Chương 418: Im ắng, buồn tẻ
Đào Nguyên
10/03/2024
“A, con còn biết bên ngoài hỗn loạn à? Mỗi lần tới đều mang đi nhiều đồ như này, con không suy nghĩ một chút xem những đồ con mang đi đây sẽ gây ra phong ba gì bên ngoài à?” Lão Diêu tức đến nỗi thổi râu trừng mắt.
Hạ Phương nhìn ông với đôi mắt vô tội: “Nhưng chúng ta thân là thầy thuốc, bốn phận của chúng ta là cứu người, mang lại sức khỏe cho người cần mà, không phải sao? Dược liệu là dùng để chữa bệnh cho người bệnh, nếu không thế chữa bệnh cho người có bệnh, thì nó chỉ là một cây cỏ thôi.”
“A, mấy năm nay ra ngoài sống, mọc lông mọc cánh rồi đấy nhỉ? Biết dùng lý luận suông để cãi lại ông già này rồi đấy hả?” Diêu Cốc Tử chỉ vào đầu Hạ Phương: “Thế con có biết con mang số dược liệu này ra ngoài, sẽ dần tới sự chú ý của
bao nhiêu người không hả, rồi lại khiến bao nhiêu người nhìn chằm chằm như hố đói không hả?”
“Con lấy dược liệu đi làm thuốc tắm thì cũng thôi đi, mấy đan dược này có cái nào không có giá xa xỉ không hả? Bây giờ luyện đan sư càng ngày càng ít, đan dược càng ngày càng có giá, với cái bản lĩnh tiêu tiền như nước này của con, sớm muộn gì cũng làm nghèo Dược Cốc của ta.”
Hạ Phương mỉm cười nịnh nọt ôm chặt lấy cánh tay lão Diêu: “Ay ya, thầy, thầy yên tâm đi, con có chừng mực mà, thầy tưởng ai cũng lấy được thuốc của con đấy à? Chỉ có người xứng đáng được cứu mới lấy được những thứ này từ tay con, người khác không xứng đâu.”
Lão Diêu cười nhạo: “Thế con nói nghe thử, người như thế nào mới xứng đáng?”
“Người xứng đáng chính là người xứng đáng đó, kỹ năng ngày xưa thầy dạy con, thầy quên rồi à?” Hạ Phương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Sau đó cô nhìn đồng hồ, cô bảo: “Không còn sớm nữa, thầy, chị con còn đang đợi con về cứu mạng, hôm khác không bận con lại về thăm thầy nhé.”
Hạ Phương nói xong, cô buông lão Diêu ra rồi vội vội vàng vàng chạy mất dạng.
Lão Diêu tức đỏ cả mặt, ông hò to với bóng lưng đang đi vội của Hạ Phương: “Con nhóc vô
lương tâm, lấy đồ xong là chạy, lại còn đi cứu học trò nhà người khác nữa, lương tâm con không thấy đau à?”
Nhân lúc ông không biết đi khắp nơi bái sư thì cũng thôi đi, giờ còn lấy đồ của ông đi cứu đồ đệ xấu xa của đồ đệ ông, quá đáng hết sức.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn không quên nhớ thương Tư Thành: “Lần sau nhớ dẫn thằng nhóc đó về đây chơi cờ với thầy…”
“Con nhớ rồi.”
Hạ Phương nói xong, người đã ra khỏi Dược Cốc.
Dược Cốc yên lặng, thoáng chốc lại chỉ còn lão Diêu và một khuôn mặt lưu luyến đuổi theo Hạ Phương đang rời đi cuối cùng lại công cốc chạy về, khuôn mặt đầy thất vọng của Dai Annie.
Lão Diêu đứng yên tại chỗ một lúc mới thở dài, ông gọi Dai Annie lên núi với mình, bóng lưng ông ít nhiều cũng có hơi mất mát.
Thực ra ông đã sống ở đây mấy mục năm, ông cũng đã quen với sự yên tĩnh ở đây, nhưng mà vì con nhóc Hạ Phương kia rất giỏi đùa vui ‘ôn ào, sau khi gặp cô, mỗi lần cô tới rồi lại đi, ông đều phải mất một thời gian để thích ứng.
Dược Cốc có cô sẽ sôi động vui vẻ, cô như nguồn nước trong lành tươi mới rót vào dòng
nước bình lặng, quét đi sự im ắng ở Dược Cốc, làm cho nơi đây trở thành cung điện vui vẻ, mỗi một nơi đều trở nên đáng yêu và có linh khí.
Nhưng cồ đi một cái, ông mới phát hiện, nơi này lại giống như ban đầu rồi.
Im ắng, buồn tẻ, không có một tí sức sống.
Ngoại trừ những dược liệu đầy khắp núi đồi mà bên ngoài phải tốn ngàn vàng cũng khó cầu và được ví như núi vàng núi bạc, thì chẳng có gì cả.
Chỉ có ông và Dai Annie là vật sống, không, ông cảm thấy ở đây lâu, ông cũng không cảm nhận được là mình đang sống nữa.
Nhưng trừ việc ở lại nơi này, trông coi mọi thứ ở đây, kế thừa kho báu ở Dược Cốc này ra, ông không có lựa chọn nào khác.
Tất cả là hậu quả của những buông thả và ngỗ ngược của ông hồi trẻ…
Là trách nhiệm, là sứ mệnh, và cũng là số mệnh của ông.
“Đi thôi, Dai Annie, chúng ta đi tuần núi nào.” Lão Diêu xoa đầu Dai Annie đang vui sướng, nhìn vẻ mặt vui vẻ của nó, sự ngột ngạt trong lòng ông lại bớt đi vài phần.
“Đi xem khóm dược liệu mới trồng thế nào rồi, con bé đó suốt ngày tiêu tiền như nước,
chúng ta phải chịu khó trồng thêm mới được.”
“Gâu gâu gâu…” Dai Annie vui sướng sủa, nó chạy lên núi nhanh như chớp, như thể đang nói: “Đi, chúnq ta chạy nhanh lên một chút…”
Hạ Phương nhìn ông với đôi mắt vô tội: “Nhưng chúng ta thân là thầy thuốc, bốn phận của chúng ta là cứu người, mang lại sức khỏe cho người cần mà, không phải sao? Dược liệu là dùng để chữa bệnh cho người bệnh, nếu không thế chữa bệnh cho người có bệnh, thì nó chỉ là một cây cỏ thôi.”
“A, mấy năm nay ra ngoài sống, mọc lông mọc cánh rồi đấy nhỉ? Biết dùng lý luận suông để cãi lại ông già này rồi đấy hả?” Diêu Cốc Tử chỉ vào đầu Hạ Phương: “Thế con có biết con mang số dược liệu này ra ngoài, sẽ dần tới sự chú ý của
bao nhiêu người không hả, rồi lại khiến bao nhiêu người nhìn chằm chằm như hố đói không hả?”
“Con lấy dược liệu đi làm thuốc tắm thì cũng thôi đi, mấy đan dược này có cái nào không có giá xa xỉ không hả? Bây giờ luyện đan sư càng ngày càng ít, đan dược càng ngày càng có giá, với cái bản lĩnh tiêu tiền như nước này của con, sớm muộn gì cũng làm nghèo Dược Cốc của ta.”
Hạ Phương mỉm cười nịnh nọt ôm chặt lấy cánh tay lão Diêu: “Ay ya, thầy, thầy yên tâm đi, con có chừng mực mà, thầy tưởng ai cũng lấy được thuốc của con đấy à? Chỉ có người xứng đáng được cứu mới lấy được những thứ này từ tay con, người khác không xứng đâu.”
Lão Diêu cười nhạo: “Thế con nói nghe thử, người như thế nào mới xứng đáng?”
“Người xứng đáng chính là người xứng đáng đó, kỹ năng ngày xưa thầy dạy con, thầy quên rồi à?” Hạ Phương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Sau đó cô nhìn đồng hồ, cô bảo: “Không còn sớm nữa, thầy, chị con còn đang đợi con về cứu mạng, hôm khác không bận con lại về thăm thầy nhé.”
Hạ Phương nói xong, cô buông lão Diêu ra rồi vội vội vàng vàng chạy mất dạng.
Lão Diêu tức đỏ cả mặt, ông hò to với bóng lưng đang đi vội của Hạ Phương: “Con nhóc vô
lương tâm, lấy đồ xong là chạy, lại còn đi cứu học trò nhà người khác nữa, lương tâm con không thấy đau à?”
Nhân lúc ông không biết đi khắp nơi bái sư thì cũng thôi đi, giờ còn lấy đồ của ông đi cứu đồ đệ xấu xa của đồ đệ ông, quá đáng hết sức.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn không quên nhớ thương Tư Thành: “Lần sau nhớ dẫn thằng nhóc đó về đây chơi cờ với thầy…”
“Con nhớ rồi.”
Hạ Phương nói xong, người đã ra khỏi Dược Cốc.
Dược Cốc yên lặng, thoáng chốc lại chỉ còn lão Diêu và một khuôn mặt lưu luyến đuổi theo Hạ Phương đang rời đi cuối cùng lại công cốc chạy về, khuôn mặt đầy thất vọng của Dai Annie.
Lão Diêu đứng yên tại chỗ một lúc mới thở dài, ông gọi Dai Annie lên núi với mình, bóng lưng ông ít nhiều cũng có hơi mất mát.
Thực ra ông đã sống ở đây mấy mục năm, ông cũng đã quen với sự yên tĩnh ở đây, nhưng mà vì con nhóc Hạ Phương kia rất giỏi đùa vui ‘ôn ào, sau khi gặp cô, mỗi lần cô tới rồi lại đi, ông đều phải mất một thời gian để thích ứng.
Dược Cốc có cô sẽ sôi động vui vẻ, cô như nguồn nước trong lành tươi mới rót vào dòng
nước bình lặng, quét đi sự im ắng ở Dược Cốc, làm cho nơi đây trở thành cung điện vui vẻ, mỗi một nơi đều trở nên đáng yêu và có linh khí.
Nhưng cồ đi một cái, ông mới phát hiện, nơi này lại giống như ban đầu rồi.
Im ắng, buồn tẻ, không có một tí sức sống.
Ngoại trừ những dược liệu đầy khắp núi đồi mà bên ngoài phải tốn ngàn vàng cũng khó cầu và được ví như núi vàng núi bạc, thì chẳng có gì cả.
Chỉ có ông và Dai Annie là vật sống, không, ông cảm thấy ở đây lâu, ông cũng không cảm nhận được là mình đang sống nữa.
Nhưng trừ việc ở lại nơi này, trông coi mọi thứ ở đây, kế thừa kho báu ở Dược Cốc này ra, ông không có lựa chọn nào khác.
Tất cả là hậu quả của những buông thả và ngỗ ngược của ông hồi trẻ…
Là trách nhiệm, là sứ mệnh, và cũng là số mệnh của ông.
“Đi thôi, Dai Annie, chúng ta đi tuần núi nào.” Lão Diêu xoa đầu Dai Annie đang vui sướng, nhìn vẻ mặt vui vẻ của nó, sự ngột ngạt trong lòng ông lại bớt đi vài phần.
“Đi xem khóm dược liệu mới trồng thế nào rồi, con bé đó suốt ngày tiêu tiền như nước,
chúng ta phải chịu khó trồng thêm mới được.”
“Gâu gâu gâu…” Dai Annie vui sướng sủa, nó chạy lên núi nhanh như chớp, như thể đang nói: “Đi, chúnq ta chạy nhanh lên một chút…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.