Chương 12: Chiến tranh.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
"Nghe ngươi nói như vậy ta cảm giác Bái Đặc Minh hình như cũng không phải là một nơi an toàn." Hàn Tiến tự nhiên đổi đề tài.
"Nơi đó đúng là một chổ vui chơi mạo hiểm, nếu nơi đó quả là an toàn thì cũng tựa như không có nơi nào là mạo hiểm nữa cả." Một thanh âm truyền tới.
Hàn Tiến ngẩng đầu nhìn lên, người vừa nói là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, gương mặt hơi gầy, đôi môi nồng đậm, mày kiếm, ánh mắt thanh tịnh, mũi thẳng tắp, dáng người không cao nhưng ngược lại, tướng mạo thì đường đường, trên người khoác một trường bào màu tro rất bình thường. Ngực hắn còn đang phập phồng nhè nhẹ, hít thở có chút cấp bách, bộ dạng hình như vừa mới vận động qua, hẳn cũng vừa là một trong lực lượng đào vong.
"Tát Tư Âu tiên sinh, đúng là ngài rồi!" Tư Đế Nhĩ Bá Cách nhảy dựng lên.
Người thanh niên có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết ta ư?"
"Năm ngoái ta là người cuối cùng nghe ngài kể chuyện xưa, ngài không nhớ ta ư?"'
Tát Tư Âu chăm chú quan sát Tư Đế Nhĩ Bá Cách vài lần, lắc đầu nói: "Thật thất lễ, ta có phần nhận không ra."
Tư Đế Nhĩ Bá Cách nhảy đến bên cạnh Hàn Tiến: "Đây là thiếu gia nhà ta, Lạp Phi Nhĩ thiếu gia! Ngài vẫn không nhớ ra sao?"
"À..." Tát Tư Âu lộ vẻ bừng tỉnh: "Thì ra là Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Hàn Tiến cười.
"Ngài là Ma pháp sư?" Ma Tín Khoa đột nhiên chen vào hỏi.
Tát Tư Âu sửng sốt, chậm rãi gật đầu nói: "Tất nhiên, Ngài là…".
"Cao giai Kiếm sĩ, Ma Tín Khoa." Ma Tín Khoa có chút khom người: "Ngài cũng là từ Lạp Đông trấn ra đây à?"
"Không sai." Tát Tư Âu cười khổ nói: "Ta vừa mới đến Lạp Đông trấn đêm qua, ai ngờ hôm nay lại gặp phải sự tình này."
"Thiếu gia, Ngài mau nhìn kìa! Thôn trấn.... Thôn trấn đang cháy!" Tư Đế Nhĩ Bá Cách la lên.
Mọi người cùng nhau xoay lại nhìn về hướng Lạp Đông trấn. Phía trên thôn trấn, một cột khói đen dữ tợn đang bốc thẳng lên trời, Lạp Đông trấn đại bộ phận nhà cửa đều là mộc chất, chỉ những người có tiền mới lợp ngói phòng ở. Hơn nữa lại có người cố ý phóng hỏa, hỏa thế chỉ trong chớp mắt đã không thể vãn hồi.
Tiếng kêu khóc lại một lần nữa vang lên. Không ít người kéo tới bên ngoài rừng rậm, nhìn về hướng Lạp Đông trấn mà ngẩn người. Biểu tình của bọn họ trông vô cùng thống khổ. Một ngọn lửa này đã thiêu hủy tất cả hy vọng của bọn họ.
"Xem ra, chúng ta chỉ có thể đi đến Bái Đặc Minh thôi." Hàn Tiến nhẹ giọng nói: "Tát Tư Âu tiên sinh, ngài muốn đi đâu?"
"Ta? Ta cũng muốn đi Bái Đặc Minh."
"Cũng nhau đi nhé." Ma Tín Khoa mời gọi.
Tát Tư Âu ánh mắt dừng lại trên thanh cự kiếm của Ma Tín Khoa, sau đó rất thống khoái gật đầu nói: "Được."
Kỳ thật bọn họ cũng hiểu rất rõ, chỉ riêng một tay Kiếm sĩ thì đúng là rất yếu, một Ma pháp sư cũng rất yếu ớt nhưng Kiếm sĩ cũng Ma pháp sư hợp lại thì cũng không phải đơn giản như là 1 + 1 = 2, hợp tác với nhau, song phương đều có lợi.
"Đêm nay chúng ta ghé lại thôn trấn xem một chút, sau đó sáng sớm mai sẽ xuất phát." Hàn Tiến chậm rãi nói.
"Không được, phải lập tức xuất hành ngay!" Tát Tư Âu cướp lời.
"Tại sao?" Hàn Tiến ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi trước tiên nói ta biết, đêm tối ngươi quay về thôn trấn là muốn làm gì?"
"Trở về tìm xem có thứ gì chúng ta có thể sử dụng được không, ví dụ như lộ phí chẳng hạn."
"Cho dù ngươi có thể tìm lại được nhiều bạc nhưng ngươi đã mất mạng, thử hỏi tiền bạc còn hữu dụng không?"
"Ý ngươi nói,những kỵ sĩ đó sẽ không rời đi?"
"Bọn chúng cũng không liên can." Tát Tư Âu do dự trong chốc lát: "Nói rõ cho các ngươi hay, quân đội Hắc Nha thành đã đến đây rồi."
"Làm sao ngươi lại biết?" Ma Tín Khoa kinh hãi”, nói.
"Ta vốn nghĩ là đến Hắc Nha thành tìm một bằng hữu, ai ngờ nửa đường gặp bọn chúng
đánh lên, may là ta cơ cảnh một chút, nếu không…" Tát Tư Âu cười khổ nói: "Quân đội Hắc
Nha thành nồi tiếng luôn luôn hành động một cách chớp nhoáng, nếu như đợi đến sáng mai mới khởi hành, chúng ta e là không thể đi được nữa."
Hàn Tiến suy nghĩ một chút rồi gật đầu, quay người lại, vừa hay nhìn thấy lão quản gia Ba Ba Thác cũng với một đám người của đội trị an từ bìa rừng tiến vào, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay sang Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói: "Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngươi đem tin này nói với bọn họ, bảo họ tận lực mang tin này truyền ra ngoài."
"Được, thiếu gia." Tư Đế Nhĩ Bá Cách chạy vào con đường nhỏ, vội vã đuổi theo đám người kia.
Tát Tư Âu nhãn tình sáng lên, nhưng hắn không nói gì thêm.
Càng đi sâu vào trong núi, rừng cây càng rậm rạp, ánh mặt trời căn bản không thể chiếu đến, hào khí ít nhiều có chút âm trầm, Bọn Hàn Tiến ghé qua một bên đường, thấp giọng trò chuyện, Tát Tư Âu là người rất dẻo miệng, hơn nữa hắn không giống Ma Tín Khoa đem giấu quá khứ mình một cách gắt gao, chích tự bất lậu, Hàn Tiến đã hiểu thêm được rất nhiều đồ vật.
Lãnh chúa Thánh Quân thành Địch Tư Mã Khắc cũng lãnh chúa Hắc Nha thành Trát Cổ Nội Đức là một cặp tử địch trời sinh, bọn họ về phía tín ngưỡng và phổ biến tôn giáo lại càng không đội trời chung, mối cừu hận này đã có hàng trăm năm trước, Địch Tư Mã Khắc cũng Trát Cổ Nội Đức giao thủ với nhau không dưới vài chục lần rồi nhưng không ai có thể chiếm được phần tiện nghi cả.
Lãnh chúa Hắc Nha thành Trát cồ Nội Đức chính là hậu duệ của hắc ám Đức Lỗ Y. Chẳng những thân hình có thực lực cường mạnh mà còn có năng lực khổng chế các sinh vật tà ác. Trong Hắc Nha thành có mấy trăm vạn Chích Hắc Nha (quạ đen biến dị), mỗi khi Trát Cổ Nội Đức xuất chinh, cả trăm vạn Chích Hắc Nha sẽ tạo thành một đám mây đen che kín cả bầu trời, thủy chung bay trên đầu quân sĩ. Dù Chích Hắc Nha lực chiến đấu không mạnh nhưng chúng rất có ích cho lính gác, vừa có thể giám thị nhất cử nhất động của địch, vừa lại có thể chặn giết những tên thám báo đơn độc của địch.
Nòng cốt binh sĩ Trát Cổ Nội Đức là do Hấp Huyết Qủi hòa với hắc ám Đức Lỗ Y tạo thành, còn có một ít lực lượng Hắc ám ky sĩ cùng Vu sư, lực lượng chiến đấu cường đại, hành động cực kì nhanh chóng.
Lúc này, Trát Cổ Nội Đức đã vứt bỏ phong cách đánh vào chính diện như xưa, xuất lĩnh binh sĩ vượt qua núi lớn, ý đồ từ sau lưng ngấm ngầm đâm Địch Tư Mã Khắc một đao. Những ngày không chút yên bình vừa qua đã làm cho Lạp Đông trấn đứng trên đầu sóng ngọn gió, bất quá đối với người dân Lạp Đông trấn mà nói, tất thảy cũng không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì Lạp Đông trấn giờ đã biến thành đống đổ nát cả rồi
Lúc hoàng hôn buông xuống, đám người Hàn Tiến đã tìm được một nơi để cắm trại, Ma Tín Khoa phụ trách đi săn thú, Tư Đế Nhĩ Bá Cách thì đi tìm một vài cành cây có thể đốt cháy được, Hàn Tiến cũng Tát Tư Âu không có việc gì làm, tìm một chỗ sạch sẽ cùng ngồi xuống.
Hàn Tiến xem ra rất có hứng thú với Tát Tư Âu, từ tận đáy lòng mà nói, hắn rất yêu quí cái người rất lịch duyệt này, Tát Tư Âu lấy thân phận là một thi nhân ngao du, đã chu du qua rất nhiều nơi, hơn nữa hắn vừa mới hiểu ra, Tư Đế Nhĩ Bá Cách biết rõ những điều kia phần lớn chỉ là nghe Tát Tư Âu giảng thuật lúc du ngoạn đến Lạp Đông trấn, nếu có thể cùng Tát Tư Âu tâm sự, tuyệt đổi có thể bổ sung vào những lỗ trống trong kiến thức của mình.
"Đúng rồi, ngươi nếu đã biết rõ quân Hắc Nha thành muốn tiến công mà ngươi vẫn còn đến Lạp Đông trấn là để làm gì?" Hàn Tiến nhẹ giọng hỏi.
"Nguyên nhân đầu tiên là ta muốn đi Thánh Quân thành tìm một vị bằng hữu, hắn là một thương nhân, nếu như chiến tranh đột nhiên bộc phát sẽ là một hưởng lớn đối với hắn, Còn có một nguyên nhân nữa, Địch Tư Mã Khắc có thanh danh rất tốt, nên ta nghĩ nên nhắc nhở hắn một chút."
"Bằng hữu của ngươi xem ra không ít, ha ha...." Hàn Tiến cười nói: "Vậy tại sao ngươi quyết định cùng chúng ta đi Bái Đặc Minh? Ta nghĩ ngươi còn chưa nhìn thấy mặt lãnh chúa Địch Tư Mã Khắc kia mà?"
"Nếu tương lai thủ lãnh Thánh Quân thành là loại người này thì còn có ý nghĩa gì sao? Nói thật, ta thực rất thất vọng."
"Vậy còn bằng hữu ngươi? Mặc kệ hắn ư?"
"Thực khéo là, ta ở trong Lạp Đông trấn đã vừa vặn gặp được hắn."
"Tát Tư Âu, ngươi nghĩ muốn đi báo tin cho Địch Tư Mã Khắc bởi vì chỉ mới nghe hắn có thanh danh tốt sao?".
Tát Tư Âu ngẩn người, mặt giãn ra, cười nói: "Đương nhiên, đối với ta mà nói, đây là một cơ hội tốt để đề cử chính mình. Nếu như có thể được Địch Tư Mã Khắc trọng dụng, ta cũng không phải lưu lạc khắp nơi nữa."
"Ngươi muốn vì Địch Tư Mã Khắc mà dốc sức?".
"Địch Tư Mã Khắc đã già, ta tuổi thực còn rất trẻ, dừng chân tại Thánh Quân thành, ngươi cho rằng ta cùng ai quan hệ là tốt nhất?" Tát Tư Âu hỏi ngược lại.
"Hôm nay tên kia là con của Địch Tư Mã Khắc?"
"ừ," Tát Tư Âu gật đầu.
Lúc này, Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã ôm một cành cây to đùng trở lại, Hàn Tiến đứng dậy giúp Tư Đế Nhĩ Bá Cách đặt cành cây xuống đất. Hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ gì đó, xoay người hỏi: "Tát Tư Âu, ngươi nói ngươi tại Lạp Đông trấn đã gặp phải bằng hữu? Bằng hữu ngươi là nam nhân hay là nữ nhân?"
"Là nam nhân, sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Không có việc gì, làm ta hết hồn, ta nghĩ đến bằng hữu của ngươi là vị Khởi Lệ tiểu thư kia." Hàn Tiến vốn không nghĩ lại đem Khởi Lệ tiểu thư nói ra, nhưng Tát Tư Âu thẳng thắn như vậy, hắn cũng không nỡ gạt.
"Khởi Lệ.... Khởi Lệ tiểu thư Thánh Quân thành?" Tát Tư Âu sửng sốt: "Nàng đã ở Lạp Đông trấn?"
"ừ."
Tát Tư Âu chậm rãi đứng lên, trên mặt lộ ra thần sắc lưỡng lự không quyết.
"Yên tâm, Khởi Lệ tiểu thư đêm qua đã rời Lạp Đông trấn rồi." Hàn Tiến một mặt dò xét một mặt cười nói: "Kỳ thật, con của Địch Tư Mã Khắc là do không tìm được Khởi Lệ tiểu thư đó nên mới nổi giận, Tát Tư Âu, ngươi biết gì về vị Khởi Lệ tiểu thư này?"
"Ta làm thế nào mà biết được nàng?" Tát Tư Âu lắc đầu nói: "Bất quá ta nghe bằng hữu kể qua, nàng là một nữ hài tử có tâm địa rất là thiện lương, cũng giống như ngươi, đều là người tốt"
"Ta là người tốt? Ngươi nhìn thấy ta tốt ở điểm nào?" Hàn Tiến cười nói.
"Sau khi ngươi biết tin quân Hắc Nha thành tiến công, lập tức nghĩ đến việc nói cho dân chúng Lạp Đông trấn biết, ngươi ở đây là vì lo lắng cho an toàn của họ. Còn nữa, ngươi là quý tộc? Ta lấn đấu tiên nhìn thấy một vị quý tộc giúp đỡ cho người hầu của mình, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc."
"Qúy tộc cái cục phân chó gì, ta giờ chỉ là một tên dân chạy nạn không nhà không cửa
mà thôi," Hàn Tiến tự giễu nói .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.