tổn thương cô ấy, tôi sẽ không đứng về phía cậu nữa!”

Thai Linh nhìn anh đầy mờ mịt. Cố Diệp Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook