Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 88: Mộ địa xoắn ốc

Chàng Phá Nam Tường

16/04/2013



Ma Tín Khoa và Tát Tư Âu đột nhiên nghe thấy phía sau có âm thanh lạ thường, quay lại nhìn thì cả bọn tròn mắt ra nhìn, có khoảng 8, 9 con thú lớn xểp thành hàng đến gần, Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ ngồi trên con đầu tiên nhìn xuống chỗ họ.

“Đây là cái gì?” Ma Tín Khoa hét lớn.

“Lên rồi hãy nói” Hàn Tiến cho con rùa dừng lại.

Ma Tín Khoa, Tát Tư Âu, còn cả bọn Khởi Lệ nữa lần lượt kéo nhau lên lưng rùa, theo hiệu lệnh của Hàn Tiến, con rùa chậm rãi đứng đậy, và chạy nhanh hơn.

Ma Tín Khoa nheo mắt nhìn về phía sau, tất cả thôn dân đều chen lên lưng rùa không biết là vì cảm kích hay là vì quá hưng phấn, hắn thấp thoáng nghe thấy tiếng nức nở.

Khởi Lệ ngồi nép vào gần người Hàn Tiến hỏi: ''Đây là ma thú gì vậy?”

“Ta cũng không biết đây là cái gì” Hàn Tiến lắc đầu, tứ thánh thú, đó là cách gọi của đạo môn, không có cách nào giải thích cho Khởi Lệ hiểu cả.

“Lạp Phi Nhĩ, ta...hận ngươi!” Ma Tín Khoa cắn răng nói: “Tại sao không sớm lôi thứ này ra hả?”

“Ta đã hỏi rồi” Tiên Ni Nhĩ cười đáp.

“Thế tên này giải thích thế nào?”

“Thì huynh ấy nói là biết quá nhiều ma pháp nên không nhớ ra, may là Lôi Triết nhắc đến mới nhớ”

“Đệ...đệ biết bao nhiêu ma pháp?” Ma Tín Khoa gần như ré lên: ''Bây giờ, đệ kể từng cái ra, sau này ta sẽ nhắc đệ lúc nào nên dùng cái gì!?”

‘'Tiếc là đệ hiện không còn ma lực nữa, nếu không...hai người tin không, đệ có thể biến người thành tượng, lấy ai thí nghiệm bây giờ...” Hàn Tiến ra bộ suy nghĩ.

Ma Tín Khoa biến sắc, hắn đột nhiên nhớ đên mấy loại ma pháp như gia trì hay hiệu quá, đầu tiên phải khóa tinh thần vào một sinh mệnh nào đó, sau đó mới khai triển, cũng tức là, nếu hắn ép nữa thì Hàn Tiến nhất định sẽ biến hắn thành mục tiêu, Ma Tín Khoa cười trừ: “Ha ha.. .đệ chớ cho là thật, bọn ta chỉ đùa thôi mà"

“Đệ thấy huynh nói rất có lý” Hàn Tiến bật cười.

Ma Tín Khoa cảm thấy căng thẳng, bắt đầu nhìn đông nhìn tây, cuối cùng dừng lại nói Tát Tư Âu, lại còn có ra hiệu bằng mắt, Tát Tư Âu vừa tức vừa cười, nhẹ nhàng nói: “Lạp Phi Nhĩ, đệ tạo ra mấy con thú thây ma này, có phải là lãng phí rất nhiều ma lực không? Không ngờ.. .tim đệ mềm thật đấy”

“Không liên quan đến đệ” Hàn Tiến chỉ chỉ Tiên Ni Nhĩ, đến bây giờ hắn vẫn xót vì tiêu hao quá nhiều năng lượng: “Nếu không phải muội ấy làm loạn lên thì…”

“Huynh nói cái gì?” Tiên Ni Nhĩ bật lại ngay.

Hàn Tiến cười ha ha, trước kia họ phối hợp tuy ăn ý, nhưng Tiên Ni Nhĩ trên mặt có thêm cái mặt nạ nên luôn có cảm giác xa cách, bây giờ Tiên Ni Nhĩ đã để lộ mặt ra, cảm giác xa cách đó dần dần biến mất, nếu là trước kia thì có thể không có ai chọc Tiên Ni Nhĩ làm gì cả.

“Quả nhiên không hổ là tinh linh lương thiện à…” Ma Tín Khoa tán thưởng.

‘Lạp Phi Nhĩ, ma lực của đệ đã hết rồi sao? Còn có thể chiến đấu không?” Tát Tư Âu hỏi.



“Không vấn đề gì...” Nụ cười của Hàn Tiến như đông cứng lại, hắn cảm nhận, một đám qủy hút máu dày đặc xuất hiện trước mặt, đồng thời đuổi theo họ.

“Thiên hồn địa hào, cửu cung quang huyền, mở!” Hàn Tiến khởi động khẩu quyết.

Từ phía xa, 9 cái gương đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt, từng cột ánh sáng chiếu thẳng lên trời, đám quỷ hút máu đang bay chợt cảm thấy chói mắt, sau đó cả thế giới đã đổi khác, đâu đâu cũng là sao, đội hình lũ quỷ loạn lên, bọn chúng không biết nên bay về phía nào.

Khi phi hành viên hay chim đi trú ban đêm bay trên biển sợ nhất là gặp phải tình trạng này, bọn họ hay cảm giác của họ có sai lệch lớn, hiện tượng này gọi là mộ địa xoáy ốc, có thể hiểu là cảm giác xuất hiện lệch lạc đáng sợ.

Đối với bầy qủy hút máu , sau khi nắm được kĩ năng bay thì chúng chưa gặp phải tình trạng này bao giờ, đội hình bỗng chốc hỗn loạn, thậm chí còn va chạm lẫn nhau, con nào thể lực yếu thì bị va vào rồi rớt xuống như hòn đá vậy, nhưng vẫn cố vỗ cánh bay lên, sau đó lại bị va vào, đến con thống lĩnh cũng bị mất phương hướng.

Có một số chọn chắc một ngôi sao rồi bay bạt mạng về phía đó, chọn một vật tham chiếu cũng là một cách tốt, nhưng vị trí của mấy ngôi sao giả đó thay đổi liên tục, kết quả là chúng đi thành vòng tròn, hơn nữa đều cho là mình bay đúng, gọi bạn bay theo mình, kết quả đã loạn càng loạn hơn.

Tiên Ni Nhĩ thấy thần sắc Hàn Tiến có gì không đúng vội hỏi: ‘'Sao thế?”

“Mấy con quỷ đó đuổi kịp rồi” Hàn Tiến thở dài.

Bọn Tát Tư Âu, Ma Tín Khoa đồng loạt quay về sau nhìn.

“Nhìn gì chứ? Bây giờ chúng đang bị ma pháp của đệ trói chặt rồi”

“Trói chặt??” Tát Tư Âu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói, "Đệ có thể trói được chúng trong bao lâu?”

“Không biết, xem vận may thế nào” Hàn Tiến đáp, “Số may thì có thể đến được lúc trời sáng, nếu đen đủi thì sẽ nhanh thôi, chúng sẽ đuổi kịp chúng ta”. Năng lượng của hắn có hạn, những nguyên liệu có thể tận dụng được được lại hạn hẹp, vì vậy trận địa cửu cung huyễn không phát huy được uy lực vốn có. Mấy con quỷ đó không ngừng rơi xuống đất, chỉ khi nào có con quỷ hút máu va vào cái gương nào đó làm nó vỡ thì trận đồ đó mới biến mất, cứ cho là mấy chiếc gương có nguyên vẹn thì mấy con quỷ rớt xuống đất thì chỉ cần nhắm mắt bay thẳng ra khỏi phạm vi của trận đồ là được, vấn đề là lúc nào chúng mới có thể bình tĩnh lại.

“Vận may? Là ý gì?” Tát Tư Âu không hiểu, với kiến thức ma pháp của hắn, hoặc là làm được, hoặc là không làm được, vận may có tác dụng gì?

“Lát nữa sẽ nói” Hàn Tiến quay đầu nhìn Lôi Triết, “Lôi Triết, huynh lại dẫn đường đi, bây giờ chúng ta càng tránh đường lớn càng an toàn"'

“Ta…ta có thể không chế nó không?"' Lôi Triết kinh ngạc nói.

“Huynh bảo ta đi đâu là được”

Hàn Tiến không muốn đánh cược vận may, đó là cảm giác không có kiểm soát nhất, nhưng lần này, hắn lại cược đúng, chạy cho đến khi linh lực của con rùa tiêu tan, sau đó hắn lại chế thêm 8, 9 con nữa, cuối cùng chạy cả đêm mà lũ quỷ hút máu vẫn không đuổi kịp.

Nhìn thấy trước mặt có một thôn xóm, mà linh lực của con rùa cũng lại cạn dần, Hàn Tiến nhảy xuống khỏi lưng rùa, cả đội cũng xuống theo, hắn không còn năng lượng chế tạo bùa nữa, cả đêm, cả đội có thể ăn ngủ, chỉ có hắn và Lôi Triết thì không.

Lôi Triết chỉ cần chỉ đi đâu thì hắn lại phải niệm để điều khiển cả 9 con rùa, bây giờ hắn quá mệt mỏi rồi.

Hai loạt thần chú huyền vũ khởi thánh đã tiêu hao của hắn gần vạn đơn vị năng lượng, năng lượng của bản thân hắn chỉ có hơn một trăm, một lúc tiêu hao nhiều như vậy hắn xót lắm, nói không thì đúng là lừa mình lừa người, nhưng thấy mọi người vui vẻ như vậy cũng có thể coi là một kết quả.

Cả đội nhảy xuống đất mà Ma Tín Khoa vẫn có thể ngủ ngon như không, lại còn có Hi Nhĩ Na và lính đánh thuê nữa, Hàn Tiến muốn bốc hỏa luôn, thật không công bằng, hắn khua khua tay, con rùa đột nhiên biến mất, bọn Ma Tín Khoa rơi bịch xuống đất.

Nhưng thể lực tên này tốt, hắn lăn xuống dưới đất bèn nhảy cẫng lên, “Có chuyện gì vậy? Qủy hút máu đến sao?!”



“Không có gì, thú thây ma biến mất rồi” Hàn Tiến cười ung dung đáp.

“Đúng vậy, rất đột ngột” Tiên Ni Nhĩ khẽ thở dài.

Hi Nhĩ Na không nghe ra có gì khác thường, thầm than đen đủi, Ma Tín Khoa bán tín bán nghi nhìn Hàn Tiến, rồi lại nhìn Tiên Ni Nhĩ, ‘'Sao...sao mấy con đằng kia sao không biến mất, mà chỉ có con này?”

“Đệ cũng không rõ”

Ma Tín Khoa há hốc mồm, nhưng hắn khỏe mạnh hơn người, hắn lầm bầm gì đó rồi ngồi phịch xuống đất, nói thật hắn vẫn còn buồn ngủ.

“Tát Tư Âu, huynh đến trấn trước mặt nghe ngóng xem thế nào, mọi người sẽ đến đó” Hàn Tiến nói.

“ừm" Tát Tư Âu gật đầu.

“Tôi cũng đi” Lôi Triết đứng đậy.

“vết thương của huynh…”

“vẫn có thể đi lại được mà" Lôi Triết cười nói, hắn thực sự chỉ muốn làm gì đó cho mọi người.

“Vậy cùng đi, cẩn thận đấy” Hàn Tiến ôn tồn nói.

“Là huynh đã cứu mọi người” Tiên Ni Nhĩ nhìn theo bóng của Tát Tư Âu và Lôi Triết chậm

rãi nói.

“Ta cũng vì cứu mình mà thôi” Hàn Tiến cười nói.

“Mấy tháng trước, huynh có thể ung dung chạy thoát vòng vây của vài trăm kị sĩ ở thành Thánh Quan, chắc là có ma pháp rất đặc biệt phải không? Muội nghi ngờ.. .mấy con quỷ hút máu đó có thật có thể hại đến huynh không?”

“Một mình ta tháo chạy?"' Hàn Tiến ngừng đôi chút rồi nói, “Nhưng tài sản của ta ở đây, chắng lẽ nào ta từ bỏ tất cả sao?”

“Tài sản?ý huynh là...”

“Ví như Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, Ma Tín Khoa"' Hàn Tiến cười đắc ý, “Còn có muội, Khởi Lệ nữa”

Tiên Ni Nhĩ vừa tức vừa buồn cười, nếu Hàn Tiến nói thật, làm gì có ai coi người khác là tài sản của mình không chứ? Nếu Hàn Tiến đùa, nhưng hắn đúng là không bỏ mặc mọi người.

“Tình bạn là vô giá!” Tiên Ni Nhĩ lườm Hàn Tiến.

“Đương nhiên, thế nên đù có chuyện gì ta cũng không thể từ bỏ”

“Huynh...” Tiên Ni Nhĩ nhìn cái bóng của Hàn Tiên, hơn nửa năm trước hắn là người bình thường, một tiên tri không có năng lực tiên đoán mà thôi, hôm nay, Hàn Tiến thiết lập ma pháp trói chân bọn quỷ hút máu, lại tạo thây ma giúp mọi người chạy trốn, có thể nói nếu không có Hàn Tiến thì kết cục của bọn họ sẽ ra sau, trong một thời gian ngắn, từ một người bình thường trở thành trụ cột của cả nhóm, tốc độ trưởng thành khiến người ta phải khâm phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Loạn Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook