Chương 35: Án mạng đau thương
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Bước ra khỏi sở cảnh sát, Lạc Tư Nhiên lại chạm mặt một lần nữa với Lý Hàn Dư.
Cô không ngại nở một nụ cười điềm đạm đi đến gần hắn và nói: "dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều..cảnh sát Lý".
Lý Hàn Dư nghiêm nghị: "tôi không biết cô đang làm gì..tôi chỉ muốn khuyên cô nên dừng lại khi còn có thể và trước khi chính cô là người sẽ gặp nguy hiểm".
Lạc Tư Nhiên không cười cũng không tỏ ra thái độ gay gắt khó chịu với những câu nói của hắn: "tôi biết nên làm gì và không nên làm gì..tôi sẽ xem đây là một vài câu nói quan tâm, tạm biệt anh".
Cô cười nhẹ rồi quay người rời đi, Lý Hàn Dư đứng đó nhìn theo bóng lưng cô bước lên xe, trong lòng nổi lên chút gì đó đau nhói khó tả.
Tại dinh thự Lạc Gia lúc này, Mạch Huệ Lam như lửa đốt trong lòng không ngừng đi đi lại lại nghĩ cách cứu con trai mình. Lạc Mộng Châu cũng không khá hơn bao nhiêu, cô ta đột nhiên nhìn lên rồi nói.
"Mẹ à..chúng ta nhờ Cố Thiên Hạo đi, anh ta là luật sư nổi tiếng chắc chắn sẽ cứu được anh hai".
Mạch Huệ Lam vừa mừng vừa lo nói: "đúng vậy..cậu ta nghe nói rất kiêu ngạo không phải nhờ là được đâu"
Lạc Mộng Châu: "mẹ cứ để con nhờ thử xem".
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười xấu xa, lúc này từ ở cổng nhà mở ra. Lạc Tư Nhiên hiên ngang đi vào nhìn một loạt xung quanh rồi nói với quản gia: "chú à.. căn nhà này sắp phải bán đi rồi".
Chưa kịp kinh ngạc của quản gia thì hai mẹ con Mạch Huệ Lam lao ra hỏi: "con quỷ cái mày về đây làm gì.. cái gì mà bán nhà hả ai cho mày cái quyền đó".
Lạc Tư Nhiên bình thản nói: "bà chưa biết gì sao..Lạc Gia Xuyên thuế chấp căn nhà này hơn hai tháng tiền lời lãi cũng không trả cho người ta, đến siết nhà là việc trước sau thôi".
Mạch Huệ Lam như muốn ngất xĩu đi, bà ta chỉ vào mặt cô căm ghét nói: "mày..cút đi cho tao..".
Lạc Mộng Châu đỡ bà ta, miệng nói: "cô đi đi..ở đây không ai chào đón cô đâu".
Lạc Tư Nhiên cười lạnh: "thật nực cười quá..nhưng để tôi nói cho hai mẹ con bà nghe một điều..đừng nghĩ tới việc mời Cố Thiên Hạo cứu Lạc Gia Xuyên dù là mấy tên luật sư hám tiền cũng không ngu ngốc nhận vụ này đâu, tội danh của Lạc Gia Xuyên nếu không phải là chung thân thì hẵn là trên mười năm tù".
Từng câu từng chữ của Lạc Tư Nhiên nói ra như đâm thẳng một dao vào hai người đó vậy. Mạch Huệ Lam ngồi quỵ xuống nhà cười lạnh nhìn cô rồi nói.
"Mày đúng thật rất xinh đẹp thông minh hơn mẹ mày rất nhiều..bao gồm sự đê tiện vô sỉ cũng không ai bằng hai mẹ con mày" bà ta như một người khác, Lạc Mộng Châu cũng ngỡ ngàng nhìn lại bà ta.
Lạc Tư Nhiên không nhân nhượng tán thẳng và mặt bà ta một cái như trời giáng, có thể thấy đau đến mức ra máu tươi.
Ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của Lạc Tư Nhiên làm cho Lạc Mộng Châu run người lùi lại: "bà nói đi năm đó mẹ tôi không phải chết do tai nạn đúng không..nói đi có đúng không hả".
Cô nắm chặt cổ áo bà ta lớn tiếng nói, Mạch Huệ Lam không những không nói gì ngược lại còn cười bất lực dùng sức đẩy tay cô ra.
Mạch Huệ Lam: "mày muốn nghe chứ gì..tao nói cho mày nghe..".
Năm xưa, mẹ của Lạc Tư Nhiên là Lệ Thi An cùng là bạn thân học chung một trường một lớp với Mạch Huệ Lam. Thân phận, ngoại hình hay thành tích học tập lúc nào bà ta cũng thua kém Lệ Thi An cả.
Vào một đêm trời mây đen mưa gió rất lớn, Mạch Huệ Lam lặn lội đến nhà của Lệ Thi An và Lạc Đức Quan xin một chỗ nghỉ ngơi vì bà ta chữa hoang mà bị đuổi ra khỏi nhà. Lệ Thi An rất lương thiện thương người nên cho bà ta ở lại mà không chút đắng đo.
Cứ như thế cho đến lúc bà ta vừa sinh ra một người đứa con trai cũng chính là Lạc Gia Xuyên bây giờ, bà ta quỷ kế nói rằng muốn ăn hạt sen ở thành phố Nhạc Thành cách Hải Thành khá xa vì đau nhức lưng nên bà ta đã từ chối đi chung với Lệ Thi An.
Xe của Lệ Thi An phần dây thắng bị nới lỏng ra khiến xe không thể thắng lại được trên đường cao tốc và thế là..bà đã mất mạng trước ngày sinh nhật của Lạc Tư Nhiên một cách đau thương.
Cô không ngại nở một nụ cười điềm đạm đi đến gần hắn và nói: "dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều..cảnh sát Lý".
Lý Hàn Dư nghiêm nghị: "tôi không biết cô đang làm gì..tôi chỉ muốn khuyên cô nên dừng lại khi còn có thể và trước khi chính cô là người sẽ gặp nguy hiểm".
Lạc Tư Nhiên không cười cũng không tỏ ra thái độ gay gắt khó chịu với những câu nói của hắn: "tôi biết nên làm gì và không nên làm gì..tôi sẽ xem đây là một vài câu nói quan tâm, tạm biệt anh".
Cô cười nhẹ rồi quay người rời đi, Lý Hàn Dư đứng đó nhìn theo bóng lưng cô bước lên xe, trong lòng nổi lên chút gì đó đau nhói khó tả.
Tại dinh thự Lạc Gia lúc này, Mạch Huệ Lam như lửa đốt trong lòng không ngừng đi đi lại lại nghĩ cách cứu con trai mình. Lạc Mộng Châu cũng không khá hơn bao nhiêu, cô ta đột nhiên nhìn lên rồi nói.
"Mẹ à..chúng ta nhờ Cố Thiên Hạo đi, anh ta là luật sư nổi tiếng chắc chắn sẽ cứu được anh hai".
Mạch Huệ Lam vừa mừng vừa lo nói: "đúng vậy..cậu ta nghe nói rất kiêu ngạo không phải nhờ là được đâu"
Lạc Mộng Châu: "mẹ cứ để con nhờ thử xem".
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười xấu xa, lúc này từ ở cổng nhà mở ra. Lạc Tư Nhiên hiên ngang đi vào nhìn một loạt xung quanh rồi nói với quản gia: "chú à.. căn nhà này sắp phải bán đi rồi".
Chưa kịp kinh ngạc của quản gia thì hai mẹ con Mạch Huệ Lam lao ra hỏi: "con quỷ cái mày về đây làm gì.. cái gì mà bán nhà hả ai cho mày cái quyền đó".
Lạc Tư Nhiên bình thản nói: "bà chưa biết gì sao..Lạc Gia Xuyên thuế chấp căn nhà này hơn hai tháng tiền lời lãi cũng không trả cho người ta, đến siết nhà là việc trước sau thôi".
Mạch Huệ Lam như muốn ngất xĩu đi, bà ta chỉ vào mặt cô căm ghét nói: "mày..cút đi cho tao..".
Lạc Mộng Châu đỡ bà ta, miệng nói: "cô đi đi..ở đây không ai chào đón cô đâu".
Lạc Tư Nhiên cười lạnh: "thật nực cười quá..nhưng để tôi nói cho hai mẹ con bà nghe một điều..đừng nghĩ tới việc mời Cố Thiên Hạo cứu Lạc Gia Xuyên dù là mấy tên luật sư hám tiền cũng không ngu ngốc nhận vụ này đâu, tội danh của Lạc Gia Xuyên nếu không phải là chung thân thì hẵn là trên mười năm tù".
Từng câu từng chữ của Lạc Tư Nhiên nói ra như đâm thẳng một dao vào hai người đó vậy. Mạch Huệ Lam ngồi quỵ xuống nhà cười lạnh nhìn cô rồi nói.
"Mày đúng thật rất xinh đẹp thông minh hơn mẹ mày rất nhiều..bao gồm sự đê tiện vô sỉ cũng không ai bằng hai mẹ con mày" bà ta như một người khác, Lạc Mộng Châu cũng ngỡ ngàng nhìn lại bà ta.
Lạc Tư Nhiên không nhân nhượng tán thẳng và mặt bà ta một cái như trời giáng, có thể thấy đau đến mức ra máu tươi.
Ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của Lạc Tư Nhiên làm cho Lạc Mộng Châu run người lùi lại: "bà nói đi năm đó mẹ tôi không phải chết do tai nạn đúng không..nói đi có đúng không hả".
Cô nắm chặt cổ áo bà ta lớn tiếng nói, Mạch Huệ Lam không những không nói gì ngược lại còn cười bất lực dùng sức đẩy tay cô ra.
Mạch Huệ Lam: "mày muốn nghe chứ gì..tao nói cho mày nghe..".
Năm xưa, mẹ của Lạc Tư Nhiên là Lệ Thi An cùng là bạn thân học chung một trường một lớp với Mạch Huệ Lam. Thân phận, ngoại hình hay thành tích học tập lúc nào bà ta cũng thua kém Lệ Thi An cả.
Vào một đêm trời mây đen mưa gió rất lớn, Mạch Huệ Lam lặn lội đến nhà của Lệ Thi An và Lạc Đức Quan xin một chỗ nghỉ ngơi vì bà ta chữa hoang mà bị đuổi ra khỏi nhà. Lệ Thi An rất lương thiện thương người nên cho bà ta ở lại mà không chút đắng đo.
Cứ như thế cho đến lúc bà ta vừa sinh ra một người đứa con trai cũng chính là Lạc Gia Xuyên bây giờ, bà ta quỷ kế nói rằng muốn ăn hạt sen ở thành phố Nhạc Thành cách Hải Thành khá xa vì đau nhức lưng nên bà ta đã từ chối đi chung với Lệ Thi An.
Xe của Lệ Thi An phần dây thắng bị nới lỏng ra khiến xe không thể thắng lại được trên đường cao tốc và thế là..bà đã mất mạng trước ngày sinh nhật của Lạc Tư Nhiên một cách đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.