Chương 13: Thu hoạch ngoài ý muốn.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Vù một tiếng, Ma Tín Khoa nghiêng vai ném con Tiểu dã trư (heo rừng nhỏ) xuống đất. "Đủ không? Hay là để ta đi săn con khác?".
"Con dã trư lớn như vậy chắc xấp xỉ gần cả trăm cân" Như thể còn chưa đủ cho chúng ta ăn hay sao, còn đi săn cái gì nữa!" Tát Tư Âu cười nói.
Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã chất củi thành đống, thò tay lên bọc quần, sờ sờ, nói: "Thiếu gia, nguy rồi! Chúng ta đi vội quá, không mang theo mồi lửa."
"Đã có Ma pháp sư ở đây rồi, còn dùng mồi lửa cái rắm gì." Ma Tín Khoa bĩu môi nói.
Tát Tư Âu cười, cũng không thấy rõ động tác của hắn, một đoàn lửa lớn bằng nắm tay từ lòng bàn tay hắn xuất hiện, nối tiếp nhau rơi vào trên đống củi, ngọn lửa liền hùng hực cháy lên.
"Ngài.... Ngài thật sự là Ma pháp sư?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách sồn sồn hỏi, trong mắt hắn đầy vẻ sùng kính
"Có gì đâu mà kinh ngạc?" Tát Tư Âu cười nói: "Chờ ngươi tới Bái Đặc Minh rồi sẽ thấy, Ma pháp sư như ta đây có rất nhiều."
"Tát Tư Âu Tiến sinh, ngài xem, ta có học ma pháp được không?"
"Ngươi.... Khó mà nói, ta chỉ mới là một gã thuật sĩ, chưa đủ thâm niên để đánh giá người khác, nếu ngươi thật sự muốn học ma pháp, ngươi nên đến Học viện Ma pháp thử xem."
"À" Tư Đế Nhĩ Bá Cách, mất hết hứng thú lên tiếng, hắn hiểu rõ rằng, điều đó căn bản
nghĩa là không có khả năng, cho dù có một ngày được đến Học viện Ma pháp thì cũng là mang danh, nghĩa ngươi hầu đi chăm sóc cho thiếu gia mà thôi.
Ma Tín Khoa đưa chân đá một cước, con dã trư gần cả trăm cân tựa như thanh mộc côn bay lên, lộ ra cái bụng màu trắng xám, Ma Tín Khoa huơ lấy thanh cự kiêm phía dưới đâm tới, phụp một tiếng, thanh cự kiếm nhìn có vẻ không sắc bén là mấy đã dễ dàng đâm vào giữa yết hầu con dã trư, Ma Tín Khoa khẽ kéo tay, bụng con dã trư đã bị mở banh ra.
Hàn Tiến thủy chung rất chú ý động tác của Ma Tín Khoa. Mà Ma Tín Khoa đang sắm vai trò của một tên đồ tể. Thanh cự kiếm trong tay hắn rất tùy ý mà vũ động động tác nhẹ nhàng mau lẹ, lực đạo điều chinh rất xảo, chỉ là gãy nhẹ vài cái, nội tạng con dã trư đã bị tẩy sạch ra ngoài.
Từ trên đống lửa, mùi thịt nướng từ từ truyền ra. Mọi người ngồi một bên nói chuyện phiếm cùng đợi. Mắt thấy thịt vừa chín, Ma Tín Khoa động thủ trước Tiến, bẽ nửa cái bắp đùi, cắn một miếng lớn nhai nhoằm nhoằm, Tư Đế Nhĩ Bá Cách ngẩn ngươi, cũng đưa tay đoạt một miếng thịt. Nhưng hắn không thể so sánh với Ma Tín Khoa, miếng thịt chưa đến được trong miệng, hển đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, dùng sức ném miếng thịt xuống đất, sau đó dốc sức mà thổi phù phù vào ngón tay.
"Các ngươi đoạt cái gì thế?" Tát Tư Âu không hiểu chút gì, hỏi thầm.
"Hừ.... Hừ hừ " Ma Tín Khoa hừ hừ vài tiếng. Bất quá ngữ khí hắn rất quái dị, không
rõ là đang chế giễu hay là đang tự kiểm điểm mình.
Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nhịn đau nhặt lên một nhánh cày, đâm vào giữa miếng thịt, sau đó lật sang một bên, há miệng cắn một miếng nhỏ.
"Thật không hiểu được các ngươi." Tát Tư Âu lắc đẩu: "Các ngươi có ăn trước đi, ta muốn đi 'giải quyết nỗi buồn"
Ma Tín Khoa cùng Tư Đề Nhĩ Bá Cách, không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt đồng tình, nhưng bọn hắn cũng không nhắc nhở Tát Tư Âu, chỉ có bản thân trải qua kinh nghiệm, mới biết được sự thật đáng sợ này. Mấy ngày qua, hai ngươi này đã ít nhiều hiểu rõ Hàn Tiến, bọn họ cho rằng, lượng thực phẩm Hàn Tiến ăn là không có giới hạn, hắn có thể ăn ngày đêm, chỉ sợ tiền không đủ chứ không sợ hắn ăn không hết!
Ở phương diện ăn uống, Hàn Tiến chưa bao giờ khách khí, hắn trước mắt là hấp thụ năng lượng từ thực phẩm, mà năng lượng với hắn là trụ cột hết thảy, không có năng lượng, hắn việc gì cũng làm không xong.
Hàn Tiến cầm nửa cái đùi lên, đưa đến bên miệng, động tác của hắn thoạt nhìn trông rất văn nhã nhưng trên thực tế hắn ăn còn nhanh hẳn Ma Tin Khoa vài lần, Ma Tín Khoa còn phải nhai trước khi nuốt, nhưng đối với Hàn Tiến động tác này là dư thừa. Nếu như thân thể đủ lớn, hắn có thế nuốt trọng cả con dã trư ấy chứ. Không thể tưởng tượng được năng lực tiêu hóa của hắn lại manh mẽ đến nhường nào, hắn chỉ có thể bị chết đói, tuyệt không thể bị chết no.
Cảm giác được một tia năng lượng không ngừng dung nạp vào cơ thể, đây là thời khắc hạnh phúc nhất của Hàn Tiến. Mỗi một phẩn năng lượng tăng thêm. Hàn Tiến không những thêm được một phần thỏa mãn, một phần an toàn mà còn có thêm một phần hy vọng nữa.
Thời điềm Tư Đế Nhĩ Bá Cách vừa mới ăn no, duỗi người dựa vào thân cây nghỉ ngơi thì Hàn Tiến đã diệt xong nửa cái đùi dã trư, khi Tát Tư Âu 'giải quyết nỗi buồn' xong xuôi, chậm rãi trở về thì chỉ thấy một đổng lửa trại đang cháy, phía trên đổng lửa thì trổng trơn nhưng trên mặt đất lại chất đống đầy những xương.
"Không phải chứ." Một ngâm du thi nhân, kiến thức rộng rãi như hắn lúc này tựa như
không thể tin vào mắt mình
"Hắc hắc…hắc hắc…" Ma Tín Khoa phát ra tiếng cười hả hê.
"Há há." Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng đang cười.
"Đó là để phần cho ngươi." Hàn Tiến chỉ chỉ vào một nửa cái đẩu dã trư đặt trên đám lá cây, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, hắn vui vẻ là có lí do, vài khối bánh mì cũng chỉ cung cấp cho hắn chưa tới một nguyên năng lượng, mà thịt so với bánh mì thì cung cấp năng lượng nhiều lắm, hắn đã ăn nguyên cả con dã trư, trong cơ thể giờ đã sinh ra mấy trăm nguyên năng lượng, bảo hắn không vui thế nào được? Trước kia muốn xâm nhập vào sâu trong rừng tìm thức ăn nhưng vì hắn không hiều biết các Ma thú ở đây nên không dám xâm nhập, lúc này đây thật ra là nhờ phúc của Ma Tin Khoa mà thôi.
"Ngươi " Tát Tư Âu vừa định nói, xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng động xé gió
làm người ta phải não lòng, mà nguồn phát ra âm thanh, lại đang tiến đến cực nhanh. Tát Tư Âu sắc mặt đại biên: "Không hay rồi! Là Hắc Nha!!"
"Các ngươi đi trước, ta cùng Tát Tư Âu ở lại!" Ma Tín Khoa thấp giọng quát.
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngươi lập tức đi đi!"
"Thiếu gia, vậy ngài thì?"
"Ta ở lại." Hàn Tiến cũng không phải là ngươi lỗ mãng, nhưng đến lúc cần phải dũng cảm đối mặt, thì ít nhất hắn phải cùng đồng bạn đối mặt. Trên núi có núi, trên người có người, trừ phi đạt được một vị trí vô thượng, nếu không nguy hiềm thủy chung luôn luôn tồn tại, gặp phải nguy hiềm mà tránh né, cả đời có lẽ phải núp bóng che chở của ngươi khác, tự tôn trong tim hắn không cho phép. Huống chỉ bây giờ không rõ nguy hiềm ra sao, nếu Ma Tín Khoa có ý chiến đấu có nghĩa là nhất định còn có cơ hội sống, đây là thời điểm để hắn xác minh thực lực của mình, tại sao phải đi?
"Thiếu gia, ngươi không đi ta cũng không đi!" Tư ĐẻNliìBá Cách cắn răng nói
"Đã không con kịp rồi các ngươi ngàn vạn lần không được lên tiếng." Tát Tư Âu trầm giọng nói, tiếp theo thân thủ phát chiêu, một đống bùn đất từ mặt đất tung lên, trùm lên ngọn lửa, sau đó hắn bắt đẩu thấp giọng ngân nga chú ngữ, một đạo quang giới nhàn nhạt hiện ra bao phủ họ vào trong.
Hàn Tiến đột nhiên phát hiện, bóng của bọn họ tự nhiên đã biến mất, đây là Ma pháp gì vậy? Hàn Tiến không khỏi mờ to hai mắt
Âm thanh hỗn tạp ngày càng gần, mấy người bọn Hàn Tiến có thể nhìn thấy rõ ràng một thân ảnh linh hoạt phi thường tại cành lá đung đưa qua lại, thẳng hướng bọn họ đang trốn mà đến. Phía sau thân ảnh nọ ở trên không là mấy ngàn Chích Hắc Nha kêu to, đuối theo, tựa như một đoàn mây đen sống vậy. Mặc dù thân ảnh nọ cứ mồi lần xoay người lại đều có một hay một vài con Hắc Nha rơi xuống, nhưng trong số Hắc Nha thật sự nhiều lắm.
"Giúp? Hay là không giúp?" Ma Tín Khoa dùng một thanh âm cực thấp nói.
Bóng người nọ đột nhiên dừng lại một chút, nhìn về hướng này, hình như hắn có nghe được tiếng nói chuyện. Chỉ một tích tắc dừng lại như vậy, đoàn Hắc Nha đã chặn đứng đường đi của hắn, chặt chẽ vây quanh, ép hắn vào một gốc cây đại thụ, bắt đẩu điên cuồng tấn công.
Ngươi nọ đích thị là một cung thủ, nhưng lúc này tên bắn đã không còn ý nghĩa gì. Hắn tựa chặt vào thân cây, dùng trường cung liều mạng đánh trả. Mặc dù Chích Hắc Nha chỉ có tểẻ sử dụng mỏ nhọn cùng móng vuốt công kích nhưng số lượng đông đảo đã thắng thế.
ngươi nọ tả ngăn hữu chặn nhưng cũng từ từ rơi vào thế hạ phong, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Tát Tư Âu thấp giọng ngân nga vài câu chú ngữ, đột nhiên đi ra khỏi quang giới, vẫy tay một cái, một đạo lục sắc hình lưới lăng không xuất hiện, đường kính chừng hơn ba mươi thước, từ trên đẩu trùm xuống, đem đại bộ phận Hắc Nha cùng với người nọ chụp vào giữa.
Hắc Nha bị ảnh hưởng bởi Ma pháp, tốc độ phi hành bỗng chậm hẳn, tiếp đó như một cơn mưa, rơi xuống. Trong chớp mắt trên mặt đất tựa như binh thành cả một núi chim, các con Hắc Nha may mắn thoát được Ma pháp công kích liền thay đồi phương hướng, từ nhiều góc độ tiệp cận Tát Tư Âu.
Ma Tín Khoa hét lớn một tiếng, nhảy ra đứng án trước mặt Tát Tư Âu, thân hình được bao phủ bởi một đạo bạch sắc quang mang, thanh cự kiếm trong tay lại càng phát sáng chói mắt.
Ma Tín Khoa vóc dáng cao lớn phi thường, rất dễ tạo cho người ta một cảm giác hắn là một kiếm sĩ đánh kiều liều mạng, nhưng trên thực tế tốc độ của hắn cực kì mau lẹ, thân cao, cánh tay dài, hơn nữa thanh cự kiếm lại là hàng hiếm. Hắn với Tát Tư Âu bày ra trước người một đạo kiếm trận khó có thể vượt qua, mỗi một Hắc Nha tấn công đến, trong nháy mắt liền bị kiếm trận cuộn vào bấy nát, chỉ đề lại một đốm vũ mao màu đen trông như tuyết hoa rơi xuống.
Hàn Tiến thần sắc ngưng trọng, hắn từng nghe Ma Tín Khoa nói qua, kiếm sĩ so với đấu sĩ thực lực còn kém xa, chỉ có nắm giữ đấu kỹ mới có thể trở thành đấu sĩ, mà đấu kỹ có thể phát huy được uy lực lớn nhất của đấu khí. Nếu như Ma Tín Khoa không phải là đang khiêm tốn, thì một chiến binh tùy ý cũng sẽ nói như hắn, như vậy thì thật là làm cho trái tim người ta băng giá. Đấu sĩ uy lực càng lớn thì Hàn Tiến càng khó có thể với tới, còn hướng đến Kiếm Sư, Kiếm Thánh thì thật không dám nghĩ đến. Thế giới này quả thật không khác gì cõi Tu-la! Theo như lới Ma Tín Khoa thì một cường giả siêu cấp so với chân nhân của giới tu hành, tuyệt sẽ không bên nào thua kém nhau.
Tát Tư Âu lại bắt đầu ngâm xướng thần chú, Hàn Tiền có thể cảm giác được bầu không khí hay là một vài thứ trong không khí run rầy kịch liệt, sau đó một đạo hỏa đoàn rộng chừng hơn mươi thước xuất hiện trên núi chim, đem hằng hà toàn bộ Hắc Nha nuốt vào trong biển lửa.
Còn lại hơn trăm con Hắc Nha đã mất hết dũng khí chiến đẩu, thét êẽn chói tai rồi bay về phía trời cao, nhưng Tát Tư Âu cùng Ma Tín Khoa thủy chung vẫn không buông lòng cảnh giác, ánh mắt bọn họ đảo về phía trong rừng.
Nhân ảnh người nọ nhảy từ trên cây xuống, dùng một thanh âm trong trẻo nói :"Cám ơn các ngươi."
"Khống cần khách khí." Tát Tư Âu cười cười :"Ngươi chỉ có một mình?"
"Đúng." Nhân ảnh nọ ngày càng chạy lại gần, cuối cùng dừng lại cách Ma Tín Khoa chừng ba thước: "Ta gọi la Tiên Ny Nhĩ,thợ săn tầm bảo."
"Ta là Ma Tín Khoa, Cao giai Kiếm sĩ, hắn gọi là Tát Tư Âu, là một Thuật sĩ." Ma Tín Khoa đáp, hắn không có ý tùy tiện nhận hão hữu, tất cả mọi người đã nhìn ra đối phương là một nữ nhân.
Tiên Ny Nhĩ ánh mắt hướng về phía Hàn Tiến, từ khí chất trên ngươi hắn mà nói, Hàn Tiến thuộc dạng xuất sắc, từ tướng mạo mà nói, Hàn Tiến vẫn là ngươi có ngoại hình, đẹp trai nhất, hiển nhiên là đặc biệt thu hút sự chú ý của ngươi khác.
Nhãn châu Ma Tín Khoa chớp động, chủ động giới thiệu: "Vị này chính là Lạp Phi Nhĩ, nhà Tiên tri, thừa kế Nam tước."
"Hả?" Tiên Ny Nhĩ kinh ngạc hô lên một tiếng, ngay đến cả Tát Tư Âu cũng phải xoay người, dùng ánh, mắt kinh nghi bất định nhìn về phía Hàn Tiến.
"Chào cô. "Hàn Tiến mỉm cười, hướng về phía đối phương gật đầu.
Hàn Tiến biết Ma Tín Khoa là một người có tâm kế, hắn giới thiệu mình như vậy hẳn là có đạo lý, cho nên Hàn Tiến không xuất ngôn cãi lại.
"Rất vinh hạnh được biết ngài." Tiên Ny Nhĩ khom người.
Hàn Tiến nhất thời có chút kinh ngạc, Tiên Ny Nhĩ đối mặt với Ma Tín Khoa và Tát Tư Âu, là hai ngươi ân nhân cứu mạng còn có thể giữ nguyên thái độ bình thường, nhưng đối với mình thì lại hành lễ, hiển nhiên địa vị của nhà tiến tri cực kỳ cao trọng, nhưng hắn không biết nên dùng lễ tiết gì đề hồi ứng lại đối phương, cũng đâu thể nói câu "Miễn lễ bình thân"? Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể giữ nguyên nụ cười ấm áp của mình, vừa gật đầu chào.
"Xa về trước chính là dãy núi Lạp Hạ, có một mình mà dám đến nơi ấy? Lá gan cũng không nhỏ." Tát Tư Âu cười nói.
"Ta không nghĩ sẽ gặp phái đám Hắc Nha đáng ghét này." Tiên Ny Nhĩ dừng một chút: "Các ngươi muốn đi đâu?"
"Chúng ta muốn đi Bái Đặc Minh.." Tát Tư Âu trả lời.
"Thật tốt quá, có thể cho ta đi cùng các ngươi không?"
Tát Tư Âu vừa định nói, rồi lại ngậm miệng lại, quay đầu lại nhìn về phía Hàn Tiến, mà lúc Tiên Ny Nhĩ nói ra lời này cũng là đang nhìn về phía Hàn Tiến, một cái thân phận tiến tri đã dẫn đến một biến hóa vi diệu.
"Không thành vấn đề." Hàn Tiến đáp một cách thống khoái
"Thật đa tạ ngài." Tiên Ny Nhĩ nở một nụ cười nói, thanh âm vang lên nghe cực kì dễ nghe.
Đáng tiếc! Trong lòng đám người Hàn Tiến đồng thời cùng hiện lên một ý niệm trong đẩu, Tiên Ny Nhĩ ăn mặc một bộ nhuyễn giáp trên người, nhưng đường cong trên thân thề cực kì mê người, nhất là cặp chân kia, thắng tắp mà thon dài, mặc dù không nhìn thấy tới da thịt cùng nhan sắc nhưng cái dáng vẻ hoa rơi nước chảy này cũng khiến ngươi ta tán thưởng rồi, Tiên Ny Nhĩ còn có một mái tóc dài kim sắc mượt mà, như một dãi tơ theo gió phất phới, phong tư tịnh lệ, nhưng trên mặt lại che kín bởi tầng tầng một loại lân phiến gì đó, không hề bị trôi chảy đi, thoạt nhìn thậm chí không giống loài người. Nếu như đánh giá Tiên Ny Nhĩ từ phía sau, như thể nào cũng sẽ chấm trên chín mươi chín điềm, nhưng khi nhìn ở mặt trước nàng, thật khiến cho người ta có một cảm giác thật là thê lương.
"Chúng ta nên lập tức rời khỏi nơi này, nêu có binh sĩ Hắc Nha thành đến thì chúng ta sẽ gặp phiền toái đấy." Tát Tư Âu nhẹ giọng đáp.
"ừ." Hàn Tiến gật đẩu, hắn đột nhiên cảm nhận được một cả năng lượng cực kì mỏng manh lay động, quay đầu nhìn lại, phía dưới tàng cây lớn có một đồ vật đang phát ra một ánh sáng nhàn nhạt.
Hàn Tiến vội vàng bước đến, thứ đồ vật tỏa ánh sáng là một số hòn đá nhỏ, to bằng lóng tay, Hắn nhặt từ dưới đất lên một viên, cẩn thận quan sát.
"Đây đều là Ma tinh của ô Nha, không có tác dụng gì." Ma Tín Khoa nói.
Hàn Tiến thiếu chút nữa muốn mắng chủi người, không có tác dụng gì? Trong mỗi một khối Ma tinh, cũng ẩn chứa ít nhất hơn cả trăm nguyên năng lượng, cái này mà gọi là không có tác dụng gì?! Nếu như giờ phút này chỉ có mình hắn với Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hắn khẳng định là sẽ điên cuồng hô hoán một phen đề phát tiết hưng phấn ở trong lòng!
Hàn Tiến miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình, thấp giọng nói: "Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nhặt những viên Ma tinh này lên cất kỹ cho ta."
"Vâng thưa thiêu gia." Tư Đế Nhĩ Bá Cách, mặc kệ nó có hữu dụng hay không, chỉ cần là thiếu gia phân phó, hắn đều phải thực hiện.
Đám người Ma Tín Khoa đưa mắt nhìn nhau, chỉ là Hàn Tiền đã quyết định rồi, bọn họ cũng không nói gì, dù sao thì cũng không lãng phí thời gian là mấy.
"Ma Tín Khoa, nơi nào có thể mua được loại Ma tinh này?" Hàn Tiến chậm rãi hỏi, nếu vô dụng có nghĩa là loại Ma tinh này rất rẽ, đây chính là con đường giúp hắn lên trời đây!
"Nơi nào cũng không mua được, chưa có ai thu gom những loại rác rưởi này." Ma Tín Khoa lắc đầu nói.
Rác rưởi? Hàn Tiến hít vào một hơi dài, hắn không giải thích, gì, trước kia nghe Ma Tín Khoa nói qua, thấp giai ma thú trong thân thể có Ma tinh hay không, có một tỉ lệ nhất định, bất quá Tát Tư Ẩu một phen đốt cháy hàng ngàn biến dị Ỏ Nha, Ma tinh, trên mặt đất ít ra cũng có gần hai, ba trăm khối, gom lại cũng gần ba vạn nguyên năng lượng, đủ để chèo chống hắn hoàn thành Trúc cơ, chuyện tốt như thế này làm sao cho hắn không mừng rỡ như điên?!
Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng Hàn Tiến chỉ hóa thành một câu cảm thán: "Ta....thích khu rừng này".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.