Chương 36: Không thể nói ra
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Khuôn mặt của Lạc Tư Nhiên lúc này không một chút thần sắc, cả người như bị đơ ra.
Không biết từ lúc nào Lục Dạ Thần từ phía sau đi đến đứng phía sau cô: "Tư Nhiên..em bình tĩnh..".
Chưa dứt lời của Lục Dạ Thần thì Lạc Tư Nhiên đã đi lại đánh vào mặt bà ta, giọng nói lạnh đến rợn người.
"Sao bà có thể..mẹ tôi bà ấy có tội gì chứ..sao bà lại đê tiện như vậy hả.." nếu không có Lục Dạ Thần ôm lấy cô lại thì không biết chừng cô sẽ giết người mất.
Đột nhiên Lạc Tư Nhiên đau đầu trước mắt tối sầm lại rồi vô thức ngất đi.
Lục Dạ Thần nhanh chóng ôm cô vào xe: "Tư Nhiên.. em sao vậy Tư Nhiên..".
Mạch Huệ Lam nhìn xe của Lục Dạ Thần rời đi miệng cười lạnh: "Lạc Tư Nhiên..mày cứ chờ xem tao sẽ là người đấu với mày".
Người quản gia đơ người nhìn Mạch Huệ Lam không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, một người đàn bà tàn độc quỷ kế lại sống trong căn nhà này suốt hơn chục năm qua.
Tại bệnh viện Hoàng Gia \- thành phố Hải Thành.
Lạc Tư Nhiên đã được bác sĩ tiêm thuốc nên đã ngủ đi chưa tỉnh dậy, Lục Dạ Thần cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới từ từ theo bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ khuôn mặt âm trầm nhìn Lục Dạ Thần: "cô Lạc có thai rồi..hơn ba tuần rồi.
Lục Dạ Thần niềm vui hiện rõ trên mặt: "thật sao..".
Bác sĩ cắt ngang lời nói tiếp: "nhưng..tôi khuyên cậu nói với cô Lạc hãy phá bỏ đi, theo như chúng tôi kiểm tra phát hiện tử cung của cô Lạc nhỏ hẹp còn có dấu hiệu đỏ sưng nếu cứ cố chấp giữ tôi e rằng..".
Lục Dạ Thần đờ người trầm lặng, bác sĩ rời đi một lúc hắn mới từ từ đi vào ngồi cạnh cô.
"Anh nên làm sao đây.." Lục Dạ Thần nắm lấy tay cô trầm lặng không thể không đau lòng nhìn cô.
Một lúc sau, nắng chiều cũng đã lên xen ngang vào rọi vào khung cửa sổ. Lạc Tư Nhiên tỉnh vậy, trước mắt là Lục Dạ Thần quen thuộc nhìn cô.
"Em thấy khoẻ hơn chưa ?"
Lạc Tư Nhiên nhíu mày: "tôi khoẻ rồi..sao tôi lại ngất xỉu vậy".
Lục Dạ Thần có chút ngập ngừng nhưng vẫn giữ vững thần sắc bình tĩnh: "do mệt mõi quá nên em ngất đi.. chỉ vậy thôi".
Lạc Tư Nhiên không một chút nghi ngờ gật đầu rồi đi xuống giường: "tôi muốn về nhà..".
Lục Dạ Thần cười dịu dàng ôm cô: "được..anh đưa em về nhà của chúng ta".
Không gian lúc này thật sự lắng động chưa bao giờ có, cả một người lạnh lùng luôn có một vỏ bọc cứng rắn bên ngoài như cô cũng có thể cảm nhận hương vị tình yêu và nghe được nhịp tim của người đàn ông này ấm áp đến nhường nào.
Không biết từ lúc nào Lục Dạ Thần từ phía sau đi đến đứng phía sau cô: "Tư Nhiên..em bình tĩnh..".
Chưa dứt lời của Lục Dạ Thần thì Lạc Tư Nhiên đã đi lại đánh vào mặt bà ta, giọng nói lạnh đến rợn người.
"Sao bà có thể..mẹ tôi bà ấy có tội gì chứ..sao bà lại đê tiện như vậy hả.." nếu không có Lục Dạ Thần ôm lấy cô lại thì không biết chừng cô sẽ giết người mất.
Đột nhiên Lạc Tư Nhiên đau đầu trước mắt tối sầm lại rồi vô thức ngất đi.
Lục Dạ Thần nhanh chóng ôm cô vào xe: "Tư Nhiên.. em sao vậy Tư Nhiên..".
Mạch Huệ Lam nhìn xe của Lục Dạ Thần rời đi miệng cười lạnh: "Lạc Tư Nhiên..mày cứ chờ xem tao sẽ là người đấu với mày".
Người quản gia đơ người nhìn Mạch Huệ Lam không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, một người đàn bà tàn độc quỷ kế lại sống trong căn nhà này suốt hơn chục năm qua.
Tại bệnh viện Hoàng Gia \- thành phố Hải Thành.
Lạc Tư Nhiên đã được bác sĩ tiêm thuốc nên đã ngủ đi chưa tỉnh dậy, Lục Dạ Thần cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới từ từ theo bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ khuôn mặt âm trầm nhìn Lục Dạ Thần: "cô Lạc có thai rồi..hơn ba tuần rồi.
Lục Dạ Thần niềm vui hiện rõ trên mặt: "thật sao..".
Bác sĩ cắt ngang lời nói tiếp: "nhưng..tôi khuyên cậu nói với cô Lạc hãy phá bỏ đi, theo như chúng tôi kiểm tra phát hiện tử cung của cô Lạc nhỏ hẹp còn có dấu hiệu đỏ sưng nếu cứ cố chấp giữ tôi e rằng..".
Lục Dạ Thần đờ người trầm lặng, bác sĩ rời đi một lúc hắn mới từ từ đi vào ngồi cạnh cô.
"Anh nên làm sao đây.." Lục Dạ Thần nắm lấy tay cô trầm lặng không thể không đau lòng nhìn cô.
Một lúc sau, nắng chiều cũng đã lên xen ngang vào rọi vào khung cửa sổ. Lạc Tư Nhiên tỉnh vậy, trước mắt là Lục Dạ Thần quen thuộc nhìn cô.
"Em thấy khoẻ hơn chưa ?"
Lạc Tư Nhiên nhíu mày: "tôi khoẻ rồi..sao tôi lại ngất xỉu vậy".
Lục Dạ Thần có chút ngập ngừng nhưng vẫn giữ vững thần sắc bình tĩnh: "do mệt mõi quá nên em ngất đi.. chỉ vậy thôi".
Lạc Tư Nhiên không một chút nghi ngờ gật đầu rồi đi xuống giường: "tôi muốn về nhà..".
Lục Dạ Thần cười dịu dàng ôm cô: "được..anh đưa em về nhà của chúng ta".
Không gian lúc này thật sự lắng động chưa bao giờ có, cả một người lạnh lùng luôn có một vỏ bọc cứng rắn bên ngoài như cô cũng có thể cảm nhận hương vị tình yêu và nghe được nhịp tim của người đàn ông này ấm áp đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.