Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Chương 38: Tin Bay Đầy Trời

Túy Hậu Ngư Ca

19/06/2021

Bắt đầu từ lúc vào thang máy đến lên phòng làm việc, dọc đường đi, chuyện Kiều Chỉ nghe toàn là về Tô Tử và Thai Linh. Ai ai cũng xì xào, vốn đã không còn biết chuyện đã biến thành như thế nào rồi. Kiều Chỉ bước nhanh hơn vào trong, Diệp Thanh đã có mặt rồi, hiện đang ghé vào bàn làm việc, thoạt trông rất mệt mỏi, không hề có tinh thần.

Kiều Chỉ đi qua đó, nở một nụ cười tươi: “Diệp Thanh…”

Cô nàng nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn: “Kiều Chỉ, anh đã đến rồi.” Giọng điệu uể oải.

“Sao vậy?” Lòng Kiểu Chỉ khẽ nẩy lên một chút. Không phải Diệp Thanh đang đau buồn vì chuyện của Thai Linh chứ?

Diệp Thanh lại nằm úp sấp lên bàn, khoát tay: “Không sao, khó ngủ thôi.”

Kiều Chỉ đi đến cạnh cô nàng, ngồi xuống nhìn vẻ mặt Diệp Thanh. Người này không giống như đau thương sắp chết thật, mà chỉ hệt như không ngủ tốt, mắt cũng đen xì xì.

“Tối qua cậu đã làm gì, ngủ trễ vậy?” Kiều Chỉ nói bóng nói gió.

“Đừng nói nữa, con cú đêm Mễ Kỳ kia…” Diệp Thanh như không nhịn được nữa: “Tối qua cô ta kéo mình chơi game đến ba giờ sáng, chết sống gì cũng không cho nghỉ, còn bảo mình mà bỏ cô ta thì cô ta sẽ đến công ty gây phiền phức cho mình. Kiều Chỉ, cậu nói xem, đó không phải là làm ơn mắc oán à? Mình tốt bụng tặng cô ta một cục cưng vô địch, cậu không biết mấy người chơi cùng hâm mộ cô ta đến mức nào đâu…”

Lòng Kiều Chỉ thấy bất ổn. Diệp Thanh như thế này là đã biết hay chưa?

“Diệp Thanh…” Kiều Chỉ dè dặt lên tiếng: “Cậu…”

Còn chưa đợi cô nói xong, một đồng nghiệp phòng kỹ thuật đã chạy đến: “Diệp Thanh, Diệp Thanh, cô đã đọc báo hôm qua chưa?”

“Báo chí gì?” Diệp Thanh nghi ngờ hỏi.

Đồng nghiệp kia nhìn cô nàng kiểu “cô bị ngu à”, đoạn đưa một tờ báo ra: “Diệp Thanh, xem xong thì please đừng giận dữ, không chắc là thật đâu…” Anh đồng nghiệp này xem như có quan hệ tốt với Diệp Thanh, cũng là một trong những thành viên chứng kiến chuyện Diệp Thanh – Thai Linh “thân mật tiếp xúc”.

Diệp Thanh nhìn lướt qua tờ báo, trên mặt không có tí biểu cảm gì, lại nhìn đồng nghiệp kia như không: “Sao á? Chuyện riêng của ông chủ, chúng ta không cần lo nhiều đâu.” Nói xong thì trả tờ báo về: “Mau về làm việc đi, không là bị ai đó mắng đấy.”

Đợi đồng nghiệp kia đầy hoang mang mà đi rồi, Diệp Thanh lại nhìn về phía Kiều Chỉ, mặt nở một nụ cười: “Kiều Chỉ, trưa nay chúng ta ăn gì?” Bộ dáng “goodgirl” chính hiệu.

“Mình mang cho cậu món sườn xào chua ngọt đó, sáng nay mình làm riêng cho mẹ.” Kiều Chỉ cười dịu dàng, trong lòng cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Cô rất hiểu Diệp Thanh, phản ứng như thế này chắc chắc không phải một Diệp Thanh bình thường sẽ có.

Diệp Thanh thèm nhỏ dãi mà gật đầu, hai mắt sáng lên, thoạt trông cũng không giống lúc trước. Kiều Chỉ không định vạch trần cô nàng, mỉm cười quay về bàn làm việc. Trong nháy mắt cô xoay đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thanh lập tức ảm đạm xuống, không khỏi có chút đau lòng.

Thai Linh bước vào văn phòng, Tô Tử liền theo vào ngay: “Linh…”

Anh ta nhìn cô ta đầy lạnh lẽo: “Tô Tử, có phải chính cô đã báo cho truyền thông không?”

Tô Tử nhìn anh ta, không tin nổi: “Linh, ở trong lòng anh, em là người như thế sao?”

Thai Linh không nói gì, chỉ lạnh nhạt mà nhìn.

Mắt Tô Tử thấp thoáng ánh lệ: “Thai Linh, em không ngờ trong lòng anh em lại là người như thế. Ảnh đó cũng không phải em chụp, vừa nhìn là biết người khác làm, không lẽ em tự tìm người chụp ảnh mình sao? Còn đợi thời gian dài vậy rồi mới tung ra? Ngoài việc khiến danh dự của mình bị tổn hại, em còn đạt được ưu đãi gì nữa?”

Bộ dạng cô ta thật sự có phần đáng thương, sắc mặt Thai Linh cũng dần dịu lại. Anh ta thở dài một tiếng thật mạnh: “Xin lỗi em nhiều, là tôi giận dữ quá.”

Tâm thần Tô Tử dịu đi một chút, trong mắt ẩn chứa quan tâm: “Linh, anh không phải kiểu người sẽ để ý chuyện thế này, hôm nay anh làm sao vậy? Cũng chỉ là tấm ảnh thôi, sao anh phải kích động như thế?”

Ánh mắt Thai Linh có hơi né đi, anh ta nói như không: “Không gì cả, chỉ là tôi không muốn mọi người hiểu lầm. Dù sao sau này cô cũng phải lập gia đình, vì tôi mà mất danh dự cũng không hay lắm.”

“Lập gia đình?” Tô Tử bật cười: “Linh, rốt cuộc em là gì trong lòng anh hả?”

Anh ta không nói, cô ta cười lạnh: “Thai Linh, anh yêu người khác rồi phải không?”

Thai Linh nhíu mày nhìn cô ta, giọng mang ý cảnh cáo: “Tô Tử, việc riêng của tôi không phải cô muốn hỏi là hỏi. Tôi cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo cho cô biết.”

Tô Tử có hơi tổn thương, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, tay hai bên người siết lại rất nhanh.

“Cô ra ngoài trước đi…”



“Thai Linh…” Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước vào với vẻ không vui, há miệng là mắng: “Thằng nhóc thối mày…”

“Ba, sao ba đến đây?” Thai Linh nhíu mày.

Ba Thai trừng mắt với anh ta một cái: “Sao tôi lại không được đến hả…” Trái lại khi nhìn thấy Tô Tử đang đứng bên cạnh, ông đánh già vài lần rồi nở một nụ cười vui vẻ, đi qua nói: “Con là Tô Tử phải không? Bác là ba của Thai Linh, con gọi là bác được rồi.”

Mặt Tô Tử nhanh chóng bày ra một nụ cười khôn khéo: “Cháu chào bác Thai ạ. Hồi còn ở nước ngoài, cháu hay nghe Linh nhắc đến bác lắm.”

Mắt ba Thai lóe lên, mời người: “Con có thời gian đi uống một ly cà phê không?”

“Ba…” Thai Linh vội cắt ngang: “Ba hiểu lầm rồi…”

“Hiểu lầm cái gì?” Ba Thai trừng mắt nhìn, trái lại đưa tay ra lịch sự với Tô Tử: “Mời…”

Cô ta liếc nhìn Thai Linh một cái rồi khẽ gật đầu: “Mời bác Thai ạ.”

Ba Thai gật đầu rồi ra khỏi văn phòng trước, Tô Tử đuổi kịp theo sau. Thai Linh cũng muốn đi thì ba Thai ngừng bước chân lại, liếc anh ta một cái: “Tôi không mời anh, anh đi làm việc đi!”

Thai Linh oán hận mà ngừng lại, trơ mắt nhìn Tô Tử và ba Thai biến mất nơi thang máy.

Lửa giận đầy cả bụng, anh ta gọi điện thoại cho Cố Diệp Thần, nói hết một lần sự việc rồi bảo: “Hay là cậu nói Tề Trăn đi tra một chút cho mình đi…”

Cố Diệp Thanh nhìn phần tài liệu trên bàn, tốc độc lật trang cũng không thay đổi, lại đáp: “Thai Linh, cậu phát rồ rồi.”

Người kia có hơi giật mình: “Ý cậu là sao?”

“Chỉ là lộ ảnh thôi, nhưng cậu lại bị quá khích. Khi một con người kích động, họ rất dễ bỏ qua những chuyện vốn rõ ràng.” Anh thản nhiên trả lời.

Thai Linh không nói gì, nhưng qua lời này của Cố Diệp Thần, anh ta dần bình tĩnh trở lại.

“Thai Linh, cậu không tự nhận ra à? Lòng cậu hoảng hốt, còn nguyên nhân là gì thì tự cậu rõ. Cậu chỉ đang không muốn thừa nhận mà thôi. Ảnh của ai cũng không quan trọng, cái chính là thái độ và suy nghĩ của cậu. Tự cậu còn không biết mình muốn gì nữa, thì biết ai chụp để làm gì? Đầu cậu bị ruồi bọ bò vào à? Không có tác dụng gì hết.”

Thai Linh cũng không phải người xử lý công việc theo cảm tính, ý trong lời Cố Diệp Thần anh ta đều hiểu cả. Sau khi im lặng một lúc lâu, anh ta đáp: “Bây giờ tôi nên làm gì đây?”

Cố Diệp Thần thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ: “Chỗ Tô Tử, tôi nghĩ căn bản không cần đến cậu, chú Thai có thể tự giải quyết. Chuyện còn lại cứ giao cho tôi, về phần nói chuyện yêu đương, phiền tự ngài xử lý đi!”

“Ba tôi? Bây giờ lão ấy còn ước tôi kết hôn thật nhanh nữa. Ổng giải quyết cái gì? Đưa vào động phòng à?” Thai Linh khinh thường hừ lạnh.

Cố Diệp Thần đau đầu ấn trán: “Chú Thai cũng không phải đồ ngốc, người nhà họ Thai đâu phải loại để ai muốn làm cô chủ nhỏ cũng được?”

Thai Linh sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia sáng. Anh ta bóp bóp mũi, mặt mày hớn hở: “Hình như vậy thật!”

“Thai Linh, bình thường cậu rảnh thì ăn nhiều óc chó gì đó đi, bổ đầu bổ não!” Cố Diệp Thần giận dữ cúp điện thoại.

Nghe tiếng “tút” “tút” trong di động, Thai Linh bĩu môi, đặt điện thoại xuống, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Công ty chẳng có bao lớn, chưa đầy nửa tiếng sau, chuyện ba Thai mời Tô Tử đi uống cà phê đã truyên khắp ngõ đường. Dù là hành lang, phòng trà nước hay nhà vệ sinh, ai ai cũng nói Tô Tử sắp trở thành bà chủ của Thiên Thai rồi.

Giờ cơm trưa, Kiều Chỉ mang cà mèn qua cho Diệp Thanh. Cô nàng ăn rất háu, chẳng mấy chốc xương heo đã xếp thành đống. Kiều Chỉ lại không muốn ăn gì cả, sau khi suy nghĩ thật lâu mới nói như lơ đãng: “Diệp Thanh, cậu nghĩ xem là ai tuôn ảnh chụp của phó giám đốc ra? Vừa nhìn là biết được chụp từ lâu lắm rồi, hẳn là lúc anh ấy còn ở ngoài nước, tung ra như vậy thì có tác dụng gì?” Nói là không giúp, nhưng thấy bộ dạng “không có gì” này của Diệp Thanh, cô vẫn không đành lòng.

Diệp Thanh gõ đũa một cái, mỉm cười: “Kiều Chỉ, cậu cũng thích hóng chuyện lúc nào vậy?”

Kiều Chỉ cười xấu hổ: “Diệp Thanh…”

Cô nàng buông đũa trong tay xuống, nhìn cô chăm chú: “Kiều Chỉ, mình nghĩ là cậu đã đoán được rồi, phải không? Đúng là lúc đó mình và Thai Linh có một chút sâu xa. Nhưng nhiêu đó không đủ để mình cảm thấy đau khổ sắp chết gì đó, khóc lóc kể lể nữa. Hợp thì ở, không hợp thì dứt, chẳng có gì buồn bã hết, cậu đừng lo. Còn nữa, bọn mình căn bản là không quen nhau, nên mình không sao, đừng nghĩ nữa.”

Nói xong, Diệp Thanh lại gắp một khối sườn bỏ vào miệng. Kiều Chỉ không phân được trong lời cô nàng có bao phần thực giả, có phải là đang cố ý an ủi cô không, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể nghe mà thôi.

Kiều Chỉ cười nói lảng đi: “Diệp Thanh, mình phát hiện ra là lượng cơm ăn của cậu càng lúc càng lớn đó.”

“Thật à?” Diệp Thanh cười nghịch ngợm.



Lúc Thai Linh đến đây, hai người vừa ăn cơm xong, còn chưa kịp dọn dẹp. Đồng nghiệp đã đi ăn chưa về, trong văn phòng chỉ còn Kiều Chỉ và Diệp Thanh. Thai Linh chân chó sáp lại gần, cười đầy nịnh bợ: “Ăn cơm à?”

Diệp Thanh ngạo nghễ nhếch mi một cái: “Không thấy đường hả? Không thấy chúng tôi ăn xong rồi à?”

Thai Linh bị nghẹn lại, song vẫn lộ vẻ tươi cười như trước: “Có thời gian hay không, nói hai câu thôi?”

Diệp Thanh dịu dàng mỉm cười, giọng ngọt ngào như bóp được ra nước: “Phó giám đốc có gì muốn căn dặn?”

Thai Linh thấy thái độ cô nàng vẫn tốt thì tâm trạng cũng thả lỏng bớt, lại tiến lên: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là…”

Anh ta còn chưa nói xong, một ly nước ấm đã đổ từ đầu anh ta đi xuống, nước lăn dài theo hai má.

Kiều Chỉ trợn mắt nhìn, cứng cả người, có hơi hết cách. Trông bộ dạng này thì Diệp Thanh vẫn bình thường thật.

Thai Linh không tưởng nổi mà sờ sờ đống tóc ướt sũng của mình, lại nhìn quả áo đã thấm nước quá nửa, mắt trợn to: “Cô làm gì vậy?”

Diệp Thanh cười nhạo một tiếng: “Tôi cũng làm rồi, phó giám đốc còn hỏi gì nữa? Không có đầu óc à?” Nói xong, cô nàng xách cà mèn lên, thản nhiên mà đi.

Trong văn phòng chỉ còn Thai Linh và Kiều Chỉ. Anh ta hơi ai oán mà nhìn cô, Kiều Chỉ chớp hai mắt trong veo, người kia lạnh nhạt quay người ra khỏi văn phòng.

Chỗ của Thai Linh có phòng riêng, có giường và toilet. Thai Linh tắt đèn, cởi quần áo vào phòng tắm. Vòi hòa sen được vặn mở, nước nóng hổi phun ra thật nhiều. Phòng tắm lại đen xì, không thấy rõ gì cả, chỉ có nước không ngừng dội xuống người. Nước chảy có hơi mạnh, nhưng anh ta lại không cảm giác được gì cả.

Thai Linh ngẩn mặt lên, tùy ý để nước xả xuống mặt. Anh ta chà hai tay lên đó, lại tựa lưng vào phần gạch men trắng phía sau, mờ mịt nhớ lại chuyện cũ.

“Thai Linh, anh đứng lại đó cho em…”

“Thai Linh, anh đi đâu đó? Em cũng đi!”

“Thai Linh, anh đợi em một chút, em sẽ đi với anh…”

“Thai linh, em thích anh…”

“Thai Linh, anh cưới em đi, em muốn gả cho anh…”

“Thai Linh, em biết anh không thích em, nhưng em chỉ cần một ngày thôi. Anh thích em một ngày là được rồi…”

“Thai Linh, em xin anh đó. Em không sợ anh gạt em đâu, em chỉ muốn nghe anh nói một câu anh thích em thôi…”

“Thai Linh, Thai Linh…”

“Tần Như, tôi đã nói bao nhiêu lân rồi? Tôi không thích cô, không thích cô, cô đừng quấn lấy tôi nữa…”

“Thai Linh, chỉ cần anh hôn em một chút thôi, em sẽ không dính lấy anh nữa. Một chút thôi, em chưa từng biết mùi vị được người khác hôn là thế nào, em nghe nói như như ăn một món quả lạnh, dịu dàng, căn bóng. Thai Linh, hôn em một chút thôi, được không?” Cô gái nhỏ xinh kia tử từ từ nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu lên. Ánh sáng ảm đạm của mặt trời buổi hoàng hôn chiếu rọi xuống, đôi môi cô vừa non mềm vừa kiều diễm.

“Tần Như, tôi không thích cô, không thể làm như thế được…” Người kia quyết tuyệt quay người rời đi.

Thai Linh, em đi rồi, cơ thể của em ngày càng tiều tụy hơn. Bây giờ em đã giống những người chữa bệnh bằng hóa trị khác rồi, trở nên xấu và rất xấu. Em không muốn biến thành bộ dáng như vậy, em muốn mình phải luôn xinh đẹp, xinh đẹp để mỉm cười rời đi. Em đã tự chọn cách kết thúc sinh mệnh của mình, vì em không có lựa chọn nào khi bước vào thế giới này, vậy nên em sẽ lựa chọn cách chấm dứt nó.

Thật ra em cũng không thích anh nhiều lắm, em chỉ muốn trải nghiệm cảm giác của tình yêu trước khi rời khỏi cuộc sống này mà thôi. Nên là anh đừng tự trách, cũng đừng thương tâm. Anh hãy mãi là thiếu niên thản nhiên rực rỡ kia, đợi kiếp sau đi, nhất định kiếp sau em sẽ bắt anh phải hôn em một lần.

Tạm biệt, Thai Linh!

Thai Linh đau khổ ngồi phịch xuống đất, không biết là nước ấm hay nước mắt đang chảy không ngừng từ hốc mắt anh. Có một số người, ở kiếp này, bạn sẽ mãi mãi không thể yêu họ, nhưng chỉ chút áy náy thôi cũng sẽ theo bạn suốt cuộc đời, như hình với bóng, vĩnh viễn không quên.

Qua một lúc lâu sau, đèn trong phòng mới sáng lên. Thai Linh bọc áo tắm ngã sấp xuống giường. Có một số việc đã lâu rồi anh ta không nhớ đến nữa, chỉ là một câu nói kia của Cố Diệp Thần cứ vang mãi trong đầu óc anh ta.

Cố Diệp Thần nói đúng, tính cách Diệp Thanh rất giống Tần Như, là do anh ta thật sự chưa từng phát hiện, hay là cố ý bỏ qua?

Nhưng sự rung động khó hiểu này là áy náy với Tần Như sao? Thai Linh chậm rãi nhắm hai mắt lại. Có lẽ, anh ta nên dành thời gian suy nghĩ thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook