Chương 46: Điều tra 4
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Trong phòng, Mạch Huệ Lam ngồi đối diện nhướng mày nhìn cô. Bà ta quăng ra trước mặt cô một tờ giấy chứa những nội dung khiến cô khá kinh ngạc, gia sản nhà họ Lạc sao có thể để lại cho lũ rác rưởi như họ.
Trong giấy, nội dung là về phần tài sản của Lạc Gia vì chưa lập di chúc mà Lạc Đức Quan thì đã mất tích khá lâu nên giờ việc chia gia sản cũng chuyện sớm muộn.
Cô cười lạnh để xuống bàn, khuôn mặt không đổi sắc nhìn bà ta nghiêm nghị nói.
"Bà xem ra đang rất cần tiền nhỉ ?"
Mạch Huệ Lam hừ lạnh: "mày nói mấy chuyện thừa thải quá rồi đấy..kí vào bản chia tài sản này đi".
"Bà đang nằm mơ sao" cô cười nhẹ nhàng nói.
Mạch Huệ Lam cười lớn nhìn cô, ánh mắt như muốn nuốt sống cô vào bụng vậy.
"Haha..mày nghĩ một mình mày có thể chiếm được cả khối tài sản này hay sao, Lạc Gia Xuyên con trai của tao mới là người xứng đáng có được tất cả..loại người như mày rượu mời không uống thì cứ chờ uống rượu phạt đi".
Lạc Tư Nhiên vô cùng bình thản đứng thẳng người nghiêm nghị nhìn bà ta, giọng nói khàn lạnh làm cho người khác phải run người thật sự.
"Mạch Huệ Lam..tôi chắc chắn sẽ chôn sống bà trong tù hoặc là sẽ tiễn bà xuống âm phủ..Lạc Tư Nhiên nói được làm được".
Mạch Huệ Lam trợn tròn mắt, thần sắc trắng bệt chậm rãi nói: "mày nghĩ..tao sợ mày sao..".
Lạc Tư Nhiên: "Hà Duyệt..tiễn khách".
Cô lớn tiếng ra lệnh, Hà Duyệt nhanh chóng bước vào cuối người lịch sự mời bà ta ra ngoài.
Mạch Huệ Lam tức giận hừ nhẹ một tiếng rồi mới rời đi khỏi đó, đi đến cổng công ty bà ta nhỏ miệng một câu không cam tâm.
"Chuyện này chưa xong đâu..con khốn".
Một chiếc xe màu đen mang biển số khá lạ thường, đỗ xe trước mặt bà ta chậm rãi hạ kính cửa sổ xuống.
Mạch Huệ Lam hoảng hốt mở cửa vào trong xe như tên bay vậy, chiếc xe ngay lập tức khởi động rời đi.
Bên trong xe, Mạch Huệ Lam nhỏ giọng nhìn người lái xe lo lắng không thể không sót xa.
"Con đang làm gì vậy hả..mẹ rất lo lắng cho con đấy có biết không.."
Lạc Gia Xuyên mặc cả bộ đồ đen, đeo cả khẩu trang kín mặt. Chỉ mới một khoảng thời gian ngắn mà hắn đã tàn tạ đến đáng sợ, mặt hắn bị ốm đi sắc mặt xanh xao cứ như người bị bệnh nan y vậy.
"Mẹ phải giúp con.." giọng nói khàn lạnh chứa đầy sát khí chưa bao giờ có, hắn nhìn bà ta vô cùng lạnh lùng cứ như một con người khác vậy.
"Mẹ sẽ giúp con..nhưng mà chúng ta phải làm gì để lấy lại tập đoàn và tài sản đây".
"Không..thứ con muốn chính là nó phải chết" từ sắc mặt cho đến giọng nói cho thấy hắn vô cùng kiên định và đã nhất trí cho việc này.
Mạch Huệ Lam run run bàn tay đặt lên vai hắn: "được rồi..miễn là vì con mẹ sẽ làm tất cả".
Ở văn phòng của Lạc Tư Nhiên, cô nghiêm túc ngồi xem lại tất cả hồ sơ vụ án năm xưa của mẹ cô và cả vụ cháy một năm trước. Hà Duyệt lo lắng đem trà vào nói với cô.
"Chị nghỉ ngơi một lát đi..sức khoẻ của chị nếu cứ thế này thì không tốt cho..thai nhi trong bụng đâu"
Lạc Tư Nhiên sựng lại ngước mặt lên nhìn, giọng nói lạnh đến run người với Hà Duyệt.
"Sao em biết chị đang mang thai ?"
Hà Duyệt giật mình, luôn miệng xin lỗi cuối mặt thấp xuống: "em..xin lỗi..em không có ý gì xấu với chị đâu xin chị tin em..".
Lạc Tư Nhiên bình tĩnh hỏi lại: "chị hỏi tại sao em biết chị mang thai ?".
Hà Duyệt ngay lập tức trả lời: "là Lục tổng..ngài Lục căn dặn phải chăm sóc cho chị thật cẩn thận vì chị có thai nên em đã không từ chối".
Lạc Tư Nhiên nhẹ giọng: "không sao..chị không giận em đâu, ra ngoài đi".
Hà Duyệt lùi bước ra ngoài: "dạ".
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa làm cô giật mình.
"Vào đi".
Cổ Lập Minh đi vào cười rạng rỡ khiến cô thấy lạ mà cất giọng hỏi: "nhóc con hôm nay sao vui vẻ vậy ?".
Cậu ta móc ra một tấm ảnh đưa trước mặt cô: "em đã điều tra ra được rồi..ba chị sống rất tốt đó".
Lạc Tư Nhiên cầm lấy tấm ảnh xem, chụp vào lúc ông đang ở một cô nhi viện chăm sóc bọn trẻ với nụ cười hạnh phúc và an nhiên cô chưa bao giờ thấy ông mỉm cười vui vẻ như vậy.
"Cảm ơn..tôi cũng có một chút tin tức rồi".
Cổ Lập Minh ngồi xuống chậm rãi nói: "mẹ chị năm xưa bị tai nạn trên đường cao tốc..lúc đó còn có một người phụ nữ ở đó nữa, khi cảnh sát hỏi bà ta nói bà ta không biết gì chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi..."
Trong giấy, nội dung là về phần tài sản của Lạc Gia vì chưa lập di chúc mà Lạc Đức Quan thì đã mất tích khá lâu nên giờ việc chia gia sản cũng chuyện sớm muộn.
Cô cười lạnh để xuống bàn, khuôn mặt không đổi sắc nhìn bà ta nghiêm nghị nói.
"Bà xem ra đang rất cần tiền nhỉ ?"
Mạch Huệ Lam hừ lạnh: "mày nói mấy chuyện thừa thải quá rồi đấy..kí vào bản chia tài sản này đi".
"Bà đang nằm mơ sao" cô cười nhẹ nhàng nói.
Mạch Huệ Lam cười lớn nhìn cô, ánh mắt như muốn nuốt sống cô vào bụng vậy.
"Haha..mày nghĩ một mình mày có thể chiếm được cả khối tài sản này hay sao, Lạc Gia Xuyên con trai của tao mới là người xứng đáng có được tất cả..loại người như mày rượu mời không uống thì cứ chờ uống rượu phạt đi".
Lạc Tư Nhiên vô cùng bình thản đứng thẳng người nghiêm nghị nhìn bà ta, giọng nói khàn lạnh làm cho người khác phải run người thật sự.
"Mạch Huệ Lam..tôi chắc chắn sẽ chôn sống bà trong tù hoặc là sẽ tiễn bà xuống âm phủ..Lạc Tư Nhiên nói được làm được".
Mạch Huệ Lam trợn tròn mắt, thần sắc trắng bệt chậm rãi nói: "mày nghĩ..tao sợ mày sao..".
Lạc Tư Nhiên: "Hà Duyệt..tiễn khách".
Cô lớn tiếng ra lệnh, Hà Duyệt nhanh chóng bước vào cuối người lịch sự mời bà ta ra ngoài.
Mạch Huệ Lam tức giận hừ nhẹ một tiếng rồi mới rời đi khỏi đó, đi đến cổng công ty bà ta nhỏ miệng một câu không cam tâm.
"Chuyện này chưa xong đâu..con khốn".
Một chiếc xe màu đen mang biển số khá lạ thường, đỗ xe trước mặt bà ta chậm rãi hạ kính cửa sổ xuống.
Mạch Huệ Lam hoảng hốt mở cửa vào trong xe như tên bay vậy, chiếc xe ngay lập tức khởi động rời đi.
Bên trong xe, Mạch Huệ Lam nhỏ giọng nhìn người lái xe lo lắng không thể không sót xa.
"Con đang làm gì vậy hả..mẹ rất lo lắng cho con đấy có biết không.."
Lạc Gia Xuyên mặc cả bộ đồ đen, đeo cả khẩu trang kín mặt. Chỉ mới một khoảng thời gian ngắn mà hắn đã tàn tạ đến đáng sợ, mặt hắn bị ốm đi sắc mặt xanh xao cứ như người bị bệnh nan y vậy.
"Mẹ phải giúp con.." giọng nói khàn lạnh chứa đầy sát khí chưa bao giờ có, hắn nhìn bà ta vô cùng lạnh lùng cứ như một con người khác vậy.
"Mẹ sẽ giúp con..nhưng mà chúng ta phải làm gì để lấy lại tập đoàn và tài sản đây".
"Không..thứ con muốn chính là nó phải chết" từ sắc mặt cho đến giọng nói cho thấy hắn vô cùng kiên định và đã nhất trí cho việc này.
Mạch Huệ Lam run run bàn tay đặt lên vai hắn: "được rồi..miễn là vì con mẹ sẽ làm tất cả".
Ở văn phòng của Lạc Tư Nhiên, cô nghiêm túc ngồi xem lại tất cả hồ sơ vụ án năm xưa của mẹ cô và cả vụ cháy một năm trước. Hà Duyệt lo lắng đem trà vào nói với cô.
"Chị nghỉ ngơi một lát đi..sức khoẻ của chị nếu cứ thế này thì không tốt cho..thai nhi trong bụng đâu"
Lạc Tư Nhiên sựng lại ngước mặt lên nhìn, giọng nói lạnh đến run người với Hà Duyệt.
"Sao em biết chị đang mang thai ?"
Hà Duyệt giật mình, luôn miệng xin lỗi cuối mặt thấp xuống: "em..xin lỗi..em không có ý gì xấu với chị đâu xin chị tin em..".
Lạc Tư Nhiên bình tĩnh hỏi lại: "chị hỏi tại sao em biết chị mang thai ?".
Hà Duyệt ngay lập tức trả lời: "là Lục tổng..ngài Lục căn dặn phải chăm sóc cho chị thật cẩn thận vì chị có thai nên em đã không từ chối".
Lạc Tư Nhiên nhẹ giọng: "không sao..chị không giận em đâu, ra ngoài đi".
Hà Duyệt lùi bước ra ngoài: "dạ".
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa làm cô giật mình.
"Vào đi".
Cổ Lập Minh đi vào cười rạng rỡ khiến cô thấy lạ mà cất giọng hỏi: "nhóc con hôm nay sao vui vẻ vậy ?".
Cậu ta móc ra một tấm ảnh đưa trước mặt cô: "em đã điều tra ra được rồi..ba chị sống rất tốt đó".
Lạc Tư Nhiên cầm lấy tấm ảnh xem, chụp vào lúc ông đang ở một cô nhi viện chăm sóc bọn trẻ với nụ cười hạnh phúc và an nhiên cô chưa bao giờ thấy ông mỉm cười vui vẻ như vậy.
"Cảm ơn..tôi cũng có một chút tin tức rồi".
Cổ Lập Minh ngồi xuống chậm rãi nói: "mẹ chị năm xưa bị tai nạn trên đường cao tốc..lúc đó còn có một người phụ nữ ở đó nữa, khi cảnh sát hỏi bà ta nói bà ta không biết gì chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.