Chương 56: Ai là hung thủ 1
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lục Thanh Ly nhìn hắn cười dịu dàng.
"Cháu vẫn như vậy..đứa trẻ ngang bướng".
Lục lão gia gia tức giận hừ lạnh, ông nhìn vào phòng bệnh rồi lại nhìn lại Lục Dạ Thần chán nãn nói tiếp.
"Cháu đang cố làm lão già này tức chết cháu mới vừa lòng đúng không ?"
Lục Thanh Ly cười khuyên giải nói: "ba à..chúng ta về nhà trước đi, đây là bệnh viện ở đây lâu cũng không tốt".
Lục lão gia gia cũng nghe theo Lục Thanh Ly rời đi về trong sự bực tức khó nói.
Sau năm phút khi bọn họ rời đi, Đổng Trác cũng vừa đến nắm lấy cổ áo Lục Dạ Thần lớn tiếng vào mặt hắn.
"Anh nói sẽ bảo vệ cô ấy mà..giờ thì sao hả..suýt nữa thì cô ấy chết không ai hay..nếu tôi không vô tình nghe thấy thằng nhóc Cổ Lập Minh đó nói thì chắc tôi cũng sẽ không hay biết rồi.."
Lục Dạ Thần hất mạnh hắn ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn bình tĩnh nói.
"Cô ấy là vợ tôi..có chuyện gì cũng không liên quan đến cậu".
Đổng Nhan từ xa chạy đến kéo tay Đổng Trác về sau.
"Xin lỗi anh..thằng nhóc này nó nóng nảy quá mong anh bỏ qua đừng để bụng".
Lục Dạ Thần lạnh lùng rời đi, không quan tâm gì đến lời cô ta nói.
Đổng Trác hất tay ra định vào phòng bệnh thăm Lạc Tư Nhiên thì đột nhiên bị Đổng Nhan kéo lại tát vào mặt một cái đau điếng.
"Bốp.."
"Đồ ngu ngốc..em xem em đi..thành ra thứ gì rồi hả".
"Chị thì biết cái gì mà nói em"
"Đổng Trác..." hắn mặc kệ cô ta la hét hay mắng chửi cũng bỏ đi về phía phòng bệnh của Lạc Tư Nhiên.
Bên trong phòng bệnh, Lạc Tư Nhiên tỉnh lại lờ mờ trước mắt không nhìn rõ.
Một lát sau mới bình tĩnh lại nhìn kĩ người đàn ông trước mặt. Cô cứ nghĩ là Lục Dạ Thần nhưng tiếc là không phải, người cô thấy là Đổng Trác.
"Em thấy sao rồi..đỡ hơn chưa" Đổng Trác sắc mặt lo lắng hỏi cô.
"Cảm ơn..tôi không sao"
"Sao em không hỏi ai đã cứu em ?"
"Quan trọng sao.." giọng nói cô lạnh lùng mà cô đơn khiến người phải đau lòng, bộ dạng uỷ mị yếu ớt lúc này khiến Đổng Trác muốn ôm chặt lấy cô không thể buông bỏ.
"Cốc..cốc.." ngoài cửa, Hà Duyệt sắc mặt tái nhợt đi vào không khỏi lo lắng nhìn cô.
"Chị không sao chứ.."
Lạc Tư Nhiên im lặng rồi xoay qua nói với Đổng Trác.
"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy".
Đổng Trác gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Đổng Trác rời đi, căn phòng đột ngột yên tĩnh hẳn ra. Hà Duyệt niềm nở mỉm cười quan tâm cô như không có gì xảy ra.
"Là cô đúng không ?" Lạc Tư Nhiên lạnh giọng khiến cô ta giật mình sựng người lại.
Hà Duyệt quỳ xuống, không ngừng khóc lóc ôm lấy tay cô.
"Em..xin lỗi chị..là Lạc Mộng Châu uy hiếp em..nếu em không làm theo cô ta sẽ giết mẹ em mất.."
Mảnh áo được tìm thấy tại hiện trường là do Lạc Mộng Châu ra lệnh cho Hà Duyệt để ở nơi đó, khiến cô bị tình nghi là kẻ giết người.
"Cháu vẫn như vậy..đứa trẻ ngang bướng".
Lục lão gia gia tức giận hừ lạnh, ông nhìn vào phòng bệnh rồi lại nhìn lại Lục Dạ Thần chán nãn nói tiếp.
"Cháu đang cố làm lão già này tức chết cháu mới vừa lòng đúng không ?"
Lục Thanh Ly cười khuyên giải nói: "ba à..chúng ta về nhà trước đi, đây là bệnh viện ở đây lâu cũng không tốt".
Lục lão gia gia cũng nghe theo Lục Thanh Ly rời đi về trong sự bực tức khó nói.
Sau năm phút khi bọn họ rời đi, Đổng Trác cũng vừa đến nắm lấy cổ áo Lục Dạ Thần lớn tiếng vào mặt hắn.
"Anh nói sẽ bảo vệ cô ấy mà..giờ thì sao hả..suýt nữa thì cô ấy chết không ai hay..nếu tôi không vô tình nghe thấy thằng nhóc Cổ Lập Minh đó nói thì chắc tôi cũng sẽ không hay biết rồi.."
Lục Dạ Thần hất mạnh hắn ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn bình tĩnh nói.
"Cô ấy là vợ tôi..có chuyện gì cũng không liên quan đến cậu".
Đổng Nhan từ xa chạy đến kéo tay Đổng Trác về sau.
"Xin lỗi anh..thằng nhóc này nó nóng nảy quá mong anh bỏ qua đừng để bụng".
Lục Dạ Thần lạnh lùng rời đi, không quan tâm gì đến lời cô ta nói.
Đổng Trác hất tay ra định vào phòng bệnh thăm Lạc Tư Nhiên thì đột nhiên bị Đổng Nhan kéo lại tát vào mặt một cái đau điếng.
"Bốp.."
"Đồ ngu ngốc..em xem em đi..thành ra thứ gì rồi hả".
"Chị thì biết cái gì mà nói em"
"Đổng Trác..." hắn mặc kệ cô ta la hét hay mắng chửi cũng bỏ đi về phía phòng bệnh của Lạc Tư Nhiên.
Bên trong phòng bệnh, Lạc Tư Nhiên tỉnh lại lờ mờ trước mắt không nhìn rõ.
Một lát sau mới bình tĩnh lại nhìn kĩ người đàn ông trước mặt. Cô cứ nghĩ là Lục Dạ Thần nhưng tiếc là không phải, người cô thấy là Đổng Trác.
"Em thấy sao rồi..đỡ hơn chưa" Đổng Trác sắc mặt lo lắng hỏi cô.
"Cảm ơn..tôi không sao"
"Sao em không hỏi ai đã cứu em ?"
"Quan trọng sao.." giọng nói cô lạnh lùng mà cô đơn khiến người phải đau lòng, bộ dạng uỷ mị yếu ớt lúc này khiến Đổng Trác muốn ôm chặt lấy cô không thể buông bỏ.
"Cốc..cốc.." ngoài cửa, Hà Duyệt sắc mặt tái nhợt đi vào không khỏi lo lắng nhìn cô.
"Chị không sao chứ.."
Lạc Tư Nhiên im lặng rồi xoay qua nói với Đổng Trác.
"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy".
Đổng Trác gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Đổng Trác rời đi, căn phòng đột ngột yên tĩnh hẳn ra. Hà Duyệt niềm nở mỉm cười quan tâm cô như không có gì xảy ra.
"Là cô đúng không ?" Lạc Tư Nhiên lạnh giọng khiến cô ta giật mình sựng người lại.
Hà Duyệt quỳ xuống, không ngừng khóc lóc ôm lấy tay cô.
"Em..xin lỗi chị..là Lạc Mộng Châu uy hiếp em..nếu em không làm theo cô ta sẽ giết mẹ em mất.."
Mảnh áo được tìm thấy tại hiện trường là do Lạc Mộng Châu ra lệnh cho Hà Duyệt để ở nơi đó, khiến cô bị tình nghi là kẻ giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.