Chương 204: Con hoang đâu ra?
Đào Nguyên
10/03/2024
Triệu Lệ Chi đã đấu với Tiết Lan Hâm cả đời, chỉ cần là thứ có liên quan đến Tiết Lan Hâm, bà ta đều muốn thẳng.
Vừa khéo là con gái của bà ta cũng như vậy, cô ta không cam lòng bị Hạ Phương cướp lấy danh tiếng, chỉ một lòng muốn giãm Hạ Phương xuống dưới chân mình.
Nhưng bọn họ đâu ngờ được rằng nhà họ Lục lại chẳng đỡ nỗi một đòn của nhà họ Tân, họ còn kém cỏi hơn so với nhà họ Hạ.
Bây giờ không thể dựa vào nhà họ Lục được nữa, con gái lại đang một thân một mình phấn đấu ở Kinh Thành, bà ta nghĩ mà đau lòng không thôi.
Mà Tiết Lan Hâm thì khác hoàn toàn, không chỉ cơ thể khỏe mạnh hơn, mà sau khi con gái về nước cũng đột nhiên như được lột xác. Mẹ con bọn họ như được hào quang chiếu rọi, nghênh ngang đi đường thành công.
Bà ta không thể cứ để thế mãi được, bà ta cần tiền, rất nhiều tiền, để thay đổi tình hình bây giờ.
Triệu Lệ Chỉ cảm thấy chỉ cần có tiền thì tất cả đều có thể. làm lại từ đầu, nhưng nếu cứ bảo vệ Hạ Thị thì chỉ có một con đường chết duy nhất.
Dù sao đối phương cũng là nhà họ Tần ở Kinh Thành đấy!
Bọn họ muốn bóp chết nhà họ Hạ còn dễ hơn bóp chết con kiến.
Giờ không có gì là quan trọng hơn việc có tiền.
"Không, không thể được!", Hạ Khánh Dương đột nhiên ngẩng phất dậy, kích động la lên: "Hạ Thị là của tôi, là của tôi! Tiết Lan Hâm muốn lấy cổ phần Hạ Thị để đi nuôi gã đàn ông và đứa con hoang kia à, đừng có mơi”
Triệu Lệ Chi nhíu mày: "Gã nào? Con hoang đâu ra?"
Hạ Khánh Dương bị chọc điên lên, giận dữ gào thét: "Có phải bà cũng bị Tiết Lan Hâm mua chuộc rồi không? Tôi nói cho bà biết Triệu Lệ Chi, tôi có chết cũng không nhường một phân cổ phần Hạ Thị nào ra đâu. Nó là của tôi, đó là sự kiêm ngạo cùng tôn nghiêm của tôi, tôi chắc chắn sẽ không nhả ra dù chỉ một cấc!"
Hạ Khánh Dương mở to hai mắt, khuôn mặt đầy dữ tợn: "Tiết Lan Hâm muốn bội ước lấy lại Hạ Thị à, đừng có mơi"
Triệu Lệ Chi cứ cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một bí mật động trời nào đó.
Sắc mặt bà ta chìm xuống, nheo mắt lại hỏi: 'Hạ Khánh Dương, ông và Tiết Lan Hâm rốt cuộc đã có giao ước gì?"
"Bà đừng có quản nhiều", Hạ Khánh Dương như bỗng tỉnh táo lại, đẩy Triệu Lệ Chỉ ra rồi lảo đảo đứng lên, cầm theo bình rượu đi lên lầu.
Triệu Lệ Chi tối sâm mặt, nhìn Hạ Khánh Dương của Hạ Khánh Dương, trầm ngâm một lúc, sau đó thừa dịp Hạ Khánh Dương ở trong phòng sách mua say, bà ta liền về phòng lục tung một phen.
Mất nửa ngày mới cầm ra được một bao giấy.
Lúc đến bệnh viện, Triệu Lệ Chỉ vẫn bị Tiết Lan Hâm ngăn ở ngoài cửa không cho vào.
Bà ta không nổi giận la toáng lên, mà chỉ nhẹ nhàng nói với vào trong phòng bệnh: "Tiết Lan Hâm, Hạ Khánh Dương đã nói cho tôi biết giao ước năm đó giữa hai người rồi, nếu không muốn tôi truyền ra thì mau mở cửa, chúng ta nói tiếp".
Mấy ngày nay Hạ Phương ngoại trừ đi làm thì toàn sang căn biệt thự mới mua giám sát nhân viên bận rộn sửa sang nhà cửa và bày trí lại.
Phần trang trí cơ bản là đã hoàn thành, nhưng vẫn còn nhiều chỉ tiết linh tinh cần cô phải tự mình hoàn thành.
Cô giao hết chuyện này cho Tư Thành, với địa vị của Tư Thành ở Giang Lâm, những việc này chỉ là cỏn con thôi.
Hơn nữa, mắt thẩm mĩ của Tư Thành rất tốt, chọn đồ dùng trong nhà đều rất đẹp.
Hạ Phương rảnh rỗi sẽ ghé sang xem thử, chỉnh lại cách trưng bày của một vài món đồ.
Hai ngày nay, bầu không khí nội bộ của LM vô cùng căng thẳng.
Bởi vì cuộc thi Hạ Phương đột nhiên tuyên bố kia, tất cả các nhà thiết kế đều đang lo lắng chuẩn bị.
Nhất là những nhà thiết kế còn đang vướng đơn hàng cần gấp, họ bận đến sứt đầu mẻ trán.
Mà vào lúc này mới biết được tầm quan trọng của việc hợp tác làm nhóm.
'Tổ nhóm nào có thể phân công và phối hợp nhịp nhàng với nhau, thì dù có là thời gian eo hẹp nay nhiệm vụ khó, làm không tốt được hoàn toàn nhưng cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Còn những tổ nhóm phân công không rõ thì lại khác, không phải chỗ này sai thì chỗ kia gặp sự cố, rối tung cả lên, cuối cùng thậm chí xung đột ý kiến và nổ ra mâu thuẫn với nhau.
Hạ Phương nhìn thấy tất cả những chuyện này, nhưng không nói gì.
Hôm nay là ngày tất cả các nhà thiết kế phải nộp bản thảo.
Hạ Phương quyết định mở họp vào buổi chiều.
Mấy ngày nay Tô Tử Ninh không chỉ bận xử lý chuyện trong tổ nhóm mà còn phải giúp Hạ Phương chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.
Bận đến mức chân không chạm đất.
Lúc sắp xếp phòng họp, bởi vì hơi mệt nên Tô Tử Ninh làm xong thì ngồi xuống ghế, mở ra danh sách các tác phẩm xuất sắc của công ty mà Hạ Phương đã bảo cô đi in, phát hiện bản thiết kế hôm trước cô ấy giao cho Hạ Phương cũng có ở trong này, thế là lập tức quên hết mệt mỏi.
Cô ấy khế mỉm cười, khẽ chạm vào bản thiết kế của mình, chiếc váy màu đỏ trên ấy khiến khóe miệng cô ấy cong thành một nụ cười ngọt ngào.
Cô ấy đã nghĩ kĩ rồi, đợi khi nào chiếc váy được sản xuất sẽ đem về tặng bà nội.
Đúng vậy, đến lúc mình kết hôn thì bà nội có thể mặc nó để tham dự lễ cưới của mình.
Tuy rằng cô ấy vẫn chưa tìm được người mình thích.
Vừa khéo là con gái của bà ta cũng như vậy, cô ta không cam lòng bị Hạ Phương cướp lấy danh tiếng, chỉ một lòng muốn giãm Hạ Phương xuống dưới chân mình.
Nhưng bọn họ đâu ngờ được rằng nhà họ Lục lại chẳng đỡ nỗi một đòn của nhà họ Tân, họ còn kém cỏi hơn so với nhà họ Hạ.
Bây giờ không thể dựa vào nhà họ Lục được nữa, con gái lại đang một thân một mình phấn đấu ở Kinh Thành, bà ta nghĩ mà đau lòng không thôi.
Mà Tiết Lan Hâm thì khác hoàn toàn, không chỉ cơ thể khỏe mạnh hơn, mà sau khi con gái về nước cũng đột nhiên như được lột xác. Mẹ con bọn họ như được hào quang chiếu rọi, nghênh ngang đi đường thành công.
Bà ta không thể cứ để thế mãi được, bà ta cần tiền, rất nhiều tiền, để thay đổi tình hình bây giờ.
Triệu Lệ Chỉ cảm thấy chỉ cần có tiền thì tất cả đều có thể. làm lại từ đầu, nhưng nếu cứ bảo vệ Hạ Thị thì chỉ có một con đường chết duy nhất.
Dù sao đối phương cũng là nhà họ Tần ở Kinh Thành đấy!
Bọn họ muốn bóp chết nhà họ Hạ còn dễ hơn bóp chết con kiến.
Giờ không có gì là quan trọng hơn việc có tiền.
"Không, không thể được!", Hạ Khánh Dương đột nhiên ngẩng phất dậy, kích động la lên: "Hạ Thị là của tôi, là của tôi! Tiết Lan Hâm muốn lấy cổ phần Hạ Thị để đi nuôi gã đàn ông và đứa con hoang kia à, đừng có mơi”
Triệu Lệ Chi nhíu mày: "Gã nào? Con hoang đâu ra?"
Hạ Khánh Dương bị chọc điên lên, giận dữ gào thét: "Có phải bà cũng bị Tiết Lan Hâm mua chuộc rồi không? Tôi nói cho bà biết Triệu Lệ Chi, tôi có chết cũng không nhường một phân cổ phần Hạ Thị nào ra đâu. Nó là của tôi, đó là sự kiêm ngạo cùng tôn nghiêm của tôi, tôi chắc chắn sẽ không nhả ra dù chỉ một cấc!"
Hạ Khánh Dương mở to hai mắt, khuôn mặt đầy dữ tợn: "Tiết Lan Hâm muốn bội ước lấy lại Hạ Thị à, đừng có mơi"
Triệu Lệ Chi cứ cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một bí mật động trời nào đó.
Sắc mặt bà ta chìm xuống, nheo mắt lại hỏi: 'Hạ Khánh Dương, ông và Tiết Lan Hâm rốt cuộc đã có giao ước gì?"
"Bà đừng có quản nhiều", Hạ Khánh Dương như bỗng tỉnh táo lại, đẩy Triệu Lệ Chỉ ra rồi lảo đảo đứng lên, cầm theo bình rượu đi lên lầu.
Triệu Lệ Chi tối sâm mặt, nhìn Hạ Khánh Dương của Hạ Khánh Dương, trầm ngâm một lúc, sau đó thừa dịp Hạ Khánh Dương ở trong phòng sách mua say, bà ta liền về phòng lục tung một phen.
Mất nửa ngày mới cầm ra được một bao giấy.
Lúc đến bệnh viện, Triệu Lệ Chỉ vẫn bị Tiết Lan Hâm ngăn ở ngoài cửa không cho vào.
Bà ta không nổi giận la toáng lên, mà chỉ nhẹ nhàng nói với vào trong phòng bệnh: "Tiết Lan Hâm, Hạ Khánh Dương đã nói cho tôi biết giao ước năm đó giữa hai người rồi, nếu không muốn tôi truyền ra thì mau mở cửa, chúng ta nói tiếp".
Mấy ngày nay Hạ Phương ngoại trừ đi làm thì toàn sang căn biệt thự mới mua giám sát nhân viên bận rộn sửa sang nhà cửa và bày trí lại.
Phần trang trí cơ bản là đã hoàn thành, nhưng vẫn còn nhiều chỉ tiết linh tinh cần cô phải tự mình hoàn thành.
Cô giao hết chuyện này cho Tư Thành, với địa vị của Tư Thành ở Giang Lâm, những việc này chỉ là cỏn con thôi.
Hơn nữa, mắt thẩm mĩ của Tư Thành rất tốt, chọn đồ dùng trong nhà đều rất đẹp.
Hạ Phương rảnh rỗi sẽ ghé sang xem thử, chỉnh lại cách trưng bày của một vài món đồ.
Hai ngày nay, bầu không khí nội bộ của LM vô cùng căng thẳng.
Bởi vì cuộc thi Hạ Phương đột nhiên tuyên bố kia, tất cả các nhà thiết kế đều đang lo lắng chuẩn bị.
Nhất là những nhà thiết kế còn đang vướng đơn hàng cần gấp, họ bận đến sứt đầu mẻ trán.
Mà vào lúc này mới biết được tầm quan trọng của việc hợp tác làm nhóm.
'Tổ nhóm nào có thể phân công và phối hợp nhịp nhàng với nhau, thì dù có là thời gian eo hẹp nay nhiệm vụ khó, làm không tốt được hoàn toàn nhưng cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Còn những tổ nhóm phân công không rõ thì lại khác, không phải chỗ này sai thì chỗ kia gặp sự cố, rối tung cả lên, cuối cùng thậm chí xung đột ý kiến và nổ ra mâu thuẫn với nhau.
Hạ Phương nhìn thấy tất cả những chuyện này, nhưng không nói gì.
Hôm nay là ngày tất cả các nhà thiết kế phải nộp bản thảo.
Hạ Phương quyết định mở họp vào buổi chiều.
Mấy ngày nay Tô Tử Ninh không chỉ bận xử lý chuyện trong tổ nhóm mà còn phải giúp Hạ Phương chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.
Bận đến mức chân không chạm đất.
Lúc sắp xếp phòng họp, bởi vì hơi mệt nên Tô Tử Ninh làm xong thì ngồi xuống ghế, mở ra danh sách các tác phẩm xuất sắc của công ty mà Hạ Phương đã bảo cô đi in, phát hiện bản thiết kế hôm trước cô ấy giao cho Hạ Phương cũng có ở trong này, thế là lập tức quên hết mệt mỏi.
Cô ấy khế mỉm cười, khẽ chạm vào bản thiết kế của mình, chiếc váy màu đỏ trên ấy khiến khóe miệng cô ấy cong thành một nụ cười ngọt ngào.
Cô ấy đã nghĩ kĩ rồi, đợi khi nào chiếc váy được sản xuất sẽ đem về tặng bà nội.
Đúng vậy, đến lúc mình kết hôn thì bà nội có thể mặc nó để tham dự lễ cưới của mình.
Tuy rằng cô ấy vẫn chưa tìm được người mình thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.