Chương 31: Sở thích của người giàu 1
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lục Dạ Thần cùng bộ âu phục xanh đậm lãnh đạm đi lại gần cô, sắc mặt vẫn lạnh lùng không đổi: "em đã đi đâu mà anh gọi em không được thế hả ?".
Đổng Trác nhìn hắn khó chịu vừa định mở miệng thì bị cô xen ngang vào.
Lạc Tư Nhiên: "tôi đi giải quyết công chuyện, máy có lẻ hết pin hay gì đó nên không gọi được thôi".
Cô vội vàng xoay người định vào trong chung cư, Lục Dạ Thần mặc kệ Đổng Trác nhanh chóng đi theo cô về nhà.
Đổng Trác cũng có thể nhìn ra, giữa mối quan hệ của hai người vốn đã không bình thường từ trước. Lục Dạ Thần đây có lẻ là lần đầu tiên Đổng Trác thấy hắn đích thân đến nhà tìm một nữ nhân...
Hắn đi vào xe, ngồi suy nghĩ nhìn lên tầng thứ ba của toà nhà một lúc sau rồi mới rời đi.
Trên nhà, Lạc Tư Nhiên mặc kệ Lục Dạ Thần cứ lãng vãng phía sau cô cứ bình thản mở cửa đi vào nhà.
Lục Dạ Thần vừa vào nhà đã ôm lấy cô đè lên giường khiến cô khó chịu không cử động được: "anh lên cơn rồi sao..tôi đang rất mệt không tiếp anh được đâu".
Cô cố gắng cười nói một cách nhẹ nhàng nhất với hắn chỉ mong hắn rời đi thật nhanh mà thôi.
Lục Dạ Thần khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn cô không đổi: "ngày mai chuyển đến nhà anh".
Hắn nói xong một câu rồi buông tay cô ra, xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, Lạc Tư Nhiên cười lạnh nói tiếp: "anh nghĩ gì vậy chứ".
Có lẻ hắn đang cố tình không tình không nghe nên chỉ im lặng, tiếng nước trong nhà tắm không ngừng mở.
Người có nhà cao cửa rộng, tiền chất trồng như núi thì không ở. Lại chạy đến khu chung cư thiếu thốn kinh phí thế này tắm rửa nghỉ ngơi...sở thích của người giàu đúng là lạ người mà.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu, dường như cô đã quen với việc ngủ bên cạnh hắn mỗi đêm rồi thì phải, chỉ cần vài lời nói nhẹ nhàng cử chỉ đơn giản chu đáo của hắn là có thể khiến cô tim đập loạn lên đầu óc cũng không còn suy nghĩ những thứ sâu xa, xa xỉ kia.
Cô cứ nghĩ mình sẽ từ bỏ hết tất cả, không trả thù hay giành giật bất kì thứ gì với ai nữa, cho đến khi cô gặp Lạc Gia Xuyên sau khi từ sở cảnh sát trở về lại còn vô tình đọc được những lời nhắn cũ kỉ của mẹ cô trước khi chết...sao cô có thể nói buông là buông hết chứ.
Lục Dạ Thần không biết cô bị bắt vào sở cảnh sát thì ai là người giúp cô che giấu việc này chứ...
Lạc Tư Nhiên tự mình ngồi trước cửa sổ ngẫm nghĩ rồi lại đi vào nhà, Lục Dạ Thần từ bên trong nhà tắm đi ra chỉ quấn mỗi cái khăn ngang thắt lưng khiến suýt nữa cô không kiềm chế được mà tự ngã vào lòng hắn mất.
Đổng Trác nhìn hắn khó chịu vừa định mở miệng thì bị cô xen ngang vào.
Lạc Tư Nhiên: "tôi đi giải quyết công chuyện, máy có lẻ hết pin hay gì đó nên không gọi được thôi".
Cô vội vàng xoay người định vào trong chung cư, Lục Dạ Thần mặc kệ Đổng Trác nhanh chóng đi theo cô về nhà.
Đổng Trác cũng có thể nhìn ra, giữa mối quan hệ của hai người vốn đã không bình thường từ trước. Lục Dạ Thần đây có lẻ là lần đầu tiên Đổng Trác thấy hắn đích thân đến nhà tìm một nữ nhân...
Hắn đi vào xe, ngồi suy nghĩ nhìn lên tầng thứ ba của toà nhà một lúc sau rồi mới rời đi.
Trên nhà, Lạc Tư Nhiên mặc kệ Lục Dạ Thần cứ lãng vãng phía sau cô cứ bình thản mở cửa đi vào nhà.
Lục Dạ Thần vừa vào nhà đã ôm lấy cô đè lên giường khiến cô khó chịu không cử động được: "anh lên cơn rồi sao..tôi đang rất mệt không tiếp anh được đâu".
Cô cố gắng cười nói một cách nhẹ nhàng nhất với hắn chỉ mong hắn rời đi thật nhanh mà thôi.
Lục Dạ Thần khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn cô không đổi: "ngày mai chuyển đến nhà anh".
Hắn nói xong một câu rồi buông tay cô ra, xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, Lạc Tư Nhiên cười lạnh nói tiếp: "anh nghĩ gì vậy chứ".
Có lẻ hắn đang cố tình không tình không nghe nên chỉ im lặng, tiếng nước trong nhà tắm không ngừng mở.
Người có nhà cao cửa rộng, tiền chất trồng như núi thì không ở. Lại chạy đến khu chung cư thiếu thốn kinh phí thế này tắm rửa nghỉ ngơi...sở thích của người giàu đúng là lạ người mà.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu, dường như cô đã quen với việc ngủ bên cạnh hắn mỗi đêm rồi thì phải, chỉ cần vài lời nói nhẹ nhàng cử chỉ đơn giản chu đáo của hắn là có thể khiến cô tim đập loạn lên đầu óc cũng không còn suy nghĩ những thứ sâu xa, xa xỉ kia.
Cô cứ nghĩ mình sẽ từ bỏ hết tất cả, không trả thù hay giành giật bất kì thứ gì với ai nữa, cho đến khi cô gặp Lạc Gia Xuyên sau khi từ sở cảnh sát trở về lại còn vô tình đọc được những lời nhắn cũ kỉ của mẹ cô trước khi chết...sao cô có thể nói buông là buông hết chứ.
Lục Dạ Thần không biết cô bị bắt vào sở cảnh sát thì ai là người giúp cô che giấu việc này chứ...
Lạc Tư Nhiên tự mình ngồi trước cửa sổ ngẫm nghĩ rồi lại đi vào nhà, Lục Dạ Thần từ bên trong nhà tắm đi ra chỉ quấn mỗi cái khăn ngang thắt lưng khiến suýt nữa cô không kiềm chế được mà tự ngã vào lòng hắn mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.