Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 197: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
kiều mạch
25/04/2021
Mộ Như sống trong nhà của Trình Nhất Phàm, căn phòng mà cô đang ở là phòng dành cho khách, ban đầu Trình Nhất Phàm muốn để cô ở trong phòng ngủ chính, nhưng Mộ Như từ chối và nói cô là khách, làm sao cô có thể ở trong phòng ngủ chính được?
Trịnh Nhất Phàm nói để cô nghỉ ngơi ở nhà anh hai ngày, sau đó anh sẽ hỏi bệnh viện xem có cần y tá hay không, anh đã giúp cô tìm một công việc trong bệnh viện, tuy vất vả nhưng cũng tương đối đơn giản.
Chỉ là đêm hôm đó, Mộ Như lại bị ốm, sốt cao, toàn thân nóng bỏng, lại gặp ác mộng, cô liên tục la lên: "Mẹ ơi ... con thật sự không sai..Mẹ ơi ... con không muốn nhà họ Tịch phá sản ... "
May mắn thay, Trình Nhất Phàm là bác sĩ nên thính giác rất nhạy, ban đêm, anh nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô trong phòng ngủ, anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, hóa ra mặt cô đỏ bừng và co rúm người lại. Cô được đưa đến bệnh viện.
Mộ Như bị sốt cao đến 41°, nóng đến viêm phổi, nằm viện một tuần mới được xuất viện, vì bị bệnh và phải nhập viện nên Mộ Như càng xanh xao, hốc hác.
Khi Mộ Như xuất viện trở về nhà của Trịnh Nhất Phàm đã là ngày 20 tháng Giêng, đón năm mới vào ngày 1 tháng 2. Năm mới đang đến gần, nhiều công ty đều nghỉ nên rất khó tìm một công việc.
Trịnh Nhất Phàm nói với cô, đợi qua Tết rồi hày tìm việc, dù sao anh cũng chỉ có một mình, Tết khá vắng vẻ, cùng cô sống chung hai người đón Tết cũng có phần sôi nổi.
Chỉ khi Mộ Như sống ở nhà của Trình Nhất Phàm, cô mới biết anh đến từ HongKong, bố mẹ anh đều ở Hoa Kỳ, chỉ có một chị gái ở HongKong, chị gái đã kết hôn và có gia đình riêng nên anh chỉ đến nhà chị gái HongKong một ngày trong ngày Tết.
Vì trước Tết Mộ Như không phải đi tìm việc nên đã giúp Trịnh Nhất Phàm dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn, thật ra Trịnh Nhất Phàm là một bác sĩ rất thích sạch sẽ, ngoài ra anh còn thuê người dọn dẹp theo giờ, người đó sẽ đến dọn dẹp hai ngày một lần.
Vì vậy, cô chỉ giúp anh giặt quần áo, sau đó giúp anh nấu ăn hay làm một vài thứ lật vật, vì Trịnh Nhất Phàm hay ăn đồ ăn nhanh khi anh ở một mình, nên nhà bếp của anh rất sạch sẽ như đồ trưng bày của công ty đồ gia dụng vậy.
Buổi sáng khi Trịnh Nhất Phàm, anh vô tình nói mình đã lâu không ăn tôm sốt mật ong, anh nói lần cuối cùng anh ăn món này là ở nhà chị gái ở HongKong vào dịp Tết Nguyên Đán năm ngoái.
Mộ Như có thể nấu tôm sốt mật ong. Cô luôn phụ giúp đầu bếp khi ở nhà họ Tịch nên có thể nấu rất nhiều đồ ăn. Vì vậy, khi Trịnh Nhất Phàm rời đi, cô đã giặt xong quần áo liền bắt xe buýt đi mua tôm.
Gần căn hộ của Trịnh Nhất Phàm có một siêu thị, nhưng các siêu thị nhỏ thường không bán tôm, vì vậy hãy đến chuỗi siêu thị toàn cầu mới có bán tôm tươi.
Chuỗi siêu thị có bánh phồng tôm, có nhiều nguyên liệu mà siêu thị nhỏ không có, Mộ Như đẩy xe hàng nghĩ cũng hiếm khi đi xa, nên cô mua nhiều một chút để dự trữ trong tủ lạnh trong vài ngày.
Khi cô lây hóa đơn rồi bước ra khỏi trung tâm mua sắm với hai túi đồ, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đến gần, tình cờ là chiếc xe đó lại đậu ở chỗ đậu xe bên cạnh cô.
Cô cúi đầu đi về phía trước, vừa định đi qua xe, đột nhiên nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc nhưng xa lạ vang lên từ phía sau: "Này, cô là Tịch Mộ Như hay Tịch Mộ Tuyết?"
Mộ Như quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tự hào của Khuông Doanh Doanh, cửa xe mở ra, Đông Phương Vũ bước ra khỏi xe một cách rất khí thế.
Trịnh Nhất Phàm nói để cô nghỉ ngơi ở nhà anh hai ngày, sau đó anh sẽ hỏi bệnh viện xem có cần y tá hay không, anh đã giúp cô tìm một công việc trong bệnh viện, tuy vất vả nhưng cũng tương đối đơn giản.
Chỉ là đêm hôm đó, Mộ Như lại bị ốm, sốt cao, toàn thân nóng bỏng, lại gặp ác mộng, cô liên tục la lên: "Mẹ ơi ... con thật sự không sai..Mẹ ơi ... con không muốn nhà họ Tịch phá sản ... "
May mắn thay, Trình Nhất Phàm là bác sĩ nên thính giác rất nhạy, ban đêm, anh nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô trong phòng ngủ, anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, hóa ra mặt cô đỏ bừng và co rúm người lại. Cô được đưa đến bệnh viện.
Mộ Như bị sốt cao đến 41°, nóng đến viêm phổi, nằm viện một tuần mới được xuất viện, vì bị bệnh và phải nhập viện nên Mộ Như càng xanh xao, hốc hác.
Khi Mộ Như xuất viện trở về nhà của Trịnh Nhất Phàm đã là ngày 20 tháng Giêng, đón năm mới vào ngày 1 tháng 2. Năm mới đang đến gần, nhiều công ty đều nghỉ nên rất khó tìm một công việc.
Trịnh Nhất Phàm nói với cô, đợi qua Tết rồi hày tìm việc, dù sao anh cũng chỉ có một mình, Tết khá vắng vẻ, cùng cô sống chung hai người đón Tết cũng có phần sôi nổi.
Chỉ khi Mộ Như sống ở nhà của Trình Nhất Phàm, cô mới biết anh đến từ HongKong, bố mẹ anh đều ở Hoa Kỳ, chỉ có một chị gái ở HongKong, chị gái đã kết hôn và có gia đình riêng nên anh chỉ đến nhà chị gái HongKong một ngày trong ngày Tết.
Vì trước Tết Mộ Như không phải đi tìm việc nên đã giúp Trịnh Nhất Phàm dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn, thật ra Trịnh Nhất Phàm là một bác sĩ rất thích sạch sẽ, ngoài ra anh còn thuê người dọn dẹp theo giờ, người đó sẽ đến dọn dẹp hai ngày một lần.
Vì vậy, cô chỉ giúp anh giặt quần áo, sau đó giúp anh nấu ăn hay làm một vài thứ lật vật, vì Trịnh Nhất Phàm hay ăn đồ ăn nhanh khi anh ở một mình, nên nhà bếp của anh rất sạch sẽ như đồ trưng bày của công ty đồ gia dụng vậy.
Buổi sáng khi Trịnh Nhất Phàm, anh vô tình nói mình đã lâu không ăn tôm sốt mật ong, anh nói lần cuối cùng anh ăn món này là ở nhà chị gái ở HongKong vào dịp Tết Nguyên Đán năm ngoái.
Mộ Như có thể nấu tôm sốt mật ong. Cô luôn phụ giúp đầu bếp khi ở nhà họ Tịch nên có thể nấu rất nhiều đồ ăn. Vì vậy, khi Trịnh Nhất Phàm rời đi, cô đã giặt xong quần áo liền bắt xe buýt đi mua tôm.
Gần căn hộ của Trịnh Nhất Phàm có một siêu thị, nhưng các siêu thị nhỏ thường không bán tôm, vì vậy hãy đến chuỗi siêu thị toàn cầu mới có bán tôm tươi.
Chuỗi siêu thị có bánh phồng tôm, có nhiều nguyên liệu mà siêu thị nhỏ không có, Mộ Như đẩy xe hàng nghĩ cũng hiếm khi đi xa, nên cô mua nhiều một chút để dự trữ trong tủ lạnh trong vài ngày.
Khi cô lây hóa đơn rồi bước ra khỏi trung tâm mua sắm với hai túi đồ, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đến gần, tình cờ là chiếc xe đó lại đậu ở chỗ đậu xe bên cạnh cô.
Cô cúi đầu đi về phía trước, vừa định đi qua xe, đột nhiên nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc nhưng xa lạ vang lên từ phía sau: "Này, cô là Tịch Mộ Như hay Tịch Mộ Tuyết?"
Mộ Như quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tự hào của Khuông Doanh Doanh, cửa xe mở ra, Đông Phương Vũ bước ra khỏi xe một cách rất khí thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.