Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 89: Tây thành.

Chàng Phá Nam Tường

16/04/2013



Tát Tư Âu và Lôi Triết đi không lâu thì quay lại, Lôi Triết mừng rỡ ra mặt nói, “Thật không ngờ một đêm chúng ta có thể đi xa đến vậy! hơn nữa phương hướng không hề sai. Đi về phía trước khoảng hơn hai mươi dặm nữa là đến Tây thành rồi!”

“Tây thành.. .có chắc đảm bảo an toàn không?"' Hàn Tiến hỏi.

“Không vấn đề" Lôi Triết gật gù đáp, “Cứ cho đội quỷ hút máu đều tập trung ở đây thì cũng rất khó tấn công Tây thành"'

“Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, đi thông báo với thôn dân, đi tiếp là đến Tây thành rồi, bảo họ tiếp tục lên đường"

“Vâng, thiếu gia” Tư Đệ Nhĩ Bá Cách nhảy lên, chạy thẳng về phía sau.

“Lôi Triết, huynh không vấn đề gì chứ?” Ánh mắt Hàn Tiến lại dừng lại nơi người Lôi Triết.

Lôi Triết ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ý của Hàn Tiến, hắn ậm ừ nói, “Yên tâm, bọn họ sẽ không nhận ra ta đâu, ta có cách của ta”

“Thế thì được, mọi người cũng chuẩn bị đi” Hàn Tiến quan sát mọi người một lượt,

“Hi Nhĩ Na, lại đây, ta có chuyện muốn nói với muội”

Mọi người có vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Ma Tín Khoa vẫn còn đang nửa mê nửa tỉnh, hắn trừng to mắt, ngơ ngơ nhìn Hàn Tiến.

Hi Nhĩ Na thì lại không màng gì, tung tăng theo Hàn Tiến, ai ngờ hắn ta chỉ nói vài câu Hi Nhĩ Na đã đỏ bừng mặt, cử chỉ không tự nhiên lắm.

Ma Tín Khoa nhìn theo không chớp mắt, trán hắn căng ra, hắn cấu véo cái tai của mình, chỉ muốn cầm kiếm xông ra hỏi xem có chuyện gì, nhưng thâm tâm hắn lại tin tưởng Hàn Tiến và Hi Nhĩ Na.

Đến Tiên Ni Nhĩ cũng hiếu kì, nàng gần như ngừng thở, hai cái tai nhọn hoắt không ngừng cử động, cố gắng nghe ngóng chuyện bên đó.

“Muội không biết, bây giờ Ma Tín Khoa sắp điên rồi...đừng nhìn, tuyệt đối không được nhìn...điều này chứng tỏ Ma Tín Khoa rất coi trọng muội...ha ha, nếu muội còn làm mấy động tác đó thì Ma Tín Khoa sẽ xông ra chém người mất.. .không phải ta làm khó hai người, muội như vậy là không đúng.. .Trừ phi muội muốn đuổi Ma Tín Khoa đi.. .đối phó với đàn ông giống như huấn luyện ngựa vậy, không nên buộc đây cương quá chặt, cũng không được dùng roi da đánh...biết khi đàn ông đánh giá phụ nữ, biết theo thói quen đánh giá điểm gì đầu tiên không? Hiền thục.. .phụ nữ có thể không đẹp nhưng không thể không hiền thục, làm theo cách đó sẽ mang lại cho muội một bất ngờ đó...

Tiên Ni Nhĩ suýt nừa ngã ngửa ra cười, không khỏi nhìn Ma Tín Khoa với ánh mắt thông cảm, chỉ nói đến đầu óc thì Ma Tín Khoa còn kém Hàn Tiến nhiều, có Hàn Tiến giúp Hi Nhĩ Na, những ngày về sau của Ma Tín Khoa sẽ ảm đạm lắm đây!



Được một lúc thì Hàn Tiến và Hi Nhĩ Na quay lại với cả nhóm. Ma Tín Khoa chạy ra hỏi:” Hai người lúc đó ở bên đó nói gì vậy?”

“Nói chút chuyện đoàn quân đánh thuê” Hàn Tiến cười đáp, không thể lại trêu Ma Tín Khoa, nếu không có người sẽ lật mặt.

“Không cần huynh quản!"' Hi Nhĩ Na lườm hắn ta, nàng cũng nhận ra Ma Tín Khoa giờ rất căng thẳng, lo lắng, trong lòng vô cùng vui sướng.

“Ta...tại sao ta không thể quản?” Ma Tín Khoa càng lo hơn, quan trọng là thần sắc của Hi Nhĩ

Na lúc nãy, hắn quen nàng bao nhiêu năm, nhưng chưa từng thấy Hi Nhĩ Na thẹn thùng như vậy bao giờ, hắn cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung ra.

“E hèm...” Hàn Tiến ho khan, nói thừa! lúc nãy đã nhắc đi nhắc lại rồi, con gái cần hiền thục dịu đàng, Hi Nhĩ Na rốt cuộc có nghe không vậy?!

“Ai da!” Hi Nhĩ Na phản ứng lại, cố làm ra vẻ yếu đuối, lại còn đưa mắt nữa:

“Nhiều người thế này...đợi lát nữa muội sẽ nói sau, được không? Được không mà...”

Bọn người Tát Tư Âu đều tròn mắt ra nhìn, bọn họ đã quen với một Hi Nhĩ Na tính khí thất thường; đã bao giờ thấy nàng bộc lộ thần sắc như thế này đâu? Đến Ma Tín Khoa cũng chết trân, mãi mới lắp bắp vài câu, “Muội., .không sao chứ? có phải không cẩn thận để quỷ hút máu cắn phải không?”

Hi Nhĩ Na nổi giận lôi đình, hận nỗi không thể đấm bốp vào mặt hắn, sau đó dẫm cho nát bươm; nhưng câu nói của Hàn Tiến vẫn văng vẳng bên tai, nàng cố gắng khống chể cảm xúc của bản thân, xoay xoay người hờn dỗi nói, “Đáng ghét...” nhưng nàng dùng sức hơi mạnh nên làm cho Ma Tín Khoa lảo đảo.

Đúng lúc này mấy thôn dân đều đã được thông báo là đi thêm hai mươi dặm là đến Tây thành liền lục tục kéo nhau đến gần bọn Hàn Tiến,, chìa tay tại đây, bọn họ muốn biểu lộ sự cảm kích của mình, nhưng bọn họ khác với quý tộc, chưa từng được học hành, vì vậy vốn từ có hạn, quay đi quay lại vẫn là hai chữ cảm ơn.

Có vài người dẫn đầu còn bảo thôn dân lấy tiền ra, nói là trả hoa hồng cho bọn Hàn Tiến, nhưng Hàn Tiến đâu có màng đến số tiền đó, hắn cũng đâu phải cứu đám thôn dân này vì tiền. Hai bên đưa qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Tiên Ni Nhĩ đứng ra nói mãi, bọn họ sau khi vào thành không thể không tìm việc, còn phải sống sót qua ngày nữa, vì vậy số thôn dân mới không đưa tiền nữa.

Hàn Tiến không quen với cảnh này chút nào, quay bên này nói cảm ơm; quay bên kia đáp tạ, quá chán! Hắn thực sự muốn đánh một ai đó.

Khó khăn lắm mới thoát được đám đông này, để tránh trên đường gặp họ Hàn Tiến đã cố tình đợi, mọi người rẽ vào thôn trước mặt ăn nghỉ rồi mới đi ra đường lớn.

Ngoài Hàn Tiến không có tâm trạng ra còn mọi người đều rất vui vẻ, dù gì bọn họ cũng đã được nghỉ ngơi cả một đêm, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Ma Tín Khoa đã quên biến chuyện không vui vừa nãy, Hi Nhĩ Na dẫn đầu, có lẽ là do bản năng của chiến sĩ chăng, còn những người khác hiếu kì có thể đi tụt lại sau ngó nghiêng...

Nếu bọn họ biết sau họ khoảng 3 dặm có vô số con quỷ hút máu đang tập trung lại tìm kiếm lùng sục chắc họ đã chạy như bay rồi.

Vì thể chất đặc biệt nên quỷ hút máu bình thường không có mồ hôi, nhưng con quỷ tên Bố Lai Khắc kia giờ này lại đang đẫm mồ hôi, hai tay hai chân run lẩy bẩy.



“vẫn chưa tìm thấy sao?” Khả Lạc Lâm nói, vì muốn bắt hung thủ, vì muốn báo thù cho con trai, nàng đã tận tay tham gia vào chiến dịch lùng bắt này, “Tại sao không đến nơi khác xem?”

“Đại nhân, chúng chắc chắn chưa đi xa được!” Bố Lai Khắc nói chắc như đinh đóng cột,

''Bọn chúng có tổng cộng hơn 400 người, lại không có xe ngựa, tuy chúng tôi bị ma pháp quái lại trói chân, nhưng trong thời gian đó chúng cùng lắm chỉ đi được mười mấy dặm mà thôi, tôi đoán, chúng chỉ đang trốn trong ma pháp trận mà thôi!”

“Ngươi nói chúng vẫn còn quanh đây?”

“Chắc chắn, đại nhân, tôi xin dùng tính mệnh để đảm bảo!”

“ừm” Khả Lạc Lâm khẽ gật đầu, nàng cũng tin vào phán đoán của thuộc hạ.

Nhóm người đó do một đội đánh thuê và hàng trăm thôn dân tổ hợp thành, nếu đội quân đánh thuê bỏ mặc sự sống chết của thôn dân, tháo chạy một mình có lẽ đã đi được rất xa, nhưng mấy thôn dân đó không thể nào tháo chạy được, càng không thể biến mất toàn bộ, chắc chắn là đang trốn ở đâu đó thôi.

Bên này, bọn Hàn Tiến đã gần đến Tây thành, sau khi nội bộ Bái Đặc Minh bị chia rẽ, các thành chủ đều cố gắng kiên cố sào huyệt của mình, phòng bị Tây thành sắp tiến kịp được với thủ phủ rồi, toàn bộ tường thành cao lớn được làm từ gạch chuyên dụng, chính là cương thạch chế theo phương pháp luyện kim thuật, có tính vật lý mạnh, và phòng ngự ma pháp. Gần mỗi cửa thành còn có hai quá pháo ma tinh, còn về uy lực của ma tinh thì thuộc về bí mật quân sự.

Sau tường thành là rất nhiều tháp phòng ngự và lầu tiễn, khung cảnh hoành tráng này khiến cho người ta nghẹn thở mà nhìn trân trối, thậm chí còn làm cho người ta nghi ngờ, trong Tây thành rốt cuộc có bao nhiêu ma pháp sư?

Cổng thành được canh phòng nghiêm ngặt, có khoảng vài trăm chiến sĩ được trang bị vũ trang kiểm tra người qua lại, bên ngoài thành có rất nhiều người muốn vào thanh, nhưng lại không ai muốn ra, tin tức về bọn quỷ hút máu đã lan ra ngoài.

Tây thành không có đủ quân đội đi vây bắt quỷ hút máu nhưng bảo vệ thành chủ chắc không vấn đề gì, đương nhiên cái này phải xem quyết tâm của lũ quỷ lớn đến đâu.

Đợi cả nửa ngày mới đến lượt bọn Hàn Tiền, mấy chiến sĩ nhìn thấy huy chương trên người Ma Tín Khoa liền tươi cười đón tiếp, thậm chí không cần kiểm tra, cho cả bọn vào luôn.

Bọn họ biết thế nào là môi hở răng lạnh, nếu quỷ hút máu thật sự bao vây Tây thành thì đội quân đánh thuê này sẽ trợ chiến cho họ, ngày xưa họ không hoan nghênh quân đánh thuê lắm, vì tính tình những người này không chịu được ép buộc, ngày nào cũng đem lại rắc rối, bây giờ lại hi vong quân đánh thuê tập trung về đây, nếu đủ thì có thể chia bớt quân chính quy ra triển khai phản công.

Nửa năm nay, Hàn Tiến đã đi nhiều nơi rồi, nhưng chưa lần nào được hoan nghênh như lần này, quan chỉ huy cổng thành còn phải 4 chiến sĩ cấp cao dẫn đường cho họ, hỏi han này nọ, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ quan tâm, khi biết mấy người không muốn ở lại quán trọ mà thuê hắn một nhà riêng thì có một chiến sĩ chạy lại, không cần hỏi ở bao lâu đã liên hệ được chỗ nghỉ cho cả bọn.

Căn nhà này thuộc về một thương nhân, ông ta cũng hi vọng làm hàng xóm với mấy người này, vì vậy tiền thuê rất rẻ, một tháng mới có một đồng vàng.

Khi mấy võ sĩ sắp đi đã thương lượng với bọn Hàn Tiến, hi vọng Hàn Tiến đến trung tâm thành báo cáo, ngộ nhỡ qủy hút máu tấn công Tây thành thì có thể phối hợp với quân đánh thuê chiến đấu lại, nếu không có sắp xếp trước đến lúc đó sẽ loạn cả lên, Hàn Tiến không hề do dự nhận lời luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Loạn Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook