Chương 30: Cộng khổ.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
"Đúng vậy" Hàn Tiến gật đầu nói.
"Nhưng con rối ngươi chế tạo ra rất yếu ớt" Tát Tư Âu nói.
"Ha ha..." Hàn Tiến cười nói: "Con rối chế tạo bằng giấy mà giống như con rối chế tạo bằng thụ yêu sao?"
Đột nhiên ánh mắt của Tát Tư Âu và Tiên Ny Nhĩ sáng lên, Ma Tín Khoa lại càng kích động, hắn phất tay nói: "Ngươi tránh ra!" Nói xong, hắn xuất ra đấu khí, cự kiếm gào thét đánh xuống thi thể thụ yêu.
"Ầm" một tiếng vang lên. Trên thi thể thụ yêu xuất hiện một vết kiếm đâm sâu ba tấc. Tuy phóng ra đấu khí, lực của Ma Tín Khoa mạnh hơn của Hàn Tiến rất nhiều nhưng hắn cững chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.
Ma Tín Khoa lại giơ trường kiếm lên. Đúng lúc đó Tiên Ny Nhĩ đột nhiên lên tiếng: "Chờ một chút. Tại sao ngươi lại muốn làm con rối?"
Đầu óc của Hàn Tiến phản ứng rất nhanh. Lập tức hắn hiểu ra ý tứ của Tiên Ny Nhĩ. Trên mặt hắn không khỏi hiện lên sự thất vọng. Thân thể thụ yêu cứng rắn như vậy, dùng tiểu đao khắc vậy hắn muốn khắc tới khi nào?
"Để ta thử xem" Tiên Ny Nhĩ chậm rãi đi tới. Nàng ngồi xồm trước mặt thi thể thụ yêu.
Nàng lấy từ trong giới chỉ không gian ra một hạt châu màu xanh sẫm sau đó đặt trên thi thể thụ yêu.
Hạt châu xanh sẫm phát ra lục quang trong suốt, chiếu rọi ánh sáng màu xanh lên thi thể thụ yêu. Thi thể khô héo của thụ yêu trông như là có sức sống, vết kiếm Hàn Tiến và Ma Tín Khoa lưu lại trên thi thể thụ yêu đang chậm rãi khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Dần dần, toàn thân thụ yêu xuất hiện những mầm màu xanh, hơn nữa càng lúc càng dài, cuối cùng biến thành một cành cây màu xanh.
"Được rồi" Tiên Ny Nhĩ đứng dậy sau đó nàng đưa hạt châu màu xanh sẫm cho Hàn Tiến và nói: "Tạm thời cho ngươi mượn cái này" Tiên Ny Nhĩ nhấn mạnh hai chữ "Tạm thời", đương nhiên nàng rất coi trọng hạt châu này.
"Ừ" Hàn Tiến cầm lấy hạt châu. Một cảm giác khoan khoái từ đầu ngón tay hắn truyền lên khiến hắn không khỏi ngẩn người.
Ma Tín Khoa thử bổ một kiếm thăm dò. Lúc này thi thể thụ yêu không còn cứng như trước nữa. Một kiếm đó đã nhẹ nhàng chém thi thể thụ yêu thành hai đoạn.
"Tốt nhất là động tác phải nhanh hơn một chút" Tiên Ny Nhĩ nói nhỏ.
Ma Tín Khoa phát hiện ra những cành non mọc trên thi thể thụ yêu có dấu hiệu héo rũ. Lập tức hắn không do dự nữa, vận kiếm chém như gió, hắn xuất kiếm chém một hơi thành hai mươi khối gỗ. Đương nhiên hắn không phải máy móc, năng lực tính toán cũng không tốt. Các khối gỗ có khối to, khối nhỏ, cao thấp khác nhau.
Khi màu xanh trên thi thể thụ yêu hoàn toàn mất đi, nó lại lập tức trở nên cứng rắn như trước, Ma Tín Khoa chém liền hai nhát nhưng vẫn không chém được, hắn dừng tay lại, đưa mắt nhìn Tiên Ny Nhĩ.
"Vậy hắn là đủ rồi nha" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Ừ, cũng đủ rồi" Hàn Tiến gật đầu nói.
"Ta đã chuẩn bị xong rồi, có thể đi chưa?" Một giọng nói trầm, thấp vang lên, Hàn Tiến quay đấu lại nhìn, Khởi Lệ đang đứng ở cầu thang, sắc mặt của nàng rất buồn bã. Hẳn là nàng vẫn chưa khôi phục lại tinh thần sau sự đả kích hôm qua.
"Tốt" Tiên Ny Nhĩ trả lời.
"Các người muốn đi đâu?"
"Ta cùng Khởi Lệ đi tìm thương đoàn Ma Căn, ít nhất chúng ta muốn biết rõ bọn họ rốt cuộc có ý tứ gì?" Tiên Ny Nhĩ chậm rãi nói: "Tát Tư Âu, lát nữa ngươi mang ma tinh của chúng ta đi bán, tiền của chúng ta sắp hết rồi".
"Được' Tát Tư Âu dừng lại một chút rồi hỏi: "Bán hết sao?"
"ừ, dù sao bây giờ hắn không cần ma tinh từ tứ giai. Chờ tới khi hắn cần, chúng ta lại có thể đi săn ma thú".
"Hắn?" Tát Tư Âu liếc mắt nhìn Hàn Tiến. Trong sổ mẩy người thì chỉ có Hàn Tiến có biểu hiện cực kỳ điên cuồng đối với ma tinh, ngay cả hắc nha ma tinh hắn cũng không buông tha.
"Chúng ta đi thôi" Tiên Ny Nhĩ nói với Khởi Lệ. Nàng nhận ra mình đã lỡ lời nên vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
"Ta thì làm gì?" Ma Tín Khoa hỏi.
"Ngươi hãy ở lại xem có thể giúp gì cho Lạp Phi Nhĩ không?"
Đúng lúc đó, Mễ Hiết Nhĩ đang cố hết sức kéo một chiếc thùng sắt từ trong nhà bếp đi ra ngoài. Từ bên trong thùng sắt còn đang tỏa khói nghi ngút: "Lạp Phi Nhĩ, đây là của ngươi".
Hàn Tiến nhìn vào thùng sắt hỏi: "Tại sao... tại sao lại là sắn?"
"Chúng ta đã bỏ phiếu quyết định là trước khi chúng ta phát tài, ngươi chỉ có thể ăn cái này" Tiên Ny Nhĩ đi ra tới cửa quay đầu lại nói.
"Điều này không công bằng, ta vẫn chưa bỏ phiếu".
"Mấy người chúng ta đã nhất trí bỏ phiếu thông qua. Một phiếu của ngươi không có ý nghĩa gì hết" Tát Tư Âu nhìn Hàn Tiến hả hê nói.
"Hôm nay thì coi như xong. Sau này ta có thể ăn ít đi nhưng ta muốn ăn cùng món ăn như các ngươi" Hàn Tiến nhún vai nói. Thật ra hắn biết lượng ăn của hắn đã trở thành một gánh nặng cho mọi người. Vừa rồi hắn nói không công bằng chỉ là nói đùa. Hơn nữa hắn đã có thể hấp thụ năng lượng ma tinh nên sự phụ thuộc vào thức ăn đã giảm đi rất nhiều. Đương nhiên là khi có đủ thức ăn thì hắn cũng không khiêm tốn nhưng dưới điều kiện kinh tế không cho phép thì hắn cũng chỉ biết kiên nhẫn chịu đựng.
"Hôm nay chúng ta cùng ăn món sắn này" Mễ Hiết Nhĩ buồn bực nói. Hắn vẫn chưa biết rõ Hàn Tiến nên vẫn cho rằng Hàn Tiến chỉ là người ham ăn lời làm.
Hàn Tiến nghẹn ứ cổ, mặt hắn thoáng đỏ. Thật ra nếu nói theo giá trị, cho dù hàng ngày mấy người Tiên Ny Nhĩ đều ăn thịt cá thì chi phí cũng không bằng so với Hàn Tiến ăn sắn. Tương lai sau này không biết "đồng cam" với nhau hay không vẫn chưa biết nhưng bây giờ mấy người Tiên Ny Nhĩ đã "cộng khổ" với hắn.
Tiên Ny Nhĩ và Khởi Lệ đi tìm người của thương đoàn Ma Căn. Tát Tư Âu cầm ma tinh đi chợ bán. Hàn Tiến không vội vã ăn ngay, hắn ngồi trên ghế, chăm chú chạm khắc con rối. Dùng chất liệu gỗ chế tạo binh phù phải nói là yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, cũng rất rắc rối. Bởi vì một binh phù sau khi phóng ra sẽ phóng đại lên mấy chục lần, mấy trăm lần.
Thực chất đó chính là họa hình ảnh cho nên tứ chi phải điêu khắc rất rõ nét. Nếu như là người có tu vi cao thâm hiển nhiên sẽ không phức tạp như này. Rắc đậu thành binh chính là cảnh giới cao nhất của binh phù, cũng là miêu tả hình tượng uy lực của binh phù, vấn đề nằm ở chỗ tu vi của Hàn Tiến còn kém quá xa.
Thật ra ở thế giới bên kia, Hàn Tiến không có hứng thú lắm đối với binh phù. Thậm chí hắn còn cho rằng thuật binh phù là thuật vô dụng nhất trong số ba mươi sáu thuật. Khi gặp phải cao thủ, một mồi lửa có thể thiêu cháy sạch sẽ. Gặp người yếu, chỉ cần một lời chú bất kỳ nào đó cùng có thể đánh bại đối phương, cần gì phải phóng ra binh phù? Đó chỉ là một loại pháp môn cao không tới, thấp không thông.
Nói cho cùng, binh phù nhiều lắm cũng chỉ dùng để dọa người mà thôi nhưng bây giờ Hàn Tiến lại muốn cái có thể dọa người đó.
Sư phụ của Hàn Tiến đã từng đánh giá hắn: Có trí tuệ, có ngộ tính, có kiên nhẫn, chịu được sự tĩnh mịch, suy nghĩ nhanh nhạy, tiền đồ không giới hạn.
Hàn Tiến lặng lẽ ngồi trên ghế, thân thể hắn không nhúc nhích, chỉ có cổ tay hắn nhẹ nhàng di chuyển, con dao ăn nho nhỏ trong tay hắn hóa thành lưu quang. Ánh mắt hắn bình tĩnh mà ấm áp. Nét mặt hắn bình tĩnh mà tươi cười. Tất cả đều nói lên đó là một nam nhân chăm chú với công việc của mình. Giây phút này Hàn Tiến chính là một người như vậy. Ma Tín Khoa vốn là một người không thích sự yên tĩnh nhưng bị lây nhiễm bởi trạng thái say mê của Hàn Tiến, hắn ngơ ngác nhìn nhất cử nhất động của Hàn Tiến nhưng không dám quấy rối
Lúc này thời gian trôi qua rất nhanh. Khi mặt trời hạ xuống chân trời, Tiên Ny Nhĩ và Khởi Lệ đã quay về, sắc mặt hai người có vẻ hổ thẹn. Có vẻ mọi chuyện đã phát triển tới mức độ rất xấu.
Tiên Ny Nhĩ định lên tiếng nói gì đó nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ của Ma Tín Khoa, nàng tò mò nhìn theo ánh mắt của hắn, đột nhiên nàng giật nẩy mình.
Có người cho rằng hình dáng bên ngoài không quan trọng, quan trong nhất là vẻ đẹp tâm hồn. Lời nói này có pha chút cay đắng. Giây phút này Hàn Tiến lại khiến cho người ta có một loại cảm giác như luồng gió xuân. Sự chăm chú của hắn, nụ cười của hắn, sự bình tĩnh của hắn như một luồng ánh sáng bừng lên trước mắt người khác. Nếu như hắn có vẻ bề ngoài cực xấu xí, sự cuốn hút của hắn nhất định sẽ suy giảm đi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.