Chương 87: Tử thù.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Thực ra số quỷ hút máu lúc nãy bọn Hàn Tiến nhìn thấy không nhiều, chỉ khoảng 20 con, còn vô số quỷ hút máu vây xung quanh, dày đặc như muỗi, chính giữa có hơn 30 con đang quỷ dưới đất, người chúng run lẩy bẩy, trước mặt chúng là một con quỷ hút máu cỏ thân hình cao lớn lạ thường, nó đang lấy tay vuốt vuốt một đoạn than cháy xém.
Thanh than đó gấp khúc không theo quy luật gì cả, xem ra trước đó nó đã chịu sự đau đớn khó có thể tướng tượng nổi, phía giữa còn có một cái lỗ lớn, nếu bọn Hàn Tiến ở đây sẽ nhận ra thanh than đó là gì.
Một con quỷ hút máu cẩn thận mang một cái sọ lại, nhưng do nó quá sợ nên lỡ tay làm rớt xuống đất, con quỷ cao lớn lạ thường chợt ngẩng đầu lên, tay phải đồng thời thò ra, móng vuốt sắc lẹm lướt qua phần bụng của con quỷ kia, máu đen bắn ra, con quỷ đó bị chia làm hai phần, giẫy giụa đau khổ kêu thét trên đất.
Con quỷ có thân hình cao to đó đứng đậy, một chân đẫm mạnh xuống, có tiếng nứt ghê người vang lên, những con quỷ xung quanh rùng mình.
Đúng lúc này thì có một bầy quỷ bay từ hướng Tây và hướng Nam lại lần lượt hạ xuống, con quỷ kia vội vàng quỳ xuống run run nói: 'Tham kiến Tạp Lạc Lâm đại nhân, tham kiến Bối Đệ đại nhân"' Tất cả các con quỷ cũng quỳ xuống theo hắn, không có con nào dám ngẩng đầu. Thủ lĩnh hai bầy quỷ vừa đến là nữ, dung mạo xing đẹp, ai cũng mặc váy lễ phục đen tuyền khả giống nhau, tôn lên làn da trăng ngần, cái váy vừa sâu cổ vừa được xẻ cao, gần giống như sườn xám trong thế giới của Hàn Tiến, đôi chân dài to nhìn rất gợi cảm.
Tuy hai người bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng tuyệt đối không phải là chị em. Ngoài việc xinh đẹp ra, con quỷ mang tên Tạp Lạc Lâm có khí chất cương nghị, mà con tên là Bối Đệ lại có xu hướng ôn hòa, hơn nữa, nét mặt họ cũng khác nhau, Tạp Lạc Lâm ngơ ra nhìn thanh than đó, con người như xoay tròn, là một nỗi đau và bi thiết không thể đo được, Bối Đệ thì khá là bình tĩnh, tuy ánh mẳt có một thứ cảm xúc gì thoáng qua nhưng không có gì gọi là đau thương, một con quỷ đứng cạnh Bối Đệ còn lộ ra một nụ cười, nụ cười nước đục thả câu, nhưng cũng thoảng qua rất nhanh.
Tạp Lạc Lâm ngẩng lên trời, gào lên một cách thê lương, tiếng gào cao dần rồi cuối cùng không nghe thấy nữa, những con quỷ đứng sau cũng gào lên.
Cổ họng của Tạp Lạc Lâm vẫn rung mạnh, nhưng không phát ra tiếng, cảnh tượng này quá quái dị, thực tế, chỉ có người bình thường không nghe thấy được, còn tất cả những con quỷ hút máu đều vẫn nghe thấy sự run rẩy như ngấm vào tận xương tủy.
Tiếng gào thét vô thanh phá vỡ không trung, lấy đó làm trung tâm, xung quanh mở dần ra, trên cao nguyên Bái Đặc Minh, quỷ hút máu đang chơi đùa với trò chơi của mình, tất cả những gì liên quan đến thịt, máu và sinh mạng đều có thể trở thành đồ chơi của chúng, khi tiếng thét đó xuyên qua thì những con quỷ đều đông lại, tiếp đó từng con bay lên không, nhằm thẳng về phía có tiếng thét, quên đi bản thân mình, có thể cự tuyệt sự triệu tập của thống lĩnh đại nhân, nhưng tuyết đối không dám bỏ qua sự bi thương của đức tối cao.
Ở nơi xa hơn, cửa vào của thành Địa Hạ, một người áo đen thân hình khôi ngô đang ngồi trên một tảng đá xanh, trong tay còn có một cái cốc bát giác hồ phách, chỉếc cốc có đựng chất dịch đỏ, nghe thấy tiếng thét, hẳn ta đứng đậy, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất, hẳn lẩm bẩm: “Là gì.. .là gì có thể khiến Tạp Lạc Lâm đau buồn đến vậy.
Tạp Lạc Lâm đầu đập xuống đất, ôm thanh than đó vào lòng, rồi phát ra những âm thanh người ngoài khó có thể nghe thấy được, rồi có cả nước mẳt máu rơi ra.
“Tạp Lạc Lâm tỷ tỷ, chuyện đã thế này rôi, muội thấy…” Bôi Đệ lên tiếng.
“Im ngay!” Tạp Lạc Lâm ngắt lời Bối Đệ.
Bối Đệ dừng lại, cười nhạt, nàng cũng là vua quỷ hút máu, trước mặt người khác bị chỉ trích, nên cảm thấy hơi khó chịu.
Tạp Lạc Lâm từ từ đứng đậy, nàng đợi giây lát rồi bắt đầu ngâm nhẹ thần chú, từng trận sóng ma pháp truyền ra xung quanh, con quỷ hút máu nào cũng biến sắc, bọn chúng không biết vua của mình muốn làm gì.
Một đám mây đỏ rực như máu sập xuống, bên trong có các loại hình vẽ nhấp nháy, rồi càng ngày càng rõ hơn, quỷ hút máu nhìn thấy một chiến sĩ khôi ngô múa thanh trường kiếm, với sự che khuất của ánh sáng vàng kim, lưỡi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực một con quỷ hút máu.
Tiếp đó toàn bộ trận đấu được tái diễn lại, khi nhìn thấy con quý đó không màng tới sự an nguy của đồng loại mà định chạy trốn, ảnh mắt của Tạp Lạc Lâm lộ rõ sát khí, vì con quỷ đó từ đầu chí cuối không giúp đỡ gì đồng loại, chỉ lo cho bản thân tháo chạy. Có lẽ bọn quỷ kia không có cách nào nhìn được câu chuyện bên trong, nhưng tuyệt đối không giấu được nàng.
“Bối Đệ, bây giờ muội đắc ý lắm đúng không"' Tạp Lạc Lâm lành lạnh nói.
“Tạp Lạc Lâm tỷ tỷ, ý tỷ là gì?”
“Sinh mệnh của chúng ta rất đài, vì vậy muội nhất định phải cẩn thận, nhất định phải giữ cho chặt thứ mà mình yêu quý nhất!” Tạp Lạc Lâm lạnh nhạt nhìn con quỷ hút máu đứng cạnh Bối Đệ: “Ta nghĩ ngươi hiểu ta muốn nói gì”
Mặt con quỷ đó biển sắc, nó vội trốn vào sau lưng Bối Đệ.
“Ngươi dám!" Bối Đệ tức giận quát: “Nếu con ta mà có chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Hừ...muội cho rằng ta sẽ tha cho muội?” Tạp Lạc Lâm cười, một nụ cười thật thảm mà lại đáng sợ: “Bối Đệ, ta thề! Sẽ có một ngày, ta sẽ cho muội trải nghiệm nỗi đau của ta ngày hôm nay!”
Bọn quỷ xung quanh im lặng không nói một lời, bọn chúng biết hai bà vua của mình luôn chèn ép nhau, vì vấn đề người thừa kế mà luôn đấu đá nhau, nhưng chưa từng công khai mà thôi, hôm nay nói toẹt ra thể này làm cho chúng sợ sệt đến đỉnh điểm.
Sắc mặt Bối Đệ thay đổi bất định, hồi lâu mới nói nhỏ: ‘ Tỷ tỷ hiểu nhầm rồi…”
“Bây giờ giải thích, không cảm thấy là đã quá muộn rồi sao?” Tạp Lạc Lâm lạnh nhạt nói: “Bố Lai Khắc!”
“Có, đại nhân"' tên quỷ hút máu có thân hình cao lớn lạ thường lên tiếng.
“Ngươi cũng nhìn thấy mặt chúng đúng không? ta cho người 3 ngày, bắt sống chúng về trước mặt ta” Tạp Lạc Lâm dằn từng tiếng: “Nếu quá 3 ngày thì ngươi không cần quay về nữa"
“Tuân mệnh, đại nhân”
Hàn Tiến ở cách đó mấy chục dặm không hề biết chuyện gì xảy ra, tâm trạng hắn rất tốt, Tiên Ni Nhĩ cũng vậy, con rùa lớn như chiếc thuyền đạp sóng vậy, tốc độ tuy không quá nhanh mà lại ổn định.
Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ nhanh chóng đuổi kịp đám đông, có hai thôn dân tách nhóm ra chỉ vào một đứa bé gái nói: “Đại nhân, đại nhân, xin hãy cứu lấy đứa trẻ của chúng tôi, hãy mang nó đi, cầu xin ngài đấy, đại nhân!”
Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ ngỡ ngàng, hai người đều nhìn thấy rõ, đó chính là bẻ gái cho họ hoa quả lúc nãy.
“Khoan” Tiên Ni Nhĩ nói, nàng nhảy xuống khỏi lưng con rùa, đón lấy đứa trẻ rồi lại leo lên lưng rùa.
Đứa bé đó rất ngoan ngoãn, nhưng khi Hàn Tiến bắt đầu cho rùa đi chuyển thì nó đột nhiên khóc thét lên: “Cha, mẹ...con cần cha, con muốn mẹ cơ...” Hàn Tiến làm bộ không nghe thấy, đứa bẻ không chịu yên, bắt đầu giãy giụa, dùng tay túm lấy Tiên Ni Nhĩ: “Con muốn mẹ cơ..”
“Ngoan nào bé, đừng lo cho họ, đến phía trước kia đợi họ, nghe lời nào” Đứa trẻ vẫn gào thét, thực ra có chạy cả buổi chiều thì họ cũng không kịp, nếu không phải vì con thì có lẽ họ đã yên phận ở lại nơi đó rồi, có cố chạy nữa thì nếu không bị giết chết thì cũng sẽ chết vì mệt.
“Mẹ ơi...” Giọng con bé đã khản đặc.
“Dừng lại chút đi!” Tiên Ni Nhĩ nói.
Hàn Tiến thở dài cho dừng con rùa lại.
“Có thể bảo nó nằm xuống không?"' Tiên Ni Nhĩ hỏi.
“Có thể”
“Lên đi, nhanh lên đây!” Tiên Ni Nhĩ vẫy tay gọi.
Cặp vợ chồng trẻ đó ngẩn ra, nước mắt cứ thế trào ra, bọn họ cảm ơn rối rít, rồi lần lượt trèo lên lưng rùa, đứa trẻ đó vươn ra khỏi người Tiên Ni Nhĩ rồi sà vào lòng mẹ nó, hai mẹ con ôm nhau mà khóc, người thanh niên đó nhìn Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ đầy cảm kích.
“Đại nhân hãy cứu lấy con tôi”
“Đại nhân, chúng tôi chỉ có một đứa con, cầu xin ngài, có được không''
Những thôn dân thấy vậy thì vây lại, nhưng bọn họ không đám cho con lên, chỉ biết nhìn Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ, Hàn Tiến lấy tay đập vào trán mình, hẳn biết là sẽ có chuyện này mà, vì vậy lúc nãy mới vội đi. Thực ra, Hàn Tiến là người mâu thuẫn, hay nói cách khác, vì kinh nghiệm và tuổi tác nên hẳn vẫn chưa định tính, Hàn Tiến muốn làm người tốt nhưng lại bị hiện thực và lợi ích vây quanh; hắn muốn làm người xấu nhưng lại không kiên quyết, không triệt để, thường mắc sai lầm là trái tim quá mềm yếu.
“Có thể cho tất cả chúng lên được không?” Nhìn những cặp mắt kì vọng xung quanh Tiên Ni Nhĩ cũng động lòng thương cảm.
“Ma lực của ta...” Hàn Tiến chống chế một cách yếu đuối, hắn không chỉ muốn thuyết phục Tiên Ni Nhĩ mà còn đang cố thuyết phục bản thân mình.
“Ma lực không còn thì chúng ta còn có thời gian, còn có ma tinh, nhưng sinh mệnh mất đi rồi thì khó có thể lấy lại” Tiên Ni Nhĩ nhẹ nhàng nói: “Có thể không?"
“Ta có thể nói không thể sao?” Hàn Tiến cười gượng: “Chúng ta xuống đi để cho chúng lên.
“Haizzz, đúng là liền sẹo thì quên đau ngay được...” Vừa mới lúc nãy hắn còn hối hận không đuổi thôn dân đi sớm, nay lại... hắn không biết phải hình dung mình thế nào.
“Cho bọn trẻ lên đi” Tiên Ni Nhĩ nói.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân..”
“Cầu cho thần linh phù hộ cho ngài.
Thôn dân rất kích động, vừa cảm ơn vừa đưa con lên lưng rùa, điều làm Hàn Tiến ngạc nhiên là họ có tính khiêm nhường, họ chỉ cần con họ lên, chứ mình thì không tranh giành gì, hai vợ chồng kia đỏ mặt, để con lại rồi trèo xuống, nhường chỗ cho hai đứa trẻ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.