Chương 18: Trăm năm bi ai.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Tất cả mọi người đều bận rộn, Ma Tín Khoa và Tát Tư Âu thì vội vàng mai táng thi thể, hơn nữa phải làm cho đàng hoàng, hơn nữa cũng phải làm cho Khởi Lệ an tâm, phải lập bia mộ cho người chết, Tiên Ny Nhĩ vội vàng an ủi Khởi Lệ, còn Hàn Tiến thì lại gấp rút ôn tập giải phẫu học.
Hiện trường ước chừng có sáu mươi thi thể Nhân Diện Ưng, Hàn Tiến giải phẫu hết, tìm ma tinh, toàn bộ quá trình chỉ gói gọn trong một câu, nhưng khi làm lại tốn đến hai giờ, cuối cùng trong tay hắn đã có được bảy khối thủy lam sắc ma tinh, trong đó ma tinh lớn nhất to cỡ đầu trẻ con, trong suốt, phi thường xinh đẹp.
Sau đó Hàn Tiến lại chém ngã một đống cây, sau đó đem tất cả Nhân Diện Ưng ném vào, hắn muốn thực nghiệm khoa học.
Nhân Diện Ưng bên ngoài rất kỳ quái ngoại trừ mỏ sắc nhọn thì những bộ phận còn lại không khác gì con người, nhất là khuôn mặt, cơ hồ giống như đúc, cho nên danh tiếng chúng cũng không tệ, hơn nữa cổ Nhân Diện Ưng dài bóng loáng. Nếu chỉ quan sát cổ, không ai có thể nhìn ra chúng là Nhân Diện Ưng, Nhân Diện Ưng thậm chí còn có hầu kết, cực phẩm ma tinh kia chính là ở trong thân thể Nhân Diện Ưng, lúc Hàn Tiến giải phẫu đã thấy rõ ràng. Thật ra đây là loại sinh vật đột biến, phi hành trên trời cao, kình phong sẽ tạo tốc độ xói mòn lớn lên, tất cả loài chim đều cần lông chim bảo vệ, Đương nhiên những kiến thức Hàn Tiến biết chưa chắc đã phù hợp với nơi này, dù sao đây cũng là hai thế giới.
Hỏa thiêu Nhân Diện Ưng làm cho Hàn Tiến có cảm giác như đang hỏa thiêu con người, hắn cố nén ghê tởm, lấy một miếng thịt Nhân Diện Ưng, đặt vào miệng nhai.
Không tệ! Quả nhiên không tệ, cùng khối lượng, những thịt thằn lằn so với Nhân Diện Ưng thì cung cấp năng lượng ít hơn mấy chục lần, chẳng qua thịt Nhân Diện Ưng quá khó ăn và cứng, phương thức tu luyện đặc thù, lại trải qua cải tạo thân thể, hiện tại không có gì hắn không thể ăn nỗi nhưng đổi với thịt Nhân Diện Ưng thì lại có chút cổ hết sức.
Ánh mắt Hàn Tiến dừng lại trên ma tinh, năng lượng cực phẩm ma tinh đặt tới hơn một ngàn giáp, nếu có thể ăn toàn bộ ma tinh thì năng lượng của hẳn sẽ không kém Ma Tín Khoa bao nhiêu. Đáng tiếc là hắn ngay cả một khối cũng không dám ăn cũng không thể ăn. Hắn không phải là người hồ đồ.
"Lạp Phi Nhĩ, đến đây!'' Ma Tín Khoa lớn tiếng hô.
Hàn Tiến quay đầu lại nhìn Ma Tín Khoa một cái, sau khi lấy thêm một miếng thịt bò vào miệng thì đi về phía Ma Tín Khoa.
Bên kia, Ma Tín Khoa đã làm xong, hắn và Tát Tư Âu đang ngồi trên cỏ, dường như nói chuyện gì đó.
"Chuyện gì vậy?" Hàn Tiến vừa đến liền ngồi xuống hỏi.
"Khởi Lệ tiểu thư đã ngất xỉu, căn bản không cách nào đi được, trừ phi chúng ta không quản, nếu không thì chúng ta cũng không đi được." Tư Tát Âu nói.
"Vậy thì ở lại." Hàn Tiến nói
Thật ra hắn vốn không muốn chạy, năng lượng của Nhân Diện Ưng còn chưa hấp thu, quá lãng phí "Dù sao ta cũng không có việc gì, Ma Tín Khoa, ngươi thì sao?"
'Ta cũng không có việc gì."
Hàn Tiến nhìn về phía Tát Tư Âu, Tát Tư Âu cười nói: 'Ta là người thích đi dây đó, Mấy năm qua luôn lưu lạc tại thành thị, các ngươi nói đi thì ta đi, ở lại thì ta liền ở lại."
'Tiên Ny Nhĩ, ngươi thì sao?" Hàn Tiến hỏi.
"Ở lại trong rừng cũng không phải là chuyện xấu." Tiên Ny Nhĩ cười cười.
'Tiên Ny Nhĩ ngươi có điều gì giấu diếm phải không?" Hàn Tiến chậm rãi nói: "Đương nhiên nếu ngươi không muốn nói thì coi như ta chưa hỏi."
'Ta có thể nói cho ngươi biết, chiến tranh đã nổ ra rồi." Tiên Ny Nhĩ nhẹ giọng nói
"Chiến tranh? Đại lục này mỗi khắc đều xảy ra chiến tranh sao?" Tát Tư Âu nở nụ cười:
"Tiên Ny Nhĩ, ngươi cũng hài hước quá."
"Đây không phải là chiến tranh bình thường." Tiên Ny Nhĩ thần sắc lạnh lùng: "Lãnh chúa Hắc Nha Thành Trát Cổ Nội Đức cùng lãnh chủ Địch Phổ Thành đã đạt thành đồng minh, liên hợp tấn công Thánh Quan Thành, không lâu nữa chúng ta sẽ trở thành nô lệ của thế lực hắc ám."
"Ha ha, Tiên Ny Nhĩ, ngươi bi quan quá, Thánh Quan Thành cũng đạt thành đồng minh với Liễu Thành, nếu Liễu Thành xuất binh trợ giúp thì Trát Cổ Nội Đức và Mã Lực không thể chiếm được tiện nghi”.Ma Tín Khoa lắc đầu nói.
"Vấn đề là ở chỗ này, Liễu Thành đã từ chối thỉnh cầu của Thánh Quan Thành." Tiên Ny Nhĩ lạnh lùng nói.
"Không thể nào?" Ma Tín Khoa ngây dại.
"Sao lại không thể? Trát Cổ Nội Đức và Mã Lực đã thả nô lệ và tù binh, hơn nữa còn ký kết hiệp ước vĩnh viễn không xâm phạm lẫn nhau với Liễu Thành."
"Vô lý! Việc vô lý này mà bọn họ cũng tin?" Ma Tín Khoa nhảy dựng lên: "Mã Lực thân thì còn được một chút, nhưng Trát Cổ Nội Đức căn bản là một tên chó chết, nếu Thánh Quan Thành suy sụp, kế tiếp khẳng định sẽ là Liễu Thành! Bọn tinh linh này có phải bị ngu hết rồi hay không?"
'Trên thực tế, Liễu Thành đã hỏi ý kiến toàn dân mà đã thông qua quyết định của trưởng lão hội." Trong mắt Tiên Ny Nhĩ hiện lên một tia đau thương, tiếp theo chuyển ánh mắt về hướng khác.
"Điên thật, bọn họ khờ quá!" Ma Tín Khoa không thể tin vào quyết định của Liễu Thành. Phải biết rằng, trận chiến này ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của bọn họ, mấy đại lĩnh chủ giằng co, ai cũng không thể hoàn toàn chiến thắng, vì mở rộng dân cư, thực lực lớn mạnh nên không dám làm quá phận, ngay cả sát thủ Trát Cổ Nội Đức tàn nhẫn cũng bị hạn chế nhất định. Nếu khiến cho Trát Cổ Nội Đức đạt được thắng lợi, vô địch thủ thì hắn không còn cố kỵ gì nữa, sẽ lộ rõ bộ mặt, thậm chí đem nhân gian biến thành luyện ngục.
'Ta đã đến Liễu Thành, đại khái cũng hiểu một chút về bọn họ." Tát Tư Âu nhẹ giọng nói: "Tinh linh là một chủng tộc muốn hòa bình, bọn họ cực kỳ chán ghét và sợ chiến tranh, mấy trăm năm hỗn chiến đã hoàn toàn làm họ mất đi ý chí, cho nên họ tình nguyện tin vào một hiệp ước hoang đường, cũng không nguyện ý tham gia chiến tranh."
"Nhân loại vì sao không bị suy sụp”.Hàn Tiến hỏi ngược lại.
''Nên biết rằng tinh linh sống rất lâu, không thể so với nhân loại." Tát Tư Âu cười cười. "Chiến sĩ nhân loại khi chán ghét chiến tranh, chưa kịp sống đến già thì đã chết trên chiến trường, bọn họ có thể đi là bởi vì nhiệt huyết của người tuổi trể, còn linh linh sổng lâu đến ngàn năm, ngươi có thể tưởng tượng ra được chưa? Chỉ cần tinh linh chém giết trên chiến trường hai trăm năm, tâm thần hẳn sẽ mỏi mệt cở nào? Thậm chí có thể nói bọn họ đã mất đi ý chí."
Tiên Ny Nhĩ đột nhiên cắn mạnh môi. Bất quá nhìn ánh mắt nàng thì hiển nhiên hiểu hết tất cả lời của Tát Tư Âu.
"Không phải chỉ tinh linh mới muốn hòa bình, cho dù là chúng ta, có thể kiên trì trên chiến trường hai trăm năm thì vẫn bảo trì ý chí chiến đầu sao? Thân nhân ngươi, bằng hữu ngươi, đồng bạn ngươi trước sau ngã xuống trên chiến trường, ngươi nhìn thấy vô số cái chết, ngươi nếm trải vô số thăng trầm, cuối cùng ngươi thật vẫn có thể bảo trì ý chí chiến đấu sao?" Tát Tư Âu chậm rãi nói: "Huống chi hai trăm năm qua, không có một tinh linh nào chết già, cơ hồ đều chết trên chiến trường, ngươi có biết điều này đối với một chủng tộc mà nói thì có ý nghĩa gì không?"
Hàn Tiến cười khổ, nếu tinh linh Liễu Thành sau hai trăm năm vẫn có thể kiên trì, thì mặc kệ bọn họ làm gì đều không thể chỉ trích, đổi lại là Hàn Tiến hắn, cũng không chịu nổi, so sánh thì mới thấy nhân loại có ưu thế cường đại, sự trao đổi chất nhanh chóng, luôn có nguồn máu mới rót vào, có thể bảo trì tràn đầy sinh cơ.
Mọi người lâm vào trầm mặc, dù sao bọn họ cũng là nhân vật nhỏ, Đối với vận mệnh không thể phản kháng, chỉ có thể bị động nhận lấy, mặc kệ tương lai là bóng đêm hay ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.