Chương 45: Điều tra 3
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Giọng điệu của hắn khá là khàn lạnh nhưng lại có thể thấy được hắn đang vui, tâm trạng vô cùng tốt.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nói êm tai ngọt ngào quen thuộc của Lạc Tư Nhiên.
"Anh hôm nay không bận gì chứ..tôi muốn làm cơm tối cho anh".
Một câu nói của Lạc Tư Nhiên khiến hắn không khỏi giật mình kinh ngạc, cho dù cô đang muốn gài bẫy hắn hay đang có kế hoạch mờ ám hắn đều không quan tâm và lập tức trả lời.
"Được..hôm nay anh rất rảnh".
Lưu Quốc thở dài nhưng càng thấy nhẹ nhàng hơn khi ông sếp này có tâm trạng tốt hơn, cứ tiếp tục cuộc họp lạnh lẽo này thì mọi người chết chắc mất.
Sau khi Lục Dạ Thần tuyên bố kết thúc cuộc họp thì hắn nhanh chóng rời đi, còn giao lại cho Lưu Quốc cả đống việc về buổi tiệc đấu giá của Lục Gia tổ chức.
Ở một nơi khác, Đổng Trác vẫn ngồi đó chậm rãi uống từng ngụm trà. Hắn an nhiên nhìn Đổng Nhan rồi nói tiếp với cô ta.
"Chị thích Lục Dạ Thần sao ?".
Đổng Nhan sựng người, tay cầm ly trà cũng run theo.
"Em hẹn chị ra đây là vì chuyện này ?".
Đổng Trác cười cười rồi ngồi thẳng dậy nghiêm nghị nhìn cô ta, nét cười trên khuôn mặt hắn mờ ám không hiểu nổi.
"Em sẽ giúp chị làm cho Lục Dạ Thần phải ly hôn với cô ấy".
Đổng Nhan khó hiểu: "cô ấy ?..Lạc Tư Nhiên sao"
Đổng Trác gật đầu: "đúng vậy..chị chỉ cần nghe theo em là sẽ được thôi".
"Nhưng mà.." Đổng Nhan chưa kịp nói gì thì hắn đã đứng dậy tính tiền rời đi mất.
Điều cô ta thấy lạ chính là ở cậu em trai của cô ta, cứ như một người khác vậy. Đổng Trác trước giờ chưa từng quan tâm đến bất kì một người phụ nữ nào, quan trọng người phụ nữ này là Lạc Tư Nhiên.
Buổi tối tại dinh thự Cát Thiên.
Lục Dạ Thần về sớm hơn dự định, vẻ mặt hắn khá là bình thản có chút vui vẻ hơn bình thường.
Lạc Tư Nhiên như đã nói, chính tay cô xuống bếp làm tất cả món ăn mà Lục Dạ Thần thích, điều này thật bất ngờ đối với hắn...
"Hiếm thấy em lại quan tâm anh như vậy" hắn từ tốn ngồi vào bàn, đối diện nhìn cô nói.
Lạc Tư Nhiên có chút chột dạ nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái như không có chuyện gì xảy ra.
"Dù sao cũng sắp không còn là vợ chồng..tôi chỉ làm những gì có thể làm thôi" giọng nói của cô lạnh lùng và dứt khoác khiến hắn không khỏi tức giận.
"Anh nói rồi..anh sẽ không ly hôn với em" hắn lạnh giọng nhìn thẳng kiên quyết nói với cô.
Lạc Tư Nhiên cười nhẹ: "tôi quyết định rồi..tôi sẽ tìm ba tôi và trả lại công ty cho ông ấy, quan trọng hơn là vụ án của mẹ tôi năm xưa..khi chấm dứt tôi sẽ rời khỏi đây..có lẻ sẽ không gặp lại anh nữa".
"Rầm.." Lục Dạ Thần đứng bật dậy, khuôn mặt tối sầm thật sự đáng sợ khiến cô giật mình nhìn hắn.
"Vậy sao ?" Hắn lạnh giọng hỏi cô, đây là lần đầu tiên trong đời hắn vì một người phụ nữ mà đau lòng không thể nói ra như thế.
"Phải.." cô dứt khoác trả lời, thần sắc kiên định không đổi.
Cả hai có một điểm chung đó là luôn bảo vệ cái vỏ bọc lạnh lùng của mình, họ không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước đối phương càng không muốn thể hiện dù động lòng hay đã yêu...
"Anh no rồi..em cứ ăn rồi về phòng nghĩ ngơi đi" hắn rời đi, dáng vẻ khó nói chưa bao giờ cô nhìn thấy. Hắn đang nghĩ những gì và thật sự có biết yêu hay không..
Lạc Tư Nhiên điềm đạm ngồi đó một lúc, ánh mắt cô như rơi lệ nhưng sự tự tôn mạnh mẽ không cho phép cô làm như thế.
Bàn tay cô nhẹ nhàng sờ vào bụng, đôi môi khẽ nở nụ cười ảm đạm nói: "chúng ta sẽ sớm được yên ổn.. mẹ sẽ bảo vệ con bằng bất cứ giá nào".
Đêm khuya, hơn mười hai giờ nhưng Lục Dạ Thần vẫn thức và ngồi trước cửa sổ trong thư phòng.
Sau khi hắn nghe Lạc Tư Nhiên đưa ra quyết định và hắn đã vào phòng âm thầm ra lệnh cho Lưu Quốc, có phải khiến cô hận hắn cũng phải ngăn cô rời xa hắn.
Hắn lệnh Lưu Quốc điều tra về vụ án năm xưa và tìm ra Lạc Đức Quan trước cô, chuyện này không thể cho ai biết được càng không thể nói ra cho cô biết.
Sáng hôm sau, Mạch Huệ Lam hiên ngang đi thẳng vào công ty khăng khăng gặp cho bằng được Lạc Tư Nhiên.
Cô ngay lúc vừa họp ra thì nhìn thấy bà ta đứng cự cãi với nhân viên bảo vệ nên đã lên tiếng cho bà ta vào gặp. So với lúc trước, cô nên bình tĩnh moi tin từ bà ta có vẻ sẽ tiến triễn tốt hơn so với cứ cự cãi với bà ta.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nói êm tai ngọt ngào quen thuộc của Lạc Tư Nhiên.
"Anh hôm nay không bận gì chứ..tôi muốn làm cơm tối cho anh".
Một câu nói của Lạc Tư Nhiên khiến hắn không khỏi giật mình kinh ngạc, cho dù cô đang muốn gài bẫy hắn hay đang có kế hoạch mờ ám hắn đều không quan tâm và lập tức trả lời.
"Được..hôm nay anh rất rảnh".
Lưu Quốc thở dài nhưng càng thấy nhẹ nhàng hơn khi ông sếp này có tâm trạng tốt hơn, cứ tiếp tục cuộc họp lạnh lẽo này thì mọi người chết chắc mất.
Sau khi Lục Dạ Thần tuyên bố kết thúc cuộc họp thì hắn nhanh chóng rời đi, còn giao lại cho Lưu Quốc cả đống việc về buổi tiệc đấu giá của Lục Gia tổ chức.
Ở một nơi khác, Đổng Trác vẫn ngồi đó chậm rãi uống từng ngụm trà. Hắn an nhiên nhìn Đổng Nhan rồi nói tiếp với cô ta.
"Chị thích Lục Dạ Thần sao ?".
Đổng Nhan sựng người, tay cầm ly trà cũng run theo.
"Em hẹn chị ra đây là vì chuyện này ?".
Đổng Trác cười cười rồi ngồi thẳng dậy nghiêm nghị nhìn cô ta, nét cười trên khuôn mặt hắn mờ ám không hiểu nổi.
"Em sẽ giúp chị làm cho Lục Dạ Thần phải ly hôn với cô ấy".
Đổng Nhan khó hiểu: "cô ấy ?..Lạc Tư Nhiên sao"
Đổng Trác gật đầu: "đúng vậy..chị chỉ cần nghe theo em là sẽ được thôi".
"Nhưng mà.." Đổng Nhan chưa kịp nói gì thì hắn đã đứng dậy tính tiền rời đi mất.
Điều cô ta thấy lạ chính là ở cậu em trai của cô ta, cứ như một người khác vậy. Đổng Trác trước giờ chưa từng quan tâm đến bất kì một người phụ nữ nào, quan trọng người phụ nữ này là Lạc Tư Nhiên.
Buổi tối tại dinh thự Cát Thiên.
Lục Dạ Thần về sớm hơn dự định, vẻ mặt hắn khá là bình thản có chút vui vẻ hơn bình thường.
Lạc Tư Nhiên như đã nói, chính tay cô xuống bếp làm tất cả món ăn mà Lục Dạ Thần thích, điều này thật bất ngờ đối với hắn...
"Hiếm thấy em lại quan tâm anh như vậy" hắn từ tốn ngồi vào bàn, đối diện nhìn cô nói.
Lạc Tư Nhiên có chút chột dạ nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái như không có chuyện gì xảy ra.
"Dù sao cũng sắp không còn là vợ chồng..tôi chỉ làm những gì có thể làm thôi" giọng nói của cô lạnh lùng và dứt khoác khiến hắn không khỏi tức giận.
"Anh nói rồi..anh sẽ không ly hôn với em" hắn lạnh giọng nhìn thẳng kiên quyết nói với cô.
Lạc Tư Nhiên cười nhẹ: "tôi quyết định rồi..tôi sẽ tìm ba tôi và trả lại công ty cho ông ấy, quan trọng hơn là vụ án của mẹ tôi năm xưa..khi chấm dứt tôi sẽ rời khỏi đây..có lẻ sẽ không gặp lại anh nữa".
"Rầm.." Lục Dạ Thần đứng bật dậy, khuôn mặt tối sầm thật sự đáng sợ khiến cô giật mình nhìn hắn.
"Vậy sao ?" Hắn lạnh giọng hỏi cô, đây là lần đầu tiên trong đời hắn vì một người phụ nữ mà đau lòng không thể nói ra như thế.
"Phải.." cô dứt khoác trả lời, thần sắc kiên định không đổi.
Cả hai có một điểm chung đó là luôn bảo vệ cái vỏ bọc lạnh lùng của mình, họ không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước đối phương càng không muốn thể hiện dù động lòng hay đã yêu...
"Anh no rồi..em cứ ăn rồi về phòng nghĩ ngơi đi" hắn rời đi, dáng vẻ khó nói chưa bao giờ cô nhìn thấy. Hắn đang nghĩ những gì và thật sự có biết yêu hay không..
Lạc Tư Nhiên điềm đạm ngồi đó một lúc, ánh mắt cô như rơi lệ nhưng sự tự tôn mạnh mẽ không cho phép cô làm như thế.
Bàn tay cô nhẹ nhàng sờ vào bụng, đôi môi khẽ nở nụ cười ảm đạm nói: "chúng ta sẽ sớm được yên ổn.. mẹ sẽ bảo vệ con bằng bất cứ giá nào".
Đêm khuya, hơn mười hai giờ nhưng Lục Dạ Thần vẫn thức và ngồi trước cửa sổ trong thư phòng.
Sau khi hắn nghe Lạc Tư Nhiên đưa ra quyết định và hắn đã vào phòng âm thầm ra lệnh cho Lưu Quốc, có phải khiến cô hận hắn cũng phải ngăn cô rời xa hắn.
Hắn lệnh Lưu Quốc điều tra về vụ án năm xưa và tìm ra Lạc Đức Quan trước cô, chuyện này không thể cho ai biết được càng không thể nói ra cho cô biết.
Sáng hôm sau, Mạch Huệ Lam hiên ngang đi thẳng vào công ty khăng khăng gặp cho bằng được Lạc Tư Nhiên.
Cô ngay lúc vừa họp ra thì nhìn thấy bà ta đứng cự cãi với nhân viên bảo vệ nên đã lên tiếng cho bà ta vào gặp. So với lúc trước, cô nên bình tĩnh moi tin từ bà ta có vẻ sẽ tiến triễn tốt hơn so với cứ cự cãi với bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.