Chương 32: Sở thích của người giàu 2
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lục Dạ Thần nhếch môi cười tà mị nhìn cô: "mê anh đến vậy sao ?".
Lạc Tư Nhiên đỏ mặt quay đi chỗ khác: "tôi..tôi không nói chuyện với anh nữa, nếu đã tắm xong thì mời anh mặc lại quần áo và đi đi".
Lục Dạ Thần cười khẩy đi về phía giường nằm xuống giọng điệu khiêu khích: "hôm nay anh sẽ ngủ ở đây và ngày mai sẽ cùng em về dinh thự..".
Lạc Tư Nhiên đơ người thật hết muốn nói chuyện với tên ngang ngược kiêu ngạo này, đây là hỏi ý kiến sao cô nói không đến hắn có để yên hay không.
Cô đi đến trước mặt hắn ném vào người hắn một cái chăn và một cái gối nói: "muốn ngủ thì ra sofa giường này là của tôi".
Hắn ngồi thẳng người dậy, không nghiêm túc nói: "em đối xử với chồng em thế này sao..".
Vừa hết câu thì điện thoại của Lục Dạ Thần reo lên số hiện rõ là của Thẩm Tương Tuyền, giờ khuya vắng thế này còn gọi điện cho Lục Dạ Thần..nói cô ta là thiên kim danh giá thật không ai tin.
Hắn vừa định tắt máy không nghe thì Lạc Tư Nhiên đã giật lấy điện thoại trong tay hắn lên nhấn nghe.
Bên kia đầu dây cất lên giọng nói mềm mượt yểu điệu của cô ta khiến Lạc Tư Nhiên thật sự thấy ớn lạnh.
"Alo ?..Thần, em cảm thấy khó chịu quá anh đến giúp em với Thần.." giọng điệu đúng là quyến rủ đàn ông nhưng mà sao cứ thấy ghê ghê thế nào ấy nhỉ.
Lạc Tư Nhiên điềm đạm trả lời, ánh mắt nhìn sang hắn không một chút cảm xúc nào: "alo ? Thẩm tiểu thư tối hôm khuya vắng gọi điện cho chồng người khác như vậy không tốt lắm đâu".
Thẩm Tương Tuyền ngay lập tức đổi giọng: "Lạc Tư Nhiên sao lại là cô..alo Dạ Thần..anh ấy đâu rồi..".
Lạc Tư Nhiên cười khinh miệt: "anh ấy đang ngủ cạnh tôi không tiện nghe cô kêu gào gì đâu..tạm biết nhé".
Cô thản nhiên cúp máy, Lục Dạ Thần không ngừng nhếch môi nhìn cô cười một cách thoải mái vui vẻ.
Lạc Tư Nhiên đưa điện thoại cho hắn, vẻ mặt không mấy là vui vẻ: "tiếc quá tôi làm mất một đêm vui vẻ cùng người đẹp của anh rồi".
Lục Dạ Thần đưa tay nhận lấy điện thoại từ trong tay của cô, hắn dùng lực kéo cô ngã sập xuống vào người hắn: "vậy nên em phải đền bù cho anh".
Cô cố đẩy hắn ra nhưng với sức lực của cô sao có thể phản kháng lại hắn, đến cuối cùng cô vẫn phải ngủ với hắn, vẫn phải nghe theo lời hắn. Người đàn ông này sao lại có sức ảnh hưởng đến cô như vậy, người trăng hoa như hắn sao lại biết yêu...còn là một người phụ nữ nham hiểm tâm tư khó lường như cô thì càng không thể nào khiến hắn lây động.
Lạc Tư Nhiên đỏ mặt quay đi chỗ khác: "tôi..tôi không nói chuyện với anh nữa, nếu đã tắm xong thì mời anh mặc lại quần áo và đi đi".
Lục Dạ Thần cười khẩy đi về phía giường nằm xuống giọng điệu khiêu khích: "hôm nay anh sẽ ngủ ở đây và ngày mai sẽ cùng em về dinh thự..".
Lạc Tư Nhiên đơ người thật hết muốn nói chuyện với tên ngang ngược kiêu ngạo này, đây là hỏi ý kiến sao cô nói không đến hắn có để yên hay không.
Cô đi đến trước mặt hắn ném vào người hắn một cái chăn và một cái gối nói: "muốn ngủ thì ra sofa giường này là của tôi".
Hắn ngồi thẳng người dậy, không nghiêm túc nói: "em đối xử với chồng em thế này sao..".
Vừa hết câu thì điện thoại của Lục Dạ Thần reo lên số hiện rõ là của Thẩm Tương Tuyền, giờ khuya vắng thế này còn gọi điện cho Lục Dạ Thần..nói cô ta là thiên kim danh giá thật không ai tin.
Hắn vừa định tắt máy không nghe thì Lạc Tư Nhiên đã giật lấy điện thoại trong tay hắn lên nhấn nghe.
Bên kia đầu dây cất lên giọng nói mềm mượt yểu điệu của cô ta khiến Lạc Tư Nhiên thật sự thấy ớn lạnh.
"Alo ?..Thần, em cảm thấy khó chịu quá anh đến giúp em với Thần.." giọng điệu đúng là quyến rủ đàn ông nhưng mà sao cứ thấy ghê ghê thế nào ấy nhỉ.
Lạc Tư Nhiên điềm đạm trả lời, ánh mắt nhìn sang hắn không một chút cảm xúc nào: "alo ? Thẩm tiểu thư tối hôm khuya vắng gọi điện cho chồng người khác như vậy không tốt lắm đâu".
Thẩm Tương Tuyền ngay lập tức đổi giọng: "Lạc Tư Nhiên sao lại là cô..alo Dạ Thần..anh ấy đâu rồi..".
Lạc Tư Nhiên cười khinh miệt: "anh ấy đang ngủ cạnh tôi không tiện nghe cô kêu gào gì đâu..tạm biết nhé".
Cô thản nhiên cúp máy, Lục Dạ Thần không ngừng nhếch môi nhìn cô cười một cách thoải mái vui vẻ.
Lạc Tư Nhiên đưa điện thoại cho hắn, vẻ mặt không mấy là vui vẻ: "tiếc quá tôi làm mất một đêm vui vẻ cùng người đẹp của anh rồi".
Lục Dạ Thần đưa tay nhận lấy điện thoại từ trong tay của cô, hắn dùng lực kéo cô ngã sập xuống vào người hắn: "vậy nên em phải đền bù cho anh".
Cô cố đẩy hắn ra nhưng với sức lực của cô sao có thể phản kháng lại hắn, đến cuối cùng cô vẫn phải ngủ với hắn, vẫn phải nghe theo lời hắn. Người đàn ông này sao lại có sức ảnh hưởng đến cô như vậy, người trăng hoa như hắn sao lại biết yêu...còn là một người phụ nữ nham hiểm tâm tư khó lường như cô thì càng không thể nào khiến hắn lây động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.