Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 640: Nổi Đau Của Kẻ Thay Thế 4
kiều mạch
28/08/2024
Cuối cùng khi chiếc xe cũng dừng lại, Tịch Mộ Tuyết lại bị kéo ra khỏi xe, trong bóng tối cô ta cảm thấy mình bị đẩy về phía trước, cô ta hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Tịch Mộ Tuyết nghĩ những người này có thể đã đưa cô ta đi xa Tân Hải, nhưng sự thật lại không phải vậy, những người này không đưa cô ta đi xa Tân Hải, họ chỉ là đưa cô ta đến một căn nhà hoang ở một vùng ngoại ô chưa phát triển.
Khu vực này đang chờ phá bỏ, tất cả nhà cửa đều không có người ở, vừa rồi những người này đẩy cô ta vào trong một căn nhà đổ nát, sau khi đẩy cô ta vào, bọn họ lấy cái khăn nhét trong miệng cô ta ra.
Tịch Mộ Tuyết cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì cô ta ngửi thấy một mùi hôi thối, từ nhỏ cô ta đã sống trong nhung lụa, chưa từng ngửi thấy mùi hôi thối như vậy, khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta không nhịn được hét lên: "Này, anh là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây? Để tôi nói cho anh biết, tôi là Nhan Như, mẹ của con gái Đông Phương Vũ, mau đưa tôi về khách sạn Vân Thiên... "
Thật đáng tiếc không chỉ không có người trả lời cô ta mà cô ta còn bị đẩy cô xuống đất một cách thô bạo, mặt đất rõ ràng là chưa được dọn dẹp, cô ta cảm thấy có vật cứng ở dưới lưng nên rất khó chịu.
“Này, các người là ai?” Cuối cùng cô ta cũng trở nên sợ hãi, giãy dụa muốn từ trên mặt đất ngồi dậy, nhưng cô ta vẫn hét lên, “Đồ khốn nạn, tôi không quen biết các người, tôi chỉ là một họa sĩ, tôi chưa bao giờ đắt tội bất cứ ai, tại sao các người lại bắt tôi? "
Tịch Mộ Tuyết không biết lúc này cô ta càng nói mình là Nhan Như thì cô ta càng nguy hiểm, bởi vì người mà những người này cần đối phó là Nhan Như chứ không phải Tịch Mộ Tuyết.
Và một điều đương nhiên là những người này không dùng miệng để đáp lại tiếng mắng của Tịch Mộ Tuyết, mà bọn họ dùng hành động thực tế, bởi vì sau khi đẩy cô ta xuống đất, họ nhanh chóng khống chế cơ thể đang còn đang giãy dụa của cô ta, có người lại nhanh chóng vén váy của cô ta lên.
Tịch Mộ Tuyết không bao giờ tưởng tượng được cô ta sẽ kết cục như vậy khi giả làm Nhan Như. Đáng lẽ ra Tịch Mộ Như phải bình yên mà sống trong Nhất Thốn Mặc.
Ba người đàn ông mặc đồ đen, ba người đàn ông mặc đồ đen mà cô ta thậm chí còn không thể nhìn rõ mặt, đã dùng hành động vừa máu lạnh vô tình vừa cầm thú mà thay phiên nhau tra tấn cô ta...
Cô ta nằm trên mặt đất, lúc đầu muốn hét lên kêu cứu, nhưng không may vừa mở miệng, thì miệng cô lập tức bị người đàn ông khác chặn lại, trong khoang miệng nồng nặc mùi hôi thối, không biết bọn họ đã bao lâu rồi không đánh răng, cô ta cảm thấy mình gần như chết đi rồi.
Vì vậy cô ta thành thật ngoan ngoãn mà không mở miệng kêu cứu nữa, nhưng điều này không có nghĩa là cô chịu khuất phục mà bởi vì chỉ cần cô ta mở miệng ra thì sẽ càng tồi tệ hơn mà thôi.
Một người đi ra thì một người lại lao đến như một con sói đói, hắn không quan tâm đến sự sống chết của cô ta, thậm chí còn không coi cô ta là người mà hoàn toàn coi cô như một công cụ để phát tiếc dục vọng...
Một lúc lâu sau, những người đàn ông cuối cùng cũng ngừng lao vào người cô ta, cô ta nằm đó như một con búp bê bị hỏng, chỉ còn hơi thở yếu ớt.
Cô ta nghĩ bi khịch của mình cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng...
Jen: Mọi người cảm thấy sao, chứ dịch chương này mà Jen cảm thấy thỏa mãn ghê luôn ak (^-^)
Tịch Mộ Tuyết nghĩ những người này có thể đã đưa cô ta đi xa Tân Hải, nhưng sự thật lại không phải vậy, những người này không đưa cô ta đi xa Tân Hải, họ chỉ là đưa cô ta đến một căn nhà hoang ở một vùng ngoại ô chưa phát triển.
Khu vực này đang chờ phá bỏ, tất cả nhà cửa đều không có người ở, vừa rồi những người này đẩy cô ta vào trong một căn nhà đổ nát, sau khi đẩy cô ta vào, bọn họ lấy cái khăn nhét trong miệng cô ta ra.
Tịch Mộ Tuyết cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì cô ta ngửi thấy một mùi hôi thối, từ nhỏ cô ta đã sống trong nhung lụa, chưa từng ngửi thấy mùi hôi thối như vậy, khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta không nhịn được hét lên: "Này, anh là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây? Để tôi nói cho anh biết, tôi là Nhan Như, mẹ của con gái Đông Phương Vũ, mau đưa tôi về khách sạn Vân Thiên... "
Thật đáng tiếc không chỉ không có người trả lời cô ta mà cô ta còn bị đẩy cô xuống đất một cách thô bạo, mặt đất rõ ràng là chưa được dọn dẹp, cô ta cảm thấy có vật cứng ở dưới lưng nên rất khó chịu.
“Này, các người là ai?” Cuối cùng cô ta cũng trở nên sợ hãi, giãy dụa muốn từ trên mặt đất ngồi dậy, nhưng cô ta vẫn hét lên, “Đồ khốn nạn, tôi không quen biết các người, tôi chỉ là một họa sĩ, tôi chưa bao giờ đắt tội bất cứ ai, tại sao các người lại bắt tôi? "
Tịch Mộ Tuyết không biết lúc này cô ta càng nói mình là Nhan Như thì cô ta càng nguy hiểm, bởi vì người mà những người này cần đối phó là Nhan Như chứ không phải Tịch Mộ Tuyết.
Và một điều đương nhiên là những người này không dùng miệng để đáp lại tiếng mắng của Tịch Mộ Tuyết, mà bọn họ dùng hành động thực tế, bởi vì sau khi đẩy cô ta xuống đất, họ nhanh chóng khống chế cơ thể đang còn đang giãy dụa của cô ta, có người lại nhanh chóng vén váy của cô ta lên.
Tịch Mộ Tuyết không bao giờ tưởng tượng được cô ta sẽ kết cục như vậy khi giả làm Nhan Như. Đáng lẽ ra Tịch Mộ Như phải bình yên mà sống trong Nhất Thốn Mặc.
Ba người đàn ông mặc đồ đen, ba người đàn ông mặc đồ đen mà cô ta thậm chí còn không thể nhìn rõ mặt, đã dùng hành động vừa máu lạnh vô tình vừa cầm thú mà thay phiên nhau tra tấn cô ta...
Cô ta nằm trên mặt đất, lúc đầu muốn hét lên kêu cứu, nhưng không may vừa mở miệng, thì miệng cô lập tức bị người đàn ông khác chặn lại, trong khoang miệng nồng nặc mùi hôi thối, không biết bọn họ đã bao lâu rồi không đánh răng, cô ta cảm thấy mình gần như chết đi rồi.
Vì vậy cô ta thành thật ngoan ngoãn mà không mở miệng kêu cứu nữa, nhưng điều này không có nghĩa là cô chịu khuất phục mà bởi vì chỉ cần cô ta mở miệng ra thì sẽ càng tồi tệ hơn mà thôi.
Một người đi ra thì một người lại lao đến như một con sói đói, hắn không quan tâm đến sự sống chết của cô ta, thậm chí còn không coi cô ta là người mà hoàn toàn coi cô như một công cụ để phát tiếc dục vọng...
Một lúc lâu sau, những người đàn ông cuối cùng cũng ngừng lao vào người cô ta, cô ta nằm đó như một con búp bê bị hỏng, chỉ còn hơi thở yếu ớt.
Cô ta nghĩ bi khịch của mình cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng...
Jen: Mọi người cảm thấy sao, chứ dịch chương này mà Jen cảm thấy thỏa mãn ghê luôn ak (^-^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.