Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 639: Nổi Đau Của Kẻ Thay Thế 3
kiều mạch
28/08/2024
Tich Mộ Tuyết đã đi đâu? Tại sao lễ đính hôn của Đông Phương Mặc và Phương Tử Ngưng sắp bắt đầu mà cô ta vẫn chưa đến? Chẳng lẻ cô ta vẫn chưa trang điểm xong?
Thực ra Tịch Mộ Tuyết đã trang điểm xong ở cửa hàng thời trang Ỷ La từ lâu, cô ta mặc chiếc váy màu vàng của Nhan Như rồi quay lại phòng thay đồ, vì là người có nước da đẹp nên thợ trang điểm hầu như không cần đến 20 phút đã hoàn thành.
Nhìn cô ta chuyên gia trang điểm không khỏi thốt lên: "Cô rất giống với hoa khôi Tịch Mộ Tuyết. Sáu năm trước, cô Tịch Mộ Tuyết thường ghé qua cửa hàng của chúng tôi."
Khi đó, trong lòng cô ta không khỏi oán giận, đây là loại ánh mắt gì vậy, không nhìn ra tôi chính là Tịch Mộ Tuyết sao? Mắt các người là mắt chó hay sao mà không nhìn ra tôi?
Tuy trong lòng cô ta đang rất oán giận, nhưng cô ta lại nói: "Thật vậy sao? Thật là trùng hợp? Nhưng tôi là người Hàn Quốc, tôi tên là Nhan Như."
Chuyên viên trang điểm lập tức hết lời khen cô ta có dáng đẹp, da đẹp, ngoại hình ưa nhìn, tóm lại là dùng hết lời khen ngợi, bởi vì đó cũng là một cách lấy lòng khách hàng.
Cô ta bước ra khỏi phòng thay đồ rồi bước xuống lầu trong bộ váy màu vàng đầy kiêu xa, dọc đường bắt gặp không ít ánh mắt ghen tị, cô ta không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.
Tịch Mộ Tuyết biến thành Nhan Như một cách hoàn hảo, bước ra khỏi cửa hàng thời trang Ỷ La với vẻ mặt vô cùng tự tin, rồi thản nhiên đi về phía chiếc xe đang đợi Nhan Như ở cửa.
Cửa xe không khóa, tài xế vẫn ngồi bên trong xe, cô ta tự nhiên mở cửa xe ngồi lên, vừa ngồi vững thì xe lập tức rời, cô ta còn chưa kịp cài dây an toàn.
Cô ta lập tức giật mình, theo bản năng định mắng tài xế lái xe, nhưng vừa quay đầu lại, cô ta phát hiện trên trán tên tài xế này có một khẩu súng lục màu đen.
Cô ta sợ tới mức suýt nữa hét lên một tiếng, nhưng vừa mở miệng, lập tức cảm giác được trán bị thứ gì đó lạnh lẽo áp vào, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy ngồi ở hàng ghế sau có ba người mặc đồ đen đeo kính râm, bởi vì là kính râm bản to che mất nửa khuôn mặt của những người mặc đồ đen, cho nên cô ta không thể nhận ra dáng vẻ của những người mặc đồ đen này.
"Câm mồm," người đàn ông mặc đồ đen đang ở phía sau Tịch Mộ Tuyết trầm giọng cảnh cáo, "Nếu cô dám hét lên,tôi sẽ không ngại tặng cô mốt phát súng để cô im lặng vĩnh viễn đâu."
Tich Mộ Tuyết sợ tới mức tay chân mềm nhũn ra, lúc này cô ta không còn sức để giãy dụa, cũng không còn sức lực để kêu cứu, chỉ có thể chịu đựng như tàu xế, ngoan ngoãn bị những người mặc đồ đen khống chế.
Dưới sự chỉ huy của một người đàn ông mặc đồ đen, tài xế điều khiển xe rời khỏi trung tâm thành phố Tân Hải, sau đó lái xe ra ngoại ô, Tịch Mộ Tuyết nhanh chóng bị một tấm khăn màu đen bịt mắt và có một thứ j đó nhét vào miệng cô ta, sau đó cô ta không hề biết chiếc xe đưa mình đi đâu.
Trong bóng tối, cô ta cảm thấy xe dừng lại rồi bị kéo ra khỏi xe, rồi lại đẩy lên một xe khác, còn người tài xế có theo cô ta sang xe khác không, cô ta hoàn toàn không biết.
Sau khi len xe, cô ta cảm thấy chiếc xe vẫn tiếp tục chạy trên đường, lúc đầu còn êm ái như xe của Đông Phương Mặc, nhưng sau đó không biết mình đi đến đường nào, khiến xe va chạm bất ngờ.
Thực ra Tịch Mộ Tuyết đã trang điểm xong ở cửa hàng thời trang Ỷ La từ lâu, cô ta mặc chiếc váy màu vàng của Nhan Như rồi quay lại phòng thay đồ, vì là người có nước da đẹp nên thợ trang điểm hầu như không cần đến 20 phút đã hoàn thành.
Nhìn cô ta chuyên gia trang điểm không khỏi thốt lên: "Cô rất giống với hoa khôi Tịch Mộ Tuyết. Sáu năm trước, cô Tịch Mộ Tuyết thường ghé qua cửa hàng của chúng tôi."
Khi đó, trong lòng cô ta không khỏi oán giận, đây là loại ánh mắt gì vậy, không nhìn ra tôi chính là Tịch Mộ Tuyết sao? Mắt các người là mắt chó hay sao mà không nhìn ra tôi?
Tuy trong lòng cô ta đang rất oán giận, nhưng cô ta lại nói: "Thật vậy sao? Thật là trùng hợp? Nhưng tôi là người Hàn Quốc, tôi tên là Nhan Như."
Chuyên viên trang điểm lập tức hết lời khen cô ta có dáng đẹp, da đẹp, ngoại hình ưa nhìn, tóm lại là dùng hết lời khen ngợi, bởi vì đó cũng là một cách lấy lòng khách hàng.
Cô ta bước ra khỏi phòng thay đồ rồi bước xuống lầu trong bộ váy màu vàng đầy kiêu xa, dọc đường bắt gặp không ít ánh mắt ghen tị, cô ta không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.
Tịch Mộ Tuyết biến thành Nhan Như một cách hoàn hảo, bước ra khỏi cửa hàng thời trang Ỷ La với vẻ mặt vô cùng tự tin, rồi thản nhiên đi về phía chiếc xe đang đợi Nhan Như ở cửa.
Cửa xe không khóa, tài xế vẫn ngồi bên trong xe, cô ta tự nhiên mở cửa xe ngồi lên, vừa ngồi vững thì xe lập tức rời, cô ta còn chưa kịp cài dây an toàn.
Cô ta lập tức giật mình, theo bản năng định mắng tài xế lái xe, nhưng vừa quay đầu lại, cô ta phát hiện trên trán tên tài xế này có một khẩu súng lục màu đen.
Cô ta sợ tới mức suýt nữa hét lên một tiếng, nhưng vừa mở miệng, lập tức cảm giác được trán bị thứ gì đó lạnh lẽo áp vào, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy ngồi ở hàng ghế sau có ba người mặc đồ đen đeo kính râm, bởi vì là kính râm bản to che mất nửa khuôn mặt của những người mặc đồ đen, cho nên cô ta không thể nhận ra dáng vẻ của những người mặc đồ đen này.
"Câm mồm," người đàn ông mặc đồ đen đang ở phía sau Tịch Mộ Tuyết trầm giọng cảnh cáo, "Nếu cô dám hét lên,tôi sẽ không ngại tặng cô mốt phát súng để cô im lặng vĩnh viễn đâu."
Tich Mộ Tuyết sợ tới mức tay chân mềm nhũn ra, lúc này cô ta không còn sức để giãy dụa, cũng không còn sức lực để kêu cứu, chỉ có thể chịu đựng như tàu xế, ngoan ngoãn bị những người mặc đồ đen khống chế.
Dưới sự chỉ huy của một người đàn ông mặc đồ đen, tài xế điều khiển xe rời khỏi trung tâm thành phố Tân Hải, sau đó lái xe ra ngoại ô, Tịch Mộ Tuyết nhanh chóng bị một tấm khăn màu đen bịt mắt và có một thứ j đó nhét vào miệng cô ta, sau đó cô ta không hề biết chiếc xe đưa mình đi đâu.
Trong bóng tối, cô ta cảm thấy xe dừng lại rồi bị kéo ra khỏi xe, rồi lại đẩy lên một xe khác, còn người tài xế có theo cô ta sang xe khác không, cô ta hoàn toàn không biết.
Sau khi len xe, cô ta cảm thấy chiếc xe vẫn tiếp tục chạy trên đường, lúc đầu còn êm ái như xe của Đông Phương Mặc, nhưng sau đó không biết mình đi đến đường nào, khiến xe va chạm bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.