Chương 52: Ba xin lỗi
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Ở một nơi khác, phòng giam cảnh sát quả nhiên rất cô đơn hơn tưởng tượng của cô.
Lạc Tư Nhiên ngồi bơ vờ dựa lưng vào tường nhìn ra phía cửa sổ nhỏ ở đó, không biết suy nghĩ thế nào và phải làm gì.
Những bước đi của cô có lẻ đã sai rồi sao...cô trở nên thế này là tại vì điều gì chứ..đều do hận thù và tham vọng của cô thôi sao.
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa cô sẽ được thả ra, một cảnh sát gần đó đi đến lịch sự hỏi cô.
"Lục phu nhân..cô muốn uống gì không ?"
"Không..cảm ơn anh" Lạc Tư Nhiên nhẹ giọng trả lời.
Ba từ "Lục phu nhân" này thật sự thật buồn cười đối với cô. Đến một lúc nào đó, cô và Lục Dạ Thần sẽ rời xa nhau mà thôi, đó là điều không thể tránh khỏi.
Ở một nơi nào đó tại dinh thự Lục Gia.
Lục lão gia gia tức giận đến phát điên, Thẩm Tương Tuyền ngồi cạnh đó không ngừng khóc lóc gào hét.
Chuyện là Lục Dạ Thần không thông báo gì mà đã phát tán đoạn video Thẩm Tương Tuyền và một gã trai bao nào đó vào khách sạn.
Khi Lục lão gia gia vừa hay tin thì suýt nữa ngất đi vì kinh ngạc.
"Bác Lục..con không có...bác tha lỗi cho con đi..con không dám làm nữa đâu.." Thẩm Tương Tuyền khóc lóc năn nỉ đến nỗi cổ họng cũng bị khàn tiếng.
"Đủ rồi..cô về đi, Lục Gia không nghênh đón cô nữa đâu" Lục lão gia gia dứt khoác rồi ra hiệu cho người hầu mang cô ta ra ngoài.
Lục Dạ Thần điềm đạm: "ông nội..con đi trước đây".
Lục lão gia gia: "cháu đừng nghĩ vì vậy mà ta chấp nhận Lạc Tư Nhiên là cháu dâu nhà họ Lục".
Lục Dạ Thần hoàn toàn bình tĩnh nói lại một câu.
"Cháu sẽ bảo vệ cô ấy..cháu yêu cô ấy càng không để bất kì ai tổn thương cô ấy"
Hắn lạnh lùng quay người rời đi, trong ánh mắt hắn lạnh đến đáng sợ, suýt nữa ông đã không thể nhận ra được đây là đứa cháu kiêu ngạo của ông.
Trước sở cảnh sát, Lạc Đức Quan đứng trước đó chờ cô còn có Lạc Mộng Châu kế bên dìu ông.
"Chào chị" Lạc Mộng Châu nhếch môi cười chào cô.
Lạc Tư Nhiên kinh ngạc, mắt nhìn ông không nói nỗi cảm xúc vui mừng: "ba.."
Lạc Đức Quan nhẹ nhàng ôm lấy con gái: "ba xin lỗi con..để con phải chịu khổ rồi".
Lạc Tư Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười rồi cùng ông vào xe quay về nhà.
Trong xe, Lạc Mộng Châu cười mỉa mai nói với cô
"Chị của em vẫn khoẻ đó chứ.."
Lạc Tư Nhiên cười lạnh: "không chết được đâu".
Thế là cô nín lặng cho đến khi về đến nhà, Lạc Đức Quan cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì nên chỉ nhẹ lắc đầu không muốn hiểu rồi thôi.
Lạc Tư Nhiên ngồi bơ vờ dựa lưng vào tường nhìn ra phía cửa sổ nhỏ ở đó, không biết suy nghĩ thế nào và phải làm gì.
Những bước đi của cô có lẻ đã sai rồi sao...cô trở nên thế này là tại vì điều gì chứ..đều do hận thù và tham vọng của cô thôi sao.
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa cô sẽ được thả ra, một cảnh sát gần đó đi đến lịch sự hỏi cô.
"Lục phu nhân..cô muốn uống gì không ?"
"Không..cảm ơn anh" Lạc Tư Nhiên nhẹ giọng trả lời.
Ba từ "Lục phu nhân" này thật sự thật buồn cười đối với cô. Đến một lúc nào đó, cô và Lục Dạ Thần sẽ rời xa nhau mà thôi, đó là điều không thể tránh khỏi.
Ở một nơi nào đó tại dinh thự Lục Gia.
Lục lão gia gia tức giận đến phát điên, Thẩm Tương Tuyền ngồi cạnh đó không ngừng khóc lóc gào hét.
Chuyện là Lục Dạ Thần không thông báo gì mà đã phát tán đoạn video Thẩm Tương Tuyền và một gã trai bao nào đó vào khách sạn.
Khi Lục lão gia gia vừa hay tin thì suýt nữa ngất đi vì kinh ngạc.
"Bác Lục..con không có...bác tha lỗi cho con đi..con không dám làm nữa đâu.." Thẩm Tương Tuyền khóc lóc năn nỉ đến nỗi cổ họng cũng bị khàn tiếng.
"Đủ rồi..cô về đi, Lục Gia không nghênh đón cô nữa đâu" Lục lão gia gia dứt khoác rồi ra hiệu cho người hầu mang cô ta ra ngoài.
Lục Dạ Thần điềm đạm: "ông nội..con đi trước đây".
Lục lão gia gia: "cháu đừng nghĩ vì vậy mà ta chấp nhận Lạc Tư Nhiên là cháu dâu nhà họ Lục".
Lục Dạ Thần hoàn toàn bình tĩnh nói lại một câu.
"Cháu sẽ bảo vệ cô ấy..cháu yêu cô ấy càng không để bất kì ai tổn thương cô ấy"
Hắn lạnh lùng quay người rời đi, trong ánh mắt hắn lạnh đến đáng sợ, suýt nữa ông đã không thể nhận ra được đây là đứa cháu kiêu ngạo của ông.
Trước sở cảnh sát, Lạc Đức Quan đứng trước đó chờ cô còn có Lạc Mộng Châu kế bên dìu ông.
"Chào chị" Lạc Mộng Châu nhếch môi cười chào cô.
Lạc Tư Nhiên kinh ngạc, mắt nhìn ông không nói nỗi cảm xúc vui mừng: "ba.."
Lạc Đức Quan nhẹ nhàng ôm lấy con gái: "ba xin lỗi con..để con phải chịu khổ rồi".
Lạc Tư Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười rồi cùng ông vào xe quay về nhà.
Trong xe, Lạc Mộng Châu cười mỉa mai nói với cô
"Chị của em vẫn khoẻ đó chứ.."
Lạc Tư Nhiên cười lạnh: "không chết được đâu".
Thế là cô nín lặng cho đến khi về đến nhà, Lạc Đức Quan cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì nên chỉ nhẹ lắc đầu không muốn hiểu rồi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.