Chương 53: Tôi chưa bao giờ yêu cô
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Bên phía cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra về vụ án của Mạch Huệ Lam nhưng vẫn không có chút manh mối nào khả quan hơn.
Sau khi Lạc Tư Nhiên cùng với Lạc Đức Quan về nhà đoàn tụ thì cô cũng nhanh tạm biệt ông rời đi, cô cần phải làm rõ vài việc mới an lòng.
Mạch Huệ Lam đang yên đang lành sao lại chết ? còn mấy câu nói của Đỗ Phù là sao ?...
Cô gọi điện cho Lục Dạ Thần, hơn năm phút nhưng di động chỉ đổ chuông nhưng không ai bắt máy nên cô đành phải lên xe đi một mình đến nơi xảy ra vụ án của Mạch Huệ Lam.
Ngọn núi khá cao, đường đi càng khó. Lạc Tư Nhiên đi một mình xung quanh nơi đó, phía sau một cái cây nhỏ gần đó có một mảnh ngọc gì đó bị nắng mặt trời chiếu vào nên phát sáng ra gây chú ý.
Cô nhanh chóng dùng khăn tay bao lại để cẩn thận vào túi áo định rời đi.
Quay người về sau, cô hoảng hồn lùi lại, trước mặt cô là Lạc Gia Xuyên, không nghĩ chỉ trong một thời gian mà hắn gầy yếu đến đáng sợ.
"Lâu rồi không gặp..em gái" Lạc Gia Xuyên nở một nụ cười lạnh đến đáng sợ.
"Trốn cũng kĩ đấy" Lạc Tư Nhiên dù lo lắng nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt sắc như dao nhìn hắn.
"Mày nghĩ xem...tao nên dùng mày tế sống mẹ tao không đây"
Hắn móc ra từ túi áo một con dao khiến cô trợn tròn mắt hoảng sợ lùi về sau, bàn tay cô khéo léo bấm gọi cho Lục Dạ Thần nhưng vẫn không bắt máy.
Lạc Tư Nhiên chưa kịp quay người về sau chạy trốn thì một cái đánh mạnh vào cổ khiến cô lập tức ngất xỉu tại đó.
Ở một nơi khác, Lục Dạ Thần từ phòng họp đi ra thì gặp phải Thẩm Tương Tuyền ngồi chờ ở đó, trên tay cô ta đang cầm điện thoại di động của hắn.
"Sao cô lại ở đây" hắn dựt mạnh điện thoại lại, lớn tiếng với cô ta, ánh mắt chán ghét vô cùng.
"Em..em đến đưa lại cho anh..anh bỏ quên ở nhà bác Lục lúc nãy đúng không"
Lục Dạ Thần mở máy lên, hơn năm cuộc gọi nhỡ của Lạc Tư Nhiên khiến hắn hoảng hồn gọi điện lại.
Vẫn đổ chuông nhưng không ai bắt máy, hắn như điên lên ra lệnh người lôi Thẩm Tương Tuyền ra ngoài.
"Em có gì không bằng con tiện nhân đó Lục Dạ Thần anh có bao giờ yêu em không hả..."
Cô ta dẫy dụa ở đó lớn tiếng la hét, mọi người lập tức chú ý nhưng không ai dám xì xầm hay nhìn thẳng vào cả.
"Tôi chưa bao giờ yêu cô" ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, vô tình đến đau lòng.
"Haha..Lục Dạ Thần..tôi chính là cố ý lấy trộm điện thoại của anh đấy..haha giờ thì Lạc Tư Nhiên chắc là chết rồi nhỉ.."
"Cô nói cái gì..cô ấy đang ở đâu hả.."
Thẩm Tương Tuyền cười bất lực nhất quyết không nói bất cứ điều gì.
Sau khi Lạc Tư Nhiên cùng với Lạc Đức Quan về nhà đoàn tụ thì cô cũng nhanh tạm biệt ông rời đi, cô cần phải làm rõ vài việc mới an lòng.
Mạch Huệ Lam đang yên đang lành sao lại chết ? còn mấy câu nói của Đỗ Phù là sao ?...
Cô gọi điện cho Lục Dạ Thần, hơn năm phút nhưng di động chỉ đổ chuông nhưng không ai bắt máy nên cô đành phải lên xe đi một mình đến nơi xảy ra vụ án của Mạch Huệ Lam.
Ngọn núi khá cao, đường đi càng khó. Lạc Tư Nhiên đi một mình xung quanh nơi đó, phía sau một cái cây nhỏ gần đó có một mảnh ngọc gì đó bị nắng mặt trời chiếu vào nên phát sáng ra gây chú ý.
Cô nhanh chóng dùng khăn tay bao lại để cẩn thận vào túi áo định rời đi.
Quay người về sau, cô hoảng hồn lùi lại, trước mặt cô là Lạc Gia Xuyên, không nghĩ chỉ trong một thời gian mà hắn gầy yếu đến đáng sợ.
"Lâu rồi không gặp..em gái" Lạc Gia Xuyên nở một nụ cười lạnh đến đáng sợ.
"Trốn cũng kĩ đấy" Lạc Tư Nhiên dù lo lắng nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt sắc như dao nhìn hắn.
"Mày nghĩ xem...tao nên dùng mày tế sống mẹ tao không đây"
Hắn móc ra từ túi áo một con dao khiến cô trợn tròn mắt hoảng sợ lùi về sau, bàn tay cô khéo léo bấm gọi cho Lục Dạ Thần nhưng vẫn không bắt máy.
Lạc Tư Nhiên chưa kịp quay người về sau chạy trốn thì một cái đánh mạnh vào cổ khiến cô lập tức ngất xỉu tại đó.
Ở một nơi khác, Lục Dạ Thần từ phòng họp đi ra thì gặp phải Thẩm Tương Tuyền ngồi chờ ở đó, trên tay cô ta đang cầm điện thoại di động của hắn.
"Sao cô lại ở đây" hắn dựt mạnh điện thoại lại, lớn tiếng với cô ta, ánh mắt chán ghét vô cùng.
"Em..em đến đưa lại cho anh..anh bỏ quên ở nhà bác Lục lúc nãy đúng không"
Lục Dạ Thần mở máy lên, hơn năm cuộc gọi nhỡ của Lạc Tư Nhiên khiến hắn hoảng hồn gọi điện lại.
Vẫn đổ chuông nhưng không ai bắt máy, hắn như điên lên ra lệnh người lôi Thẩm Tương Tuyền ra ngoài.
"Em có gì không bằng con tiện nhân đó Lục Dạ Thần anh có bao giờ yêu em không hả..."
Cô ta dẫy dụa ở đó lớn tiếng la hét, mọi người lập tức chú ý nhưng không ai dám xì xầm hay nhìn thẳng vào cả.
"Tôi chưa bao giờ yêu cô" ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, vô tình đến đau lòng.
"Haha..Lục Dạ Thần..tôi chính là cố ý lấy trộm điện thoại của anh đấy..haha giờ thì Lạc Tư Nhiên chắc là chết rồi nhỉ.."
"Cô nói cái gì..cô ấy đang ở đâu hả.."
Thẩm Tương Tuyền cười bất lực nhất quyết không nói bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.