Chương 55: Sự thật 2
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lúc này, Lạc Tư Nhiên cố gắn bình tĩnh kéo thời gian một chút, cô không hiểu tại sao tên Lạc Gia Xuyên đó lại nói cho cô nghe những chuyện này, góp cuộc hắn có mục đích gì..mượn dao giết người chăng ?.
Lạc Mộng Châu tạt cả thao nước lạnh lên người cô rồi lại liên tục như vậy suốt một tiếng đồng hồ.
"Tao chờ ngày này lâu lắm rồi..mày biết không hả Lạc Tư Nhiên..tại sao lúc nào mày cũng hơn tao...lúc nào cũng là Lạc Tư Nhiên mày..".
Lạc Mộng Châu áp sát đầu cô vào tường lớn tiếng hét vào mặt cô, tay cô bị trói chặt đến mức đỏ lên hết còn bị xước da chảy máu.
Lạc Gia Xuyên hút hết điếu thuốc trên tay rồi chậm rãi đứng dậy, hắn một tay cầm bình xăng đỗ xung quanh cô...khuôn mặt hắn không một chút đổi sắc.
Chưa bao giờ Lạc Tư Nhiên cảm giác tuyệt vọng lo sợ như lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người đó là người đàn ông cao cao tại thượng kia...Lục Dạ Thần.
"Mày nên suy ngẫm đi..vì mày sắp được gặp mẹ mày rồi, nên nghĩ xem sẽ nói gì với bà ta" Lạc Gia Xuyên lớn giọng cười mỉa mai.
Hắn đỗ hết tất cả xăng dầu ra khắp biệt thự, Lạc Mộng Châu cười lạnh cầm bật lửa đi ra đến cổng biệt thự rồi nhẹ nhàng châm lửa.
Ngọn lửa gặp xăng dầu lập tức lan rộng ra khắp biệt thự, hai người lập tức thu dọn tan vật rời đi ngay.
Vừa lúc đó, không chỉ có Lục Dạ Thần đến còn có Lý Hàn Dư và Đổng Trác lái xe đến, đội cứu hoả cũng lập tức được gọi đến.
Lục Dạ Thần không chần chừ lập tức cởi áo khoác tiến vào trong cứu người, dù bị ngăn cản nhưng hắn không quan tâm mà đi thẳng vào trong.
"Lục tổng..ngài không thể vào trong.."
"Tránh ra..vợ tôi đang bên trong đó.."
Bên trong, khói lửa mịt mù nghẹt thở. Lạc Tư Nhiên bị trói ở đó cứ nghĩ mình chết chắc rồi, khi gần như bị ngất đi thì lờ mờ trước mắt cô...hình bóng quen thuộc của người nào đó khiến cô yên tâm, nỗi lo lắng gì đó cũng tan theo.
Lục Dạ Thần ôm lấy thân thể cô không ngừng gọi tên cô "Tư Nhiên..Tư Nhiên..em tỉnh lại đi Tư Nhiên".
Một tiếng sau, bệnh viện Hoàng Gia.
Lạc Tư Nhiên vẫn đang hôn mê nhưng không đáng lo ngại, Lục Dạ Thần ở cạnh cô suốt thời gian đó không rời nữa bước.
Phía Lục Gia nhanh chóng cũng đến bệnh viện, khi Lục phu nhân nghe tin Lục Dạ Thần xông vào bể lửa cứu cô thì bà lập tức ngất xỉu. Lục lão gia gia cùng với cả một đám vệ sỉ đi vào, bên cạnh ông còn có cả một người phụ nữ khoảng tầm năm mươi sáu tuổi dìu ông đi vào.
Khi vừa nhìn thấy Lục Dạ Thần từ trong phòng bệnh đi ra, Lục lão gia gia không kịp nói gì đã tán vào mặt hắn một cái thật mạnh.
"Mày điên rồi..vì một nữ nhân không đáng mà mạng sống cũng không cần"
Lục Dạ Thần sờ sờ khuôn mặt, mỉm cười nhìn ông rồi nhìn sang người phụ nữ kia.
"Dì cũng về rồi sao.."
Lạc Mộng Châu tạt cả thao nước lạnh lên người cô rồi lại liên tục như vậy suốt một tiếng đồng hồ.
"Tao chờ ngày này lâu lắm rồi..mày biết không hả Lạc Tư Nhiên..tại sao lúc nào mày cũng hơn tao...lúc nào cũng là Lạc Tư Nhiên mày..".
Lạc Mộng Châu áp sát đầu cô vào tường lớn tiếng hét vào mặt cô, tay cô bị trói chặt đến mức đỏ lên hết còn bị xước da chảy máu.
Lạc Gia Xuyên hút hết điếu thuốc trên tay rồi chậm rãi đứng dậy, hắn một tay cầm bình xăng đỗ xung quanh cô...khuôn mặt hắn không một chút đổi sắc.
Chưa bao giờ Lạc Tư Nhiên cảm giác tuyệt vọng lo sợ như lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người đó là người đàn ông cao cao tại thượng kia...Lục Dạ Thần.
"Mày nên suy ngẫm đi..vì mày sắp được gặp mẹ mày rồi, nên nghĩ xem sẽ nói gì với bà ta" Lạc Gia Xuyên lớn giọng cười mỉa mai.
Hắn đỗ hết tất cả xăng dầu ra khắp biệt thự, Lạc Mộng Châu cười lạnh cầm bật lửa đi ra đến cổng biệt thự rồi nhẹ nhàng châm lửa.
Ngọn lửa gặp xăng dầu lập tức lan rộng ra khắp biệt thự, hai người lập tức thu dọn tan vật rời đi ngay.
Vừa lúc đó, không chỉ có Lục Dạ Thần đến còn có Lý Hàn Dư và Đổng Trác lái xe đến, đội cứu hoả cũng lập tức được gọi đến.
Lục Dạ Thần không chần chừ lập tức cởi áo khoác tiến vào trong cứu người, dù bị ngăn cản nhưng hắn không quan tâm mà đi thẳng vào trong.
"Lục tổng..ngài không thể vào trong.."
"Tránh ra..vợ tôi đang bên trong đó.."
Bên trong, khói lửa mịt mù nghẹt thở. Lạc Tư Nhiên bị trói ở đó cứ nghĩ mình chết chắc rồi, khi gần như bị ngất đi thì lờ mờ trước mắt cô...hình bóng quen thuộc của người nào đó khiến cô yên tâm, nỗi lo lắng gì đó cũng tan theo.
Lục Dạ Thần ôm lấy thân thể cô không ngừng gọi tên cô "Tư Nhiên..Tư Nhiên..em tỉnh lại đi Tư Nhiên".
Một tiếng sau, bệnh viện Hoàng Gia.
Lạc Tư Nhiên vẫn đang hôn mê nhưng không đáng lo ngại, Lục Dạ Thần ở cạnh cô suốt thời gian đó không rời nữa bước.
Phía Lục Gia nhanh chóng cũng đến bệnh viện, khi Lục phu nhân nghe tin Lục Dạ Thần xông vào bể lửa cứu cô thì bà lập tức ngất xỉu. Lục lão gia gia cùng với cả một đám vệ sỉ đi vào, bên cạnh ông còn có cả một người phụ nữ khoảng tầm năm mươi sáu tuổi dìu ông đi vào.
Khi vừa nhìn thấy Lục Dạ Thần từ trong phòng bệnh đi ra, Lục lão gia gia không kịp nói gì đã tán vào mặt hắn một cái thật mạnh.
"Mày điên rồi..vì một nữ nhân không đáng mà mạng sống cũng không cần"
Lục Dạ Thần sờ sờ khuôn mặt, mỉm cười nhìn ông rồi nhìn sang người phụ nữ kia.
"Dì cũng về rồi sao.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.