Chương 17: Phản đồ.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Tát Tư Âu nâng cánh tay phát ra một viên bóng nước, bị nước lạnh kích thích, Khởi Lệ rên một tiếng, cố hết sức mở mắt ra, một khuôn mặt bỗng xuất hiện trong mắt nàng, Khởi Lệ không khỏi thét lên một tiếng chói tai, lấy hết sức trườn ra sau.
"Khởi Lệ tiểu thư, không sao đâu, tất cả mọi người đều là bằng hữu." Hàn Tiến nhẹ giọng nói.
Khởi Lệ nghiêng đầu, thấy được Hàn Tiến, chỉ là chẳng thấy nàng mảy may có tư vị 'bằng hữu', ngược lại còn nghiến răng trèo trẹo: "Là ngươi!!".
"Khụ,là ta." Hàn Tiến vội ho một tiếng.
Khởi Lệ ánh mắt đảo qua từng người Ma Tín Khoa, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Hoắc Phu Mạn thúc thúc đâu? Hoắc Phu Mạn thúc thúc đâu rồi?".
Hàn Tiến cùng Ma Tín Khoa liếc nhìn nhau một cái, tình huống đâm ra có chút khó giải quyết, chiến binh kia đánh bất tỉnh Khởi Lệ rồi bỏ vào trong sơn động, hiển nhiên là tình thế lúc đó đã tới lúc vạn phần nguy cấp, Khởi Lệ lúc đó cũng có thể đã có ấn tượng với tình huống lúc đấy, giờ vội vàng nói dối có thể không làm cho Khởi Lệ tin lời mà còn có thể làm cho Khởi Lệ cảnh giác nhiều hơn.
"Cô nên bình tĩnh một chút." Tiên Ny Nhĩ thấy Hàn Tiến cùng Ma Tín Khoa mặt lộ vẻ khó khăn, đứng ra ôn nhu nói: "Cô là người duy nhất còn sống sót.".
Thân thể Khởi Lệ run lên một chút, sau đó xoay người chạy về phía trước, Ma Tín Khoa bước ra một bước, chặn Khởi Lệ lại.
"Tránh ra!" Khởi Lệ hét to.
Ma Tín Khoa tránh né ánh mắt Khởi Lệ, vì hắn còn thẹn trong lòng: "Khởi Lệ tiểu thư, nơi ấy không thích hợp để cò đến đâu, thật đấy."
"Tránh ra, ngươi tránh ra cho ta!" Khởi Lệ vừa la to vừa lấy tay dùng sức đẩy Ma Tín Khoa.
Ma Tín Khoa vẫn như cũ, che phía trước người Khởi Lệ. Vùng chiến trường kia đầy rẫy máu tanh, Khởi Lệ bây giờ tâm tình không được ồn định, nếu bị sốc mạnh một lần nữa hậu quả sẽ rất khó lường. Cho nên hắn tuyệt đối không thể tránh ra.
Khởi Lệ động tác ngày càng kịch liệt. Cuối cùng thậm chí còn dùng nắm đấm, dùng chân đá nhưng thân thể Ma Tín Khoa cứ như một hòn núi lớn, nguy diên bất động. Một hồi lâu sau, Ma Tín Khoa vẫn không có chuyện gì, nhưng Khởi Lệ lại mệt mỏi đến thất tha thất thểu.
"Khởi Lệ tiểu thư à? Cô hãy bình tĩnh một chút!" Tiên Ny Nhĩ quát: "Cô gây náo loạn như vậy có ích lợi gì? Có thể làm cho cô quên đi nỗi thống khổ đó hay có thể làm cho các chiến binh đó sống lại được?".
Khởi Lệ bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào Tiên Ny Nhĩ:" Ngươi mới vừa rồi nói cho ta biết. Ta là người duy nhất còn sống sót?".
"Tất nhiên."
"Bọn họ vì bảo vệ ta mà hy sinh tính mạng. Chẳng lẽ ta ngay cả dũng khí để đưa tiễn họ cũng không có?" Khởi Lệ mỗi chữ mỗi câu nói ra, thanh âm của nàng rất tỉnh táo, hoặc là nàng đang cực lực khống chế chính mình, nhưng nước mắt từ hốc mắt nàng cứ thi nhau rơi xuống.
Tiên Ny Nhĩ nghẹn lời, một lát sau, nàng cười khổ mà nói: "Ma Tín Khoa, ngươi tránh ra đi, nàng ta nói đúng".
Ma Tín Khoa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Tiến, nhưng Hàn Tiến lại thở dài:" Để cho nàng ta đi thôi".
Khởi Lệ chẳng những chất vấn Tiên Ny Nhĩ mà cũng đã chất vấn hắn, nếu như không để cho Khởi Lệ đi gặp mặt họ lần cuối, có lẽ Khởi Lệ sẽ hận bọn hắn cả đời, và cũng sẽ tự hận mình cả đời.
Ma Tín Khoa không thể làm gì hơn đành tránh qua một bên, Khởi Lệ lảo đảo bước về phía trước. Hàn Tiến cùng đám người Ma Tín Khoa xa xa theo sau. Trên thực tế Khởi Lệ lúc này đã suy kiệt tâm lực, vừa rồi đánh Ma Tín Khoa lại hao hết chút thể lực cuối cùng, nàng đi mà vấp phải hòn đá, nhành cây mà sảy chân, khi thì đụng phải cái thân cây vốn có thể dễ dàng tránh được. Nhìn vào bóng lưng vật vã mà làm cho người ta thấy vô cùng chua xót trong lòng.
Ma Tín Khoa muốn đến đỡ Khởi Lệ, lại bị Hàn Tiến kéo lại, bây giờ không nên quấy rầy Khởi Lệ, để cho nàng tự do phát tiết mới là biện pháp tốt nhất.
Khởi Lệ té ngã lộn nhào đi vào chiến trường, cuối cùng dừng lại trước nơi người chiến binh cùng đồng quy ư tận với Nhân Diện Ưng, phịch phịch một tiếng qùi xuống trên nền đất, hai vai nàng run lên kịch liệt, nhưng đám người Hàn Tiến lại không nghe tiếng khóc.
Khởi Lệ cũng không biết, nàng không chỉ là tra tấn chính mình mà còn có Ma Tín Khoa nữa, về phần Hàn Tiến, hắn hoàn toàn là một loại người khác, hắn rất giỏi tự khống chế tư tưởng của mình, khi hắn cho rằng ý nghĩ nào đó sẽ dẫn đến cảm xúc tiêu cực thì hắn buộc được mình không suy nghĩ nữa, Ma Tín Khoa thì không làm được như vậy, Khởi Lệ càng khóc thê thảm, hắn càng tự trách, càng khó chịu, nhưng chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Hàn Tiến thấy cứ tiếp tục như vậy thì không phải là một biện pháp, hắn chậm rãi đi tới cái thi thể không đầu nọ, chăm chú nhìn một hồi lâu, cố ý phát ra một tiếng cười lạnh.
"Phát hiện được điều gì à?" Tiên Ny Nhĩ đi qua, Ma Tín Khoa cùng Tát Tư Âu cùng theo ở sau.
"Người này không phải là bị Nhân Diện Ưng giết chết, Nhân Diện Ưng không có khả năng thoáng một cái cắn rơi nửa cái đầu!" Hàn Tiến chậm rãi nói: "Có thấy vết thương của hắn không? Chỉ có chịu công kích của một độn khí khổng lồ hoặc là bị một vật nặng đập vỡ mới có thể biến thành như vậy."
Tiên Ny Nhĩ nhìn sát vào một chút, càu mày nói: "Ý ngươi nói, có người tập kích bọn họ?"
"Nguyên lai là ta cũng cho rằng như vậy." Ánh mắt Hàn Tiến từ từ chuyển lạnh: "Thấy được Khởi Lệ tiểu thư, ta rốt cuộc đã biết ai là hung thủ."
"Là người nào?" Ma Tín Khoa thấp giọng hỏi.
"Ngươi và ta đều biết hắn."
Ma Tín Khoa ngẩn ngơ, hắn đột nhiên nhớ tới cái công kích của độn khí khổng lồ mà Hàn Tiến vừa nhắc đến: "Cái tay Đại sư Đoán tạo Duy Lạp Nhĩ lùn tịt ư? Đoán tạo thiết chùy trong tay hắn hoàn toàn có thể tạo thành vết thương này!"
"Chính là hắn." Hàn Tiến thở nhẹ một hơi:" Phản đồ thì không thể tin tưởng được, nếu hắn phản bội ngươi một lần thì có thể phản lẩn thứ hai, lần thứ ba, Khởi Lệ tiểu thư nhẹ dạ, nếu như đổi lại là ta, lúc ấy sẽ không bỏ qua cho tên Duy Lạp Nhĩ đó! Huống chi Duy Lạp Nhĩ cuối cùng bị ép trở thành nô lệ, trong lòng nuôi đầy oán hận, làm sao có được nửa điểm trung thành? Có được cơ hội đương nhiên hắn sẽ cắn lại chủ."
"Thằng súc sinh!" Ma Tín Khoa nổi giận đùng đùng quát: "Ta tuyệt đối không tha cho hắn!".
"Ta cũng sẽ không tha cho hắn." Hàn Tiến chậm rãi nói, thấy Ma Tín Khoa tìm được cách thổ lộ tâm tình, hắn chung quy cũng đã yên tâm.
"Tên lùn Đoán tạo Đại sư? Hắn sao có thể làm hại tới một chiến binh?" Tiên Ny Nhĩ có chút không tin.
"Hắn không chỉ là Đoán tạo đại sư, hắn là một tên lùn Cao giai chiến đấu." Hàn Tiến trả lời.
"Cho dù hắn là Cao giai chiến đấu nhưng chỉ dựa vào những bằng chứng ở đây thì chỉ có thể kết luận hắn là nghi can thôi, không thì có hơi độc đoán quá?" Tiên Ny Nhĩ nói:" Ngộ nhỡ không phải là hắn thì sao? "
"Rất đơn giản, chờ Khởi Lệ tiểu thư tâm tình ồn định trở lại, hởi nàng xem có Duy Lạp Nhĩ trong đội ngũ hay không, lúc đó sẽ rõ ràng, hơn nữa ta đã cẩn thận xem qua tất cả, ta chắc chắn, nơi này không có thi thể tên lùn nào cả." Hàn Tiến thản nhiên nói:" Còn nữa, ngươi chớ quên, ta là một nhà Tiên tri, mặc dù ta chưa thể thấy rõ tương lai, nhưng ta tin tưởng vào trực giác của mình."
Hàn Tiến đã nói đến mức đó, Tiên Ny Nhĩ cũng không tiện phản bác, nàng đưa ánh mắt đi nơi khác.
"Tiên Ny Nhĩ, ta cảm thấy, ngươi hình như đổi với tên lùn có hảo cảm đặc biệt." Hàn Tiến thản nhiên nói.
"Ha ha...." Sóng mắt Tiên Ny Nhĩ có một tia biến hóa, nhưng chỉ rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bình thường: "Ngươi sai lầm rồi, ta nói là phi thường chân thực đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.