Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 637: Nổi Đau Của Kẻ Thay Thế 1
kiều mạch
28/08/2024
Trong bữa tiệc đính hôn của Đông Phương Mặc, Nhan Như vốn đã ở trong đám đông quan sát tất cả, nhưng ánh mắt của cô hoàn toàn không rơi trên người Đông Phương Mặc và Phương Tử Ngưng, mà ánh mắt của cô luôn nhìn vào Tiểu Mao Vũ.
Nhưng khi nhìn thấy Đông Phương Mặc và Phương Tử Ngưng tay trong tay bước trên thảm đỏ rãi đầy hoa hồng thì trái tim cô vẫn bất giác thắt lại, sáu năm trước, cô cũng cùng anh tay trong tay bước trên thảm đỏ như vậy.
Cô còn nhớ ngày 19 tháng 9 của 6 năm trước, trong khách sạn năm sao theo kiểu châu Âu ở Tân Hải, đã tổ chức một hôn lễ chưa từng có, mà hôn lễ đó là thuộc về Đông Phương Mặc và Tịch Mộ Tuyết.
Khi đó, cô là người thay thế Tịch Mộ Tuyết kết hôn, cô mặc váy cưới của Tịch Mộ Tuyết, khoát tay Đông Phương Mặc đi trên thảm đỏ rãi đầy hoa hồng.
Cô còn nhớ lúc Đông Phương Mặc vươn tay ra, anh còn mang theo nụ cười trên môi, cô đã lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, cô sợ mình sẽ bị anh nhận ra, cô sợ hôn lễ sẽ phải dừng lại nếu anh phát hiện ra mọi chuyện.
May mắn là mọi chuyện diễn ra tốt đẹp hơn cả mong đợi, Đông Phương Mặc không phát hiện ra cô không phải là Tịch Mộ Tuyết, anh chỉ nắm tay cô đi về phía trước, nhưng bàn tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của anh càng lúc càng lạnh.
Anh xoay mặt, nói nhỏ vào tai cô: "Em đừng căng thẳng, đây là hôn lễ, đời người luôn phải trải qua một hôn lễ như vậy."
Lúc đó cô quá sợ hãi nên không dám nói chuyện, cô lúc đó như đứng trên băng mỏng, cô sợ chỉ cần mình mở miệng là sẽ bị bại lộ, cho nên khi Đông Phương Mặc nói chuyện với cô, cô chỉ gật đầu.
May mắn là quá trình tổ chức hôn lễ ngày hôm đó không có gì phức tạp, vị mục sư chỉ hỏi cô và Đông Phương Mặc có muốn trở thành vợ chồng không, sau khi đã đọc hết một bài diễn văn dài.
Tất nhiên là cô không muốn đồng ý, ngay từ đầu người mà Đông Phương Mặc yêu là Tịch Mộ Tuyết.
Nhưng cô lại không thể nói cô không đồng ý, cô chỉ có thể ấm ức nói “Tôi đồng ý”, ngay lúc đó cô đã chấp nhận số phận của mình, đó là sự an bài của ông trời, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chấp nhận nó.
Lúc đó Đông Phương Mặc cũng nói đồng ý, dù sao đó cũng là hôn lễ mà anh quan tâm nhất, là hôn ước mà anh đã chủ động yêu cầu với nhà họ Tịch.
Bây giờ, Đông Phương Mặc lại muốn ở bên người phụ nữ khác, anh muốn cùng một người phụ nữ khác bước vào lễ đường, sau đó hứa hẹn bên nhau trọn đời với một người phụ nữ khác.
Không hiểu sao trái tim của Mộ Như lại đau nhói một cách không rõ nguyên nhân như vậy, lúc này cô thực sự có suy nghĩ mình có nên nhúng tay vào hay không?
“Có chuyện gì vậy?”, “Tại sao Đông Phương Mặc lại muốn hủy hôn?”
Tiếng nói kinh ngạc của những người xung quanh kéo Mộ Như ra khỏi dòng suy nghĩ, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về Đông Phương Mặc.
Không biết dây thần kinh nào của Đông Phương Mặc lại lên cơn mà không cùng Phương Tử Ngưng tiếp tục hôn lễ, lúc này anh đang đứng cùng một người mặc đồ đen, không biết anh ta nói gì với anh, mà mặt anh tối sầm lại, cứ như thể có người đụng đến giới hạn của anh vậy.
Nhưng khi nhìn thấy Đông Phương Mặc và Phương Tử Ngưng tay trong tay bước trên thảm đỏ rãi đầy hoa hồng thì trái tim cô vẫn bất giác thắt lại, sáu năm trước, cô cũng cùng anh tay trong tay bước trên thảm đỏ như vậy.
Cô còn nhớ ngày 19 tháng 9 của 6 năm trước, trong khách sạn năm sao theo kiểu châu Âu ở Tân Hải, đã tổ chức một hôn lễ chưa từng có, mà hôn lễ đó là thuộc về Đông Phương Mặc và Tịch Mộ Tuyết.
Khi đó, cô là người thay thế Tịch Mộ Tuyết kết hôn, cô mặc váy cưới của Tịch Mộ Tuyết, khoát tay Đông Phương Mặc đi trên thảm đỏ rãi đầy hoa hồng.
Cô còn nhớ lúc Đông Phương Mặc vươn tay ra, anh còn mang theo nụ cười trên môi, cô đã lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, cô sợ mình sẽ bị anh nhận ra, cô sợ hôn lễ sẽ phải dừng lại nếu anh phát hiện ra mọi chuyện.
May mắn là mọi chuyện diễn ra tốt đẹp hơn cả mong đợi, Đông Phương Mặc không phát hiện ra cô không phải là Tịch Mộ Tuyết, anh chỉ nắm tay cô đi về phía trước, nhưng bàn tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của anh càng lúc càng lạnh.
Anh xoay mặt, nói nhỏ vào tai cô: "Em đừng căng thẳng, đây là hôn lễ, đời người luôn phải trải qua một hôn lễ như vậy."
Lúc đó cô quá sợ hãi nên không dám nói chuyện, cô lúc đó như đứng trên băng mỏng, cô sợ chỉ cần mình mở miệng là sẽ bị bại lộ, cho nên khi Đông Phương Mặc nói chuyện với cô, cô chỉ gật đầu.
May mắn là quá trình tổ chức hôn lễ ngày hôm đó không có gì phức tạp, vị mục sư chỉ hỏi cô và Đông Phương Mặc có muốn trở thành vợ chồng không, sau khi đã đọc hết một bài diễn văn dài.
Tất nhiên là cô không muốn đồng ý, ngay từ đầu người mà Đông Phương Mặc yêu là Tịch Mộ Tuyết.
Nhưng cô lại không thể nói cô không đồng ý, cô chỉ có thể ấm ức nói “Tôi đồng ý”, ngay lúc đó cô đã chấp nhận số phận của mình, đó là sự an bài của ông trời, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chấp nhận nó.
Lúc đó Đông Phương Mặc cũng nói đồng ý, dù sao đó cũng là hôn lễ mà anh quan tâm nhất, là hôn ước mà anh đã chủ động yêu cầu với nhà họ Tịch.
Bây giờ, Đông Phương Mặc lại muốn ở bên người phụ nữ khác, anh muốn cùng một người phụ nữ khác bước vào lễ đường, sau đó hứa hẹn bên nhau trọn đời với một người phụ nữ khác.
Không hiểu sao trái tim của Mộ Như lại đau nhói một cách không rõ nguyên nhân như vậy, lúc này cô thực sự có suy nghĩ mình có nên nhúng tay vào hay không?
“Có chuyện gì vậy?”, “Tại sao Đông Phương Mặc lại muốn hủy hôn?”
Tiếng nói kinh ngạc của những người xung quanh kéo Mộ Như ra khỏi dòng suy nghĩ, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về Đông Phương Mặc.
Không biết dây thần kinh nào của Đông Phương Mặc lại lên cơn mà không cùng Phương Tử Ngưng tiếp tục hôn lễ, lúc này anh đang đứng cùng một người mặc đồ đen, không biết anh ta nói gì với anh, mà mặt anh tối sầm lại, cứ như thể có người đụng đến giới hạn của anh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.