Chương 203: Bọn họ dám sao?
Đào Nguyên
10/03/2024
Nhà họ Tân không hổ là một trong bốn dòng họ lớn nhất ở Kinh Thành, năng lực ở mảng nào cũng đạt chuẩn.
Mặc dù bọn họ đã ra tay rất nhẹ nhàng, nhưng nhà họ Lục vẫn không thể sống qua nổi một tuần.
Lục Anh Đường và Lục Minh Hà bị cảnh sát dẫn đi điều tra, tất cả tài sản ròng của nhà họ Lục đều bị niêm phong.
Nhà họ Lục vốn cũng được coi như có chút danh tiếng ở Giang Lâm, nhưng lúc này lại im lặng sụp đổ, gần như không tạo nên được sóng gió gì khác.
Lúc Hạ Khánh Dương nhận được tin tức, toàn thân đều run rẩy.
Ông ta trốn trong biệt thự uống rượu liên tục hai ngày qua, mặt mọc đầy râu ria, trông vô cùng chật vật, chẳng khác gì ăn mày đầu đường xó chợ.
Nhưng Triệu Lệ Chỉ lại vận một thân quần áo sang trọng, thấy dáng vẻ chán chường của Hạ Khánh Dương thì không nhịn được mà quát ầm lên: "Hạ Khánh Dương, ông có tỉnh táo lại được không? Hứa hẹn là sẽ cho tôi và con gái sống một đời tốt đẹp, nhưng bây giờ ông xem bản thân thành dạng gì rồi?"
"Nhà họ Lục không còn nữa, tiếp theo chính là nhà họ Hạ. Nhà họ Tần rõ ràng không ra sức làm hại nhà họ Hạ chúng ta lắm, nếu không với chút năng lực nhỏ nhoi của ông thì làm sao. chống đỡ được đến tận bây giờ? Bọn họ vốn đang cố ý trêu đùa chúng ta, muốn nhìn chúng ta giãy dụa phản kháng rồi lại nghiên nát như con kiến!"
"Nếu Hạ Phương và Tiết Lan Hâm nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ông, e là sẽ cười đến rung người mất!"
Nghe thấy tên Hạ Phương và Tiết Lan Hâm, đôi mắt đang mông lung của Hạ Khánh Dương chợt nổi lên tia tức giận: "Bọn họ dám sao? Tôi biến thành như bây giờ còn không phải do mẹ con bọn họ làm hại? Bọn họ dám cười tôi sao? Hả?”
"Nếu là trước đây, tất nhiên họ không dám, nhưng bây giờ ông cầm cổ phần trong tay để làm gì nữa? Hạ Thị mà sập thì cổ phần không chỉ không giúp gì được ông, mà ngược lại còn rước nợ vào người, ông sống chết giữ nó không buông là vì muốn hại chết tôi và con gái đúng không?"
"Ông đừng quên con gái còn đang cực khổ tập luyện ở Kinh Thành để chờ cơ hội lên sân khấu biển diễn, lấy được. phần thưởng kếch xù sẽ trở về giúp gia đình, còn ông thì sao? Ông đang làm gì ở đây? Dáng vẻ bây giờ của ông chẳng khác gì một tên ăn mày!"
Triệu Lệ Chi không giống Tiết Lan Hâm, Tiết Lan Hâm là người cùng Hạ Khánh Dương gầy dựng Hạ Thị, nhìn Hạ Thị ngày một lớn mạnh.
Nhưng Triệu Lệ Chi mấy năm qua chỉ biết hưởng lợi từ Hạ Thị, chưa từng nếm chút cực khổ nào.
Trong mắt bà ta, Hạ Thị có thể cho bà ta một cuộc sống tốt thì là báu vật, nhưng một khi không thể tạo ra giá trị hay lợi ích nào thêm, có khi còn liên lụy đến bà ta, thì bà ta sẽ quả quyết vứt bỏ nó.
Và hiện tại bà ta nhận định rằng Hạ Thị chỉ còn lại một cái xác không.
Không chỉ không thể kiếm ra tiền cho bà ta, mà còn cuỗm lấy cả tiền riêng của bà ta.
Khoảng thời gian này, Hạ Khánh Dương không chỉ mới một lần đòi tiền bà ta, lần nào cũng bảo sẽ là lần cuối, hứa hẹn rằng đầu tư số tiền này vào, sau này dự án được vực dậy thì sẽ thu về được gấp mấy mươi cả trăm lần.
Nhưng kết quả thì sao?
Dạ án không chút khởi sắc, mà tiền vốn cũng mất sạch.
Triệu Lệ Chỉ khỏi nói đau lòng biết bao nhiêu.
Vốn dĩ với đống tiền riêng kia, cho dù Hạ Thị không còn thì vẫn đủ nuôi bà và con gái sống an nhàn một khoảng thời gian dài.
Nhưng hôm nay...
Triệu Lệ Chi ngẫm lại lại nỗi điên, chỉ vào Hạ Khánh Dương trên đất mắng mỏ: "Hạ Khánh Dương, nếu ông còn là đàn ông thì đứng lên ngay cho tôi, Hạ Thị tại sao lại đến nông nỗi này, ông là người biết rõ nhất. Bây giờ ông đi cầu cứu vợ cũ và con gái đi, hoặc là bán lại cổ phần đang giữ cho họ. Tiết Lan Hâm vẫn luôn lo lắng cho Hạ Thị của mình, những năm qua bà ta có mơ cũng thấy mình cầm lại được cổ phần của Hạ Thị. Chỉ cần ông chịu bán, bọn họ chắc chắn sẽ bỏ tiền ra mua với bất cứ giá nào. So với việc cứ giữ khư khư cổ phần rồi cùng chết chùm với Hạ Thị, không bằng chuyển quyền cổ phần cho bọn họ, chúng ta cầm tiền về rồi đầu tư lại".
Trong mắt Triệu Lệ Chi chỉ có tiền, mấy tháng nay bởi vì đủ vấn đề từ Hạ Thị mà bà ta đã lâu lắm rồi chưa được tiêu tiền, cảm thấy mình không còn bắt kịp trào lưu, không thể ngẩng cao đầu trước hội nhà giàu nữa rồi. Nhưng phải công nhận bà †a thật sự có chút đầu óc và tâm cơ.
Dưới cái nhìn của bà ta, chỉ cần là thứ có thể giúp bà ta nâng cao địa vị, tạo ra nhiều của cải cho mình hơn thì chính là thứ tốt.
Nên hành động cứ sống chết không buông đống cổ phiếu đang rớt giá của Hạ Khánh Dương là một điều vô nghĩa trong mắt bà ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có Hạ Thị xong đời, mà cả nhà bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng.
Hạ Khánh Dương có ra sao bà ta cũng không để ý, nhưng bà ta không thể để cho con gái mình chịu cực được.
Những năm qua Triệu Lệ Chi một lòng toan tính cho Hạ Oanh Oanh, cứ tưởng cô ta và Lục Anh Đường về bên nhau thì tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió dẫn theo nhà họ Hạ ngày càng tốt hơn.
Dù sao năm đó nhà họ Lục mạnh hơn nhà họ Hạ nhiều lắm. Hơn nữa Lục Anh Đường còn là bạn trai của Hạ Phương.
Mặc dù bọn họ đã ra tay rất nhẹ nhàng, nhưng nhà họ Lục vẫn không thể sống qua nổi một tuần.
Lục Anh Đường và Lục Minh Hà bị cảnh sát dẫn đi điều tra, tất cả tài sản ròng của nhà họ Lục đều bị niêm phong.
Nhà họ Lục vốn cũng được coi như có chút danh tiếng ở Giang Lâm, nhưng lúc này lại im lặng sụp đổ, gần như không tạo nên được sóng gió gì khác.
Lúc Hạ Khánh Dương nhận được tin tức, toàn thân đều run rẩy.
Ông ta trốn trong biệt thự uống rượu liên tục hai ngày qua, mặt mọc đầy râu ria, trông vô cùng chật vật, chẳng khác gì ăn mày đầu đường xó chợ.
Nhưng Triệu Lệ Chỉ lại vận một thân quần áo sang trọng, thấy dáng vẻ chán chường của Hạ Khánh Dương thì không nhịn được mà quát ầm lên: "Hạ Khánh Dương, ông có tỉnh táo lại được không? Hứa hẹn là sẽ cho tôi và con gái sống một đời tốt đẹp, nhưng bây giờ ông xem bản thân thành dạng gì rồi?"
"Nhà họ Lục không còn nữa, tiếp theo chính là nhà họ Hạ. Nhà họ Tần rõ ràng không ra sức làm hại nhà họ Hạ chúng ta lắm, nếu không với chút năng lực nhỏ nhoi của ông thì làm sao. chống đỡ được đến tận bây giờ? Bọn họ vốn đang cố ý trêu đùa chúng ta, muốn nhìn chúng ta giãy dụa phản kháng rồi lại nghiên nát như con kiến!"
"Nếu Hạ Phương và Tiết Lan Hâm nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ông, e là sẽ cười đến rung người mất!"
Nghe thấy tên Hạ Phương và Tiết Lan Hâm, đôi mắt đang mông lung của Hạ Khánh Dương chợt nổi lên tia tức giận: "Bọn họ dám sao? Tôi biến thành như bây giờ còn không phải do mẹ con bọn họ làm hại? Bọn họ dám cười tôi sao? Hả?”
"Nếu là trước đây, tất nhiên họ không dám, nhưng bây giờ ông cầm cổ phần trong tay để làm gì nữa? Hạ Thị mà sập thì cổ phần không chỉ không giúp gì được ông, mà ngược lại còn rước nợ vào người, ông sống chết giữ nó không buông là vì muốn hại chết tôi và con gái đúng không?"
"Ông đừng quên con gái còn đang cực khổ tập luyện ở Kinh Thành để chờ cơ hội lên sân khấu biển diễn, lấy được. phần thưởng kếch xù sẽ trở về giúp gia đình, còn ông thì sao? Ông đang làm gì ở đây? Dáng vẻ bây giờ của ông chẳng khác gì một tên ăn mày!"
Triệu Lệ Chi không giống Tiết Lan Hâm, Tiết Lan Hâm là người cùng Hạ Khánh Dương gầy dựng Hạ Thị, nhìn Hạ Thị ngày một lớn mạnh.
Nhưng Triệu Lệ Chi mấy năm qua chỉ biết hưởng lợi từ Hạ Thị, chưa từng nếm chút cực khổ nào.
Trong mắt bà ta, Hạ Thị có thể cho bà ta một cuộc sống tốt thì là báu vật, nhưng một khi không thể tạo ra giá trị hay lợi ích nào thêm, có khi còn liên lụy đến bà ta, thì bà ta sẽ quả quyết vứt bỏ nó.
Và hiện tại bà ta nhận định rằng Hạ Thị chỉ còn lại một cái xác không.
Không chỉ không thể kiếm ra tiền cho bà ta, mà còn cuỗm lấy cả tiền riêng của bà ta.
Khoảng thời gian này, Hạ Khánh Dương không chỉ mới một lần đòi tiền bà ta, lần nào cũng bảo sẽ là lần cuối, hứa hẹn rằng đầu tư số tiền này vào, sau này dự án được vực dậy thì sẽ thu về được gấp mấy mươi cả trăm lần.
Nhưng kết quả thì sao?
Dạ án không chút khởi sắc, mà tiền vốn cũng mất sạch.
Triệu Lệ Chỉ khỏi nói đau lòng biết bao nhiêu.
Vốn dĩ với đống tiền riêng kia, cho dù Hạ Thị không còn thì vẫn đủ nuôi bà và con gái sống an nhàn một khoảng thời gian dài.
Nhưng hôm nay...
Triệu Lệ Chi ngẫm lại lại nỗi điên, chỉ vào Hạ Khánh Dương trên đất mắng mỏ: "Hạ Khánh Dương, nếu ông còn là đàn ông thì đứng lên ngay cho tôi, Hạ Thị tại sao lại đến nông nỗi này, ông là người biết rõ nhất. Bây giờ ông đi cầu cứu vợ cũ và con gái đi, hoặc là bán lại cổ phần đang giữ cho họ. Tiết Lan Hâm vẫn luôn lo lắng cho Hạ Thị của mình, những năm qua bà ta có mơ cũng thấy mình cầm lại được cổ phần của Hạ Thị. Chỉ cần ông chịu bán, bọn họ chắc chắn sẽ bỏ tiền ra mua với bất cứ giá nào. So với việc cứ giữ khư khư cổ phần rồi cùng chết chùm với Hạ Thị, không bằng chuyển quyền cổ phần cho bọn họ, chúng ta cầm tiền về rồi đầu tư lại".
Trong mắt Triệu Lệ Chi chỉ có tiền, mấy tháng nay bởi vì đủ vấn đề từ Hạ Thị mà bà ta đã lâu lắm rồi chưa được tiêu tiền, cảm thấy mình không còn bắt kịp trào lưu, không thể ngẩng cao đầu trước hội nhà giàu nữa rồi. Nhưng phải công nhận bà †a thật sự có chút đầu óc và tâm cơ.
Dưới cái nhìn của bà ta, chỉ cần là thứ có thể giúp bà ta nâng cao địa vị, tạo ra nhiều của cải cho mình hơn thì chính là thứ tốt.
Nên hành động cứ sống chết không buông đống cổ phiếu đang rớt giá của Hạ Khánh Dương là một điều vô nghĩa trong mắt bà ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có Hạ Thị xong đời, mà cả nhà bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng.
Hạ Khánh Dương có ra sao bà ta cũng không để ý, nhưng bà ta không thể để cho con gái mình chịu cực được.
Những năm qua Triệu Lệ Chi một lòng toan tính cho Hạ Oanh Oanh, cứ tưởng cô ta và Lục Anh Đường về bên nhau thì tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió dẫn theo nhà họ Hạ ngày càng tốt hơn.
Dù sao năm đó nhà họ Lục mạnh hơn nhà họ Hạ nhiều lắm. Hơn nữa Lục Anh Đường còn là bạn trai của Hạ Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.