Chương 26: Theo con tim
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lục lão gia gia nghiêm nghị nói: "cô muốn bao nhiêu".
Lạc Tư Nhiên có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại ác cảm mỉm cười với ông: "tôi không hiểu ý tứ của ông".
Lục lão gia gia điềm đạm uống trà rồi đem ra một tờ chi phiếu với con số trong đó có thể cô sẽ sống được xung túc cả đời: "bao nhiêu đây đủ để cô rời xa Thần chưa ?".
Không khí xung quanh như ngưng lại, cô có chút gì đó không vui mặc dù biết rằng rời xa Lục Dạ Thần chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lạc Tư Nhiên: "Lục lão tiên sinh..tôi không cần số tiền này của ngài đâu, nếu muốn tôi rời xa Lục Dạ Thần thì trừ khi chính miệng anh ta nói với tôi".
Lục lão gia gia tức giận đập mạnh vào bàn quát: "cô..".
Cứ thế Lạc Tư Nhiên cười nhẹ một cái tạm biệt rồi rời đi, vừa đi đến mép cửa thì giọng nói khàn lạnh lại cất lên kiên nhẫn.
"Cô muốn cả tập đoàn Bắc Á ?" Lục lão gia gia ngã người về sau cười lạnh nhìn cô.
Lạc Tư Nhiên xoay người: "phải tôi còn muốn hơn vậy nữa kia kìa..".
Lục lão gia gia mạnh giọng cực kì kiên nhẫn nói: "cô tham lam quá rồi đấy".
Lạc Tư Nhiên mỉm cười rồi lại ngồi xuống: "sao vậy chứ..không làm được sao thưa ngài".
Lục lão gia gia: "được..trong vòng ba ngày cô sẽ có cả tập đoàn Bắc Á và điều kiện cô phải rời xa Thần".
Ông vừa dứt câu thì nhanh chóng rời đi, Lạc Tư Nhiên ngồi ngơ ra như người mất hồn nhưng rồi lại tự cười chính bản thân mình. Loại phụ nữ vô sỉ và tham vọng như cô vốn không xứng với Lục Dạ Thần...cô còn có tư cách gì để tiếc nuối chứ.
Về đến chung cư Hải Thành.
Lục Dạ Thần vẫn ở đó, khi cô vừa mở cửa đi vào thì từ phía sau một vòng tay quen thuộc ấm áp nào đó ôm trọn lấy cô.
Lạc Tư Nhiên: "anh chưa đi sao ?".
Lục Dạ Thần không những mặt dày ôm cô mà còn nói lớn tiếng: "đây là nhà vợ anh..anh còn có thể đi đâu".
Không gian trầm mặc điềm đạm khiến cô cũng cảm thấy ấy nấy một chút, cô nhẹ nhàng xoay người kiễng chân hôn lên môi hắn quấn quýt không buông.
Lục Dạ Thần không kiềm chế lại dục vọng dâng trào trong người mà ôm cô xuống giường.
Trong đầu Lạc Tư Nhiên lúc này mới hiểu ra rằng cô đã yêu hắn rồi..từ một lúc nào đó cả cô cũng không hay biết, ít nhất cũng một lần được yêu một cách thật sự với hắn.
Lục Dạ Thần không ngừng miệng nói yêu cô khiến cô càng rung động thậm chí muốn buông bỏ tất cả để ở cạnh hắn một cách bình dị nhất.
Sáng hôm sau, nắng trời đã lên cao chiếu rọi vào từng khe hở cửa sổ. Lạc Tư Nhiên tỉnh dậy cơ thể đau nhức rồi nhìn sang người đàn ông nằm cạnh lại một phần thấy vui thấy ấm lòng.
Lục Dạ Thần tỉnh dậy ôm chặt lấy cô không muốn để cô xuống giường: "còn sớm mà..ngủ một chút đi..".
"Thức thôi..chúng ta đến thăm ba và mẹ".
Ngay lập tức hắn tỉnh dậy đi vào phòng tắm: "đúng rồi chúng ta còn phải thăm ba và mẹ nữa".
Lạc Tư Nhiên có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại ác cảm mỉm cười với ông: "tôi không hiểu ý tứ của ông".
Lục lão gia gia điềm đạm uống trà rồi đem ra một tờ chi phiếu với con số trong đó có thể cô sẽ sống được xung túc cả đời: "bao nhiêu đây đủ để cô rời xa Thần chưa ?".
Không khí xung quanh như ngưng lại, cô có chút gì đó không vui mặc dù biết rằng rời xa Lục Dạ Thần chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lạc Tư Nhiên: "Lục lão tiên sinh..tôi không cần số tiền này của ngài đâu, nếu muốn tôi rời xa Lục Dạ Thần thì trừ khi chính miệng anh ta nói với tôi".
Lục lão gia gia tức giận đập mạnh vào bàn quát: "cô..".
Cứ thế Lạc Tư Nhiên cười nhẹ một cái tạm biệt rồi rời đi, vừa đi đến mép cửa thì giọng nói khàn lạnh lại cất lên kiên nhẫn.
"Cô muốn cả tập đoàn Bắc Á ?" Lục lão gia gia ngã người về sau cười lạnh nhìn cô.
Lạc Tư Nhiên xoay người: "phải tôi còn muốn hơn vậy nữa kia kìa..".
Lục lão gia gia mạnh giọng cực kì kiên nhẫn nói: "cô tham lam quá rồi đấy".
Lạc Tư Nhiên mỉm cười rồi lại ngồi xuống: "sao vậy chứ..không làm được sao thưa ngài".
Lục lão gia gia: "được..trong vòng ba ngày cô sẽ có cả tập đoàn Bắc Á và điều kiện cô phải rời xa Thần".
Ông vừa dứt câu thì nhanh chóng rời đi, Lạc Tư Nhiên ngồi ngơ ra như người mất hồn nhưng rồi lại tự cười chính bản thân mình. Loại phụ nữ vô sỉ và tham vọng như cô vốn không xứng với Lục Dạ Thần...cô còn có tư cách gì để tiếc nuối chứ.
Về đến chung cư Hải Thành.
Lục Dạ Thần vẫn ở đó, khi cô vừa mở cửa đi vào thì từ phía sau một vòng tay quen thuộc ấm áp nào đó ôm trọn lấy cô.
Lạc Tư Nhiên: "anh chưa đi sao ?".
Lục Dạ Thần không những mặt dày ôm cô mà còn nói lớn tiếng: "đây là nhà vợ anh..anh còn có thể đi đâu".
Không gian trầm mặc điềm đạm khiến cô cũng cảm thấy ấy nấy một chút, cô nhẹ nhàng xoay người kiễng chân hôn lên môi hắn quấn quýt không buông.
Lục Dạ Thần không kiềm chế lại dục vọng dâng trào trong người mà ôm cô xuống giường.
Trong đầu Lạc Tư Nhiên lúc này mới hiểu ra rằng cô đã yêu hắn rồi..từ một lúc nào đó cả cô cũng không hay biết, ít nhất cũng một lần được yêu một cách thật sự với hắn.
Lục Dạ Thần không ngừng miệng nói yêu cô khiến cô càng rung động thậm chí muốn buông bỏ tất cả để ở cạnh hắn một cách bình dị nhất.
Sáng hôm sau, nắng trời đã lên cao chiếu rọi vào từng khe hở cửa sổ. Lạc Tư Nhiên tỉnh dậy cơ thể đau nhức rồi nhìn sang người đàn ông nằm cạnh lại một phần thấy vui thấy ấm lòng.
Lục Dạ Thần tỉnh dậy ôm chặt lấy cô không muốn để cô xuống giường: "còn sớm mà..ngủ một chút đi..".
"Thức thôi..chúng ta đến thăm ba và mẹ".
Ngay lập tức hắn tỉnh dậy đi vào phòng tắm: "đúng rồi chúng ta còn phải thăm ba và mẹ nữa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.