Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 31: Quân tử báo thù.

Chàng Phá Nam Tường

16/04/2013



Hàn Tiến đặt hết số binh phù đã làm lên bàn, ngẩng đầu lên cười hỏi: "Mọi người sao rồi?"

"Không sao" Tiên Ni Nhĩ sải bước tiến lên, động tác của nàng có vẻ gấp gáp, không biết là muốn che giấu điều gì hay là cảm thấy thú vị với mẩy binh phù mà Hàn Tiến chế tác, ánh mắt nàng sảo quanh 4 hình nhân bằng gỗ trông dường như có vẻ như nhau, rồi lẩy tay chỉ vào một hình nhân nhỏ: "Muội cảm thấy, bên trong thứ này có một lực lượng quái lạ.

"Ừm, đây là thành phẩm, mấy con kia vẫn còn kém một bậc" Hàn Tiến gật gật đầu.

"Có thể biểu diễn cho bọn muội xem tí được không?'' Tiên Ni Nhĩ hỏi.

"Quá lãng phí" Hàn Tiền lắc đầu, chế tác một tờ giấy phù chỉ cần tiêu tổn hao khoảng hai trăm đơn vị năng lượng, mà binh phù mộc nhân lại hao tốn đến sáu trăm đơn vị, đây cũng là lí do hắn chỉ chế tát một binh phù.

"Thí nghiệm chút đi, chúng tôi đợi lâu lắm rồi?" Ma Tin Khoa than.

"Để qua mấy ngày đã, hiện nay đệ vẫn chưa thành thạo lắm, với thời gian hai ba ngày mới có thể chế tác ra một thây ma" Hào Tiến cười chuyển đề tài: "Đúng rồi, mọi người thế nào? Đã tìm thấy người của thương đoàn Ma Căn chưa?':

Thần sắc Khởi Lệ kém hẳn, Tiên Ni Nhĩ hạ giọng nói: "Vẫn chưa, nghe nói bọn họ đi ngày đi đêm rời trấn Thập Nhất"

Hàn Tiến trầm ngâm đôi chút rồi chậm rãi nói: "Khởi Lệ, đừng vội, mọi người sẽ giúp muội mà!"

Khởi Lệ nhìn Hàn Tiến, cố nặn ra một nụ cười, tuy lời hứa của Hàn Tiến có phần vô định bất lực nhưng thế là cô vui lắm rồi, còn hơn là không có gì.

Hàn Tiến lẩy tay gõ gõ cái thùng bằng sắt, Tư Đế Bá Nhĩ Cách cách vội vàng mở chiết thùng đó ra, Hàn Tiên lấy ra một miếng sắn rồi ăn.

"Sớm đã nguội rồi sao? Để tôi đi hâm lại cho anh" Mễ Yết Nhĩ nói.

"Không sao" Hàn Tiến cười đáp.

Đúng lúc đó cửa lớn bị mở ra,Tát Tư Âu đi vào, mặt lạnh tanh, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ, môi run run, rõ ràng bị chọc tức cho nỗi đóa rồi.

Mọi người cảm thấy kì lạ, trong mấy người họ, Hàn Tiến mềm tính nhất, ôn hòa, mặt mũi lúc nào cũng tươi tắn, tiếp đến là Tát Tư Âu , anh ta rất lễ độ, Ma Tin Khoa có chuyện gì cũng tìm đến anh ta, nhưng anh ta chưa từng nỗi giận.

"Có chuyện gì sao"" Hàn Tiến tò mò hỏi.

Tát Tư Âu nhìn khắp lượt rồi cắn răng nói: "Xin lỗi”



"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Mấy ma tinh đó, bị từ chối rồi"Tát Tư Âu cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mọi người.

"Bị từ chối? thằng chó chết nào dám từ chối đồ của chúng ta?" Ma Tin Khoa nhảy sỗ ra.

"Là đội trị an"

"Huynh,đến mấy thứ rác rưởi đội trị an huynh cũng sợ sao?" Ma Tin Khoa giận dữ nói.

"Ma Tín Khoa, ngươi bình tĩnh chút đi!" Hàn Tiến nói, tuy Ma Tin Khoa chỉ vô tình, nhưng chĩa thẳng đầu ngọn giáo vào Tát Tư Âu , làm cho Tát Tư Âu , chịu sự đả kích mạnh như vậy, ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ, gương mặt càng ngày càng sám ngoét của Tát Tư Âu đã nói lên điều đó.

"Tát Tư Âu, rốt cuộc là có chuyện gì? Huynh kể tỉ mĩ vào xem nào'' Tiên Ni Nhĩ nhẹ nhàng hỏi.

"Không chỉ đội trị an, còn có quân phòng bị cùng với bọn chúng nữa" Tát Tư Âu ngừng lại rồi nói: "Ta, đúng là không còn có cách được nữa."

"Quân phòng bị? bọn chúng dựa vào gì mà không nhận đồ của chúng ta?"

"Chắc bọn chúng đã có thỏa thuận ngầm với nhau" Tát Tư Âu cười trừ. " Lúc ta đi chợ bán ma tinh, có một thương nhân đến mặc cả với ta, người này muốn dùng 50 kim tệ mua toàn bộ ma tinh của chúng ta, ta có thể bán sao? Người ta thấy ta từ chối lại uy hiếp, nói là nếu không bán nhanh cho ông ta thì ta sẽ chẳng được gì, ta mặc kệ hắn. Cuối cùng ông ta dẫn người của đội trị an và vài lính phòng bị đến, bọn họ bắt tôi nộp hai mươi kim tệ thuế, tôi lấy đâu ra tiền mà nộp? kết quả bọn chúng..."

"Tát Tư Âu, huynh nói vị thương nhân đó có phải khoảng 50 tuổi, nhìn gầy gầy, lại còn để râu rậm đúng không?"Mễ Yết Nhĩ đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, ngươi quen ông ta sao?" Tát Tư Âu ngạc nhiên.

"Rồi ông ta vừa mặc cả vừa buôn chuyện vói anh, chuyện trên trời dưới biển gì cũng nói đúng không?"

"Đúng...đúng vậy"

"Huynh bị lừa rồi'' Mễ Yết Nhĩ than thở: "Ông ta là Kiều Trị, là người rất rất xấu, trước nay luôn làm những chuyện như vậy. Mục đích ông ta nói chuyện với huynh là muốn hõi rõ lý lịch, còn hỏi xem trong trấn huynh có quen biểt ai máu mặt không, khi chắc rằng huynh là người dễ bắt nạt thì sẽ bắt đầu uy hiếp huynh, huynh từ chối yêu cầu của ông ta, ông ta lập tức mang đội trị an ra. Năm ngoái có một tiểu thương nhân từ vùng ngoài đến bị ông ta hành cho chán chê, ông ta còn bắt người này vào ngục nữa, nghe đâu vị thương nhân đó, tự sát trong ngục rồi.

Tát Tư Âu ngớ ra không biết nói gì. Hắn ta chỉ là một ma pháp sư kiêm thi nhân ngâm dạo đường, người xưa nói, khác ngành giống như cách núi vậy, hắn xưa nay chưa mua bán bao giờ, dĩ nhiên không hiểu được những mưu mô trong đó. Hơn nữa hắn biết mọi người cần tiền nên rất muốn bán được, thái độ của đối phương rất hữu nghị, lại chủ động nói chuyện với hắn, hắn cũng thật thà mà đối đáp lại thôi mà.

""Mễ Yết Nhĩ , nếu có quen biết ông ta thì có thể đi cầu xin giúp chúng ta được không'Tiên Ni Nhĩ hỏi.



"Không có tác dụng gì đâu, con rể ông ta chính là trấn trưởng La Mạt Nhĩ, ta đâu có là gì trong mắt người ta. Hơn nữa, cuối cùng là động đến đội trị an và quân phòng bị, Kiều Trị kiểu gì chẳng chia cho mỗi đội một phần, huynh nghĩ Kiều Trị có nhả miếng thịt đã đến miệng không? Sau đó dùng tiền của mình để thưởng cho đội trị an và quân phòng bị sao?"

Ma Tín Khoa nắm chặt thanh kiếm quay người định đi ra ngòai, Tiên Ni Nhĩ vội gọi giật lại: "Ma Tín Khoa, đứng lại”

"Làm gì?!" Ma Tín Khoa giận dữ nói.

"Huynh định làm gì?"

"Cần muội quản sao?' hôm nay Ma Tín Khoa tức giận, chẳng nể mặt một ai.

"Nếu huynh muốn chết lại trấn Thập Nhất này thì hãy đi đi" Hắn Tiến điềm đạm nói.

"Ý đệ là chúng ta không cần làm gì cả?" Ma Tín Khoa lớn giọng hỏi, nhưng lời hắn nói với Hàn Tiến nửa tháng trước là thật lòng, hắn cảm thấy Hàn Tiên này đúng là người có đầu óc suy nghĩ, bản chất là người tốt, vì vậy mới kết bạn với Hàn Tiến, bây giờ Hàn Tiến là người duy nhất có thể khuyên hắn.

"Huynh đi thì có thể đòi lại những thứ của chúng ta không?"

Ma Tín Khoa im bặt không nói, nhưng nét mặt của hắn ta tỏ ra vô cùng ấm ức.

'Nếu đã không lấy lại được thì đi có ý nghĩa gì? Không muôn sống nữa sao?" Hàn Tiên cười nhạt nói: "Không muốn sống thì huynh phải nói một câu chứ, đệ không giúp được huynh, chẳng nhẽ Tiên Ni Nhĩ không giúp được huynh?"

Câu nói này của Hàn Tiến có phần hơi quá, khiến Ma Tin Khoa tức đỏ gay mặt. 'Đúng vậy đúng vậy, Ma Tín Khoa, chúng ta không động đến họ đuợc đâu" Mễ Yết Nhĩ vội vàng tiếp lời.

"Chuyện báo thù không được nóng vội', Hàn Tiến nói chậm lại."Hơn nữa báo thù phải làm cho sạch sẽ, không những phải đánh đỗ đối thủ, mà còn phải khiến hắn vĩnh viển không ngoi lên được nữa. Không cầm chắc thì đừng có làm, kẻo lại bị thương nặng thêm, còn có ý nghĩa gì nữa?"

"Vậy đệ bảo phải làm sao?"

"Chúng ta ăn đã rồi đi ngủ, chuyện ngày mai, ngày mai tính"

"Nhưng... nhưng ta thấy ức lắm..."

"Có ai không ức đâu?': Hàn Tiến điềm nhiên nói lại. ""Hơn nữa khó chịu nhất không phải là anh, mà là Tát Tư Âu !"

Ma Tín Khoa bất giác nhìn Tát Tư Âu, Tát Tư Âu chỉ cười trừ. Thật ra Hàn Tiến nói không sai, người khác chỉ đau khổ vì mất đi thứ gì đó, mà hắn lại chính là người trải nghiệm cảm giác đó.

Hàn Tiến cầm một miếng sắn lên, nuốt đại vào, rồi lấy một miếng gỗ khắc gì lên đó, giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Loạn Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook