Chương 419: Cũng không phải là bắt buộc
Đào Nguyên
10/03/2024
Khi Hạ Phương tới bệnh viện, Tiết Vân Thâm vần đang canh ở cửa.
Nhưng mười giờ sáng hôm nay anh ta có một cuộc họp quan trọng, bởi vì Hạ Phương bảo tầm mười giờ cô sẽ về, nên anh ta đã lùi cuộc họp xuống lúc mười một giờ.
Bây giờ sắp mười rưỡi rồi, Hạ Phương vẫn chưa về nên anh ta hơi sốt ruột.
Cũng không phải là bắt buộc phải đi cuộc họp này, chẳng qua anh ta đã lùi cuộc họp lại một lần, anh ta thật sự không tiện lùi giờ xuống lần nữa.
Dù sao, người tham gia cuộc họp hôm nay cũng toàn là các sếp…
Đúng vào lúc anh ta đang sốt ruột đến mức đi qua đi lại, Hạ Phương vội vàng đi ra thang máy.
Khoảng khắc đó, Tiết Vân Thâm như nhìn thấy ánh sáng, hai mắt sáng bừng, anh ta bước nhanh ra đón Hạ Phương.
“Hạ thần y, cuối cùng cô cũng về ròi….” Tiết Vân Thâm kích động đến độ suýt rơi nước mắt.
Hạ Phương hơi nhíu mày, cô thấp giọng bảo: “Sao vậy? Chị ấy có vấn đề gì à?”
Tâm tư Hạ Phương đều đang đặt lên Ngụy Thung.
Ca bệnh của Ngụy Thung vốn không nghiêm trọng, nhưng khoảng thời gian này cô ấy không chỉ tăng cường tập luyện, còn uống phải thuốc có vấn đề, hơn nữa còn duy trì tận nửa tháng…
Hạ Phương thở dài, ít nhiều cô cũng lo sau khi cô ấy tỉnh lại sẽ không chấp nhận được tình trạng của mình.
Tất nhiên, cô ấy sẽ vội vàng gọi điện cho mình bảo mình về, thực ra chắc cô ấy cũng biết chuyện thế nào, nên đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý rồi chứ nhỉ?
“Không, không sao, cô Ngụy vẫn ngủ, giữa chừng có sốt cao, tôi đã cho cô ấy uống thuốc mà cô để lại, cô ấy đã hạ sổt nhanh chóng.” Tiết Vân Thâm vội vàng giải thích.
Hạ Phương gật đầu: “Không sao thì tốt.”
Đang nói, thấy Tiết Vân Thâm có vẻ sốt ruột, cô khẽ nói: “Bác sĩ Tiết có việc thì cứ đi trước đi.”
Cô lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ đưa cho Tiết Vân Thâm: “Anh nhận Tiểu hoàn đan này đi, coi như là quà cảm ơn của tôi.”
Hạ Phương cũng không dài dòng, cô đưa đồ xong thì đi thẳng vào phòng bệnh, chỉ đế lại Tiết Vân Thâm đơ người đứng yên tại chỗ, mãi một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Tiếu hoàn đan?
Đây, đây là thần dược có giá trên trời, một viên khó cầu có thế làm cho người ta cải tử hoàn sinh!
Anh ta dẫm phải vận cứt chó gì vậy?
Chỉ giúp trông Ngụy Thung nửa ngày, đã lấy được viên thuốc quý giá như này…
Mãi đến lúc đi đến cuộc họp, Tiết Vân Thâm vẫn còn ngây ngất.
Anh ta quyết định rồi, sau này hề là chuyện của Hạ Phương, anh ta nhất định phải chú tâm hơn cả chuyện của mình, toàn tâm toàn ý đi làm mới được.
Không thì thật có lỗi với khoản thù lao kếch xù này.
Hôm nay Tiết Vân Thâm tố chức cuộc họp báo cáo nguyên cứu y tế.
Anh ta là người diễn thuyết chính ở hội nghị này, vì do lùi cuộc họp xuống, nên ít nhiều cũng làm cho một số sếp lớn ở giới y khoa bất mãn.
Nếu không phải anh ta là một chuyên gia có đủ sức hút, e là đợi khi anh ta tới họp, mọi người đã nhăn mày bỏ về từ lâu rồi.
Giờ lại thấy anh ta ngất ngây đi vào phòng họp, không ít người đã nhíu mày và bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc chàng trai trẻ này có năng lực gì.
Nhưng mười giờ sáng hôm nay anh ta có một cuộc họp quan trọng, bởi vì Hạ Phương bảo tầm mười giờ cô sẽ về, nên anh ta đã lùi cuộc họp xuống lúc mười một giờ.
Bây giờ sắp mười rưỡi rồi, Hạ Phương vẫn chưa về nên anh ta hơi sốt ruột.
Cũng không phải là bắt buộc phải đi cuộc họp này, chẳng qua anh ta đã lùi cuộc họp lại một lần, anh ta thật sự không tiện lùi giờ xuống lần nữa.
Dù sao, người tham gia cuộc họp hôm nay cũng toàn là các sếp…
Đúng vào lúc anh ta đang sốt ruột đến mức đi qua đi lại, Hạ Phương vội vàng đi ra thang máy.
Khoảng khắc đó, Tiết Vân Thâm như nhìn thấy ánh sáng, hai mắt sáng bừng, anh ta bước nhanh ra đón Hạ Phương.
“Hạ thần y, cuối cùng cô cũng về ròi….” Tiết Vân Thâm kích động đến độ suýt rơi nước mắt.
Hạ Phương hơi nhíu mày, cô thấp giọng bảo: “Sao vậy? Chị ấy có vấn đề gì à?”
Tâm tư Hạ Phương đều đang đặt lên Ngụy Thung.
Ca bệnh của Ngụy Thung vốn không nghiêm trọng, nhưng khoảng thời gian này cô ấy không chỉ tăng cường tập luyện, còn uống phải thuốc có vấn đề, hơn nữa còn duy trì tận nửa tháng…
Hạ Phương thở dài, ít nhiều cô cũng lo sau khi cô ấy tỉnh lại sẽ không chấp nhận được tình trạng của mình.
Tất nhiên, cô ấy sẽ vội vàng gọi điện cho mình bảo mình về, thực ra chắc cô ấy cũng biết chuyện thế nào, nên đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý rồi chứ nhỉ?
“Không, không sao, cô Ngụy vẫn ngủ, giữa chừng có sốt cao, tôi đã cho cô ấy uống thuốc mà cô để lại, cô ấy đã hạ sổt nhanh chóng.” Tiết Vân Thâm vội vàng giải thích.
Hạ Phương gật đầu: “Không sao thì tốt.”
Đang nói, thấy Tiết Vân Thâm có vẻ sốt ruột, cô khẽ nói: “Bác sĩ Tiết có việc thì cứ đi trước đi.”
Cô lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ đưa cho Tiết Vân Thâm: “Anh nhận Tiểu hoàn đan này đi, coi như là quà cảm ơn của tôi.”
Hạ Phương cũng không dài dòng, cô đưa đồ xong thì đi thẳng vào phòng bệnh, chỉ đế lại Tiết Vân Thâm đơ người đứng yên tại chỗ, mãi một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Tiếu hoàn đan?
Đây, đây là thần dược có giá trên trời, một viên khó cầu có thế làm cho người ta cải tử hoàn sinh!
Anh ta dẫm phải vận cứt chó gì vậy?
Chỉ giúp trông Ngụy Thung nửa ngày, đã lấy được viên thuốc quý giá như này…
Mãi đến lúc đi đến cuộc họp, Tiết Vân Thâm vẫn còn ngây ngất.
Anh ta quyết định rồi, sau này hề là chuyện của Hạ Phương, anh ta nhất định phải chú tâm hơn cả chuyện của mình, toàn tâm toàn ý đi làm mới được.
Không thì thật có lỗi với khoản thù lao kếch xù này.
Hôm nay Tiết Vân Thâm tố chức cuộc họp báo cáo nguyên cứu y tế.
Anh ta là người diễn thuyết chính ở hội nghị này, vì do lùi cuộc họp xuống, nên ít nhiều cũng làm cho một số sếp lớn ở giới y khoa bất mãn.
Nếu không phải anh ta là một chuyên gia có đủ sức hút, e là đợi khi anh ta tới họp, mọi người đã nhăn mày bỏ về từ lâu rồi.
Giờ lại thấy anh ta ngất ngây đi vào phòng họp, không ít người đã nhíu mày và bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc chàng trai trẻ này có năng lực gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.