Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 642: Nổi Đau Của Kẻ Thay Thế 6
kiều mạch
28/08/2024
Mộ Như nán lại trên đường lớn của Tân Hải, cô không biết phải làm thế nào, hiện tại cô và Tịch Mộ Tuyết đã thay đổi danh tính cho nhau, vậy nên cô và Tiểu Mao Vũ không thể gặp nhau được.
Tiểu Mao Vũ lúc này đã được đưa về Nhất Thốn Mặc, Nhất Thốn mặc luôn được canh phòng cẩn mật, nên hiển nhiên không phải ai cũng có thể vào được.
Nhưng nếu cô vẫn là Nhan Như thì cô có thể tự nhiên mà ra vào, nhưng hiện tại cô lại không phải Nhan Như, cô đang sống với thân phận là Tịch Mộ Tuyết, mà cô hoàn toàn không biết Tịch Mộ Tuyết đang ở đâu.
Park Jisun thấp giọng an ủi cô: "Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta tìm khách sạn ở một đêm, đợi đến ngày mai xem tình hình rồi sẽ nghĩ cách sau. Hơn nữa, Tiểu Mao Vũ hiện tại rất an toàn khi ở trong Nhất Thốn Mặc, ngay cả khi cô tạm thời rời đi thì con bé vẫn sẽ an toàn, đúng không? "
Nghe những lời của Park Jisun Mộ Như chỉ có thể gật đầu. Tiểu Mao Vũ của cô rất thông minh, khi con bé nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết thì con bé có thể nhận ra ngay đó không phải là cô.
Suy nghĩ của Nhan Như là hoàn toàn hợp lý, bởi vì Tiểu Mao Vũ quả thực rất thông minh, khi con bé nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết lần đầu tiên, con bé có thể nhanh chóng nhận ra đây không phải là mẹ của mình.
Nhưng lần này cho dù Tiểu Mao Vũ có thông minh đến đâu thì cũng không thể phân biệt được, bởi vì bây giờ khuôn mặt của Tịch Mộ Tuyết đã hoàn toàn bị hủy, cả khuôn mặt cô ta trông vô cùng kinh hãi.
Trong bệnh viện Dương Quang Tân Hải, khuôn mặt của Đông Phương Mặc vô cùng lạnh lùng và tối tăm, Tiểu Mao Vũ ở bên cạnh anh thấp giọng khóc lóc, khi cô bé vừa nhìn thấy mẹ đã hoàn toàn hóa đá, cô bé không thể chấp nhận sự thật rằng mẹ cô bé đã hoàn toàn bị hủy dung.
Đông Phương Mặc đau lòng đến mức nghẹt thở, anh sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng mà anh nhìn thấy khi bước vào căn phòng đó, Nhan Như nằm trên mặt đất, thân dưới thì sưng tấy, điều kinh hãi nhất là cô đã bị chém bao nhiêu nhát dao lên mắt khiến khuôn mặt của cô chảy rất nhiều máu.
Anh nhanh chóng cúi người xuống ôm lấy cô đưa vào bệnh viện Dương Quang, nhưng anh không ngờ rằng khi Tiểu Mao Vũ biết được người anh đang tìm Nhan Như, thì con bé đã nháo lên đồi gặp mẹ, còn Đông Phương Vân Hà thì không đành lòng từ chối lời của cô bé nên đã đưa cô bé đến đây.
Khi Tiểu Mao Vũ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Nhan Như, cô bé đã choáng váng, sau đó thì kêu lên đau đớn, chạy lon ton về phía Nhan Như đang được đẩy về phía phòng cấp cứu mà liên tục hét lên, "Con muốn mẹ, con muốn mẹ, ba con muốn trả thù người đã hại mẹ con bị như vậy! "
Tiểu Mao Vũ muốn ôm lấy Nhan Như, hai tay nắm chặt lấy thành giường không muốn rời đi, mọi người đều bất lực, Đông Phương Mặc tiến lên ôm lấy cô bé, sau đó nhẹ giọng nói: “Vũ Vũ, ba biết rồi, ba nhất định sẽ trả thù cho mẹ!”
Tiểu Mao Vũ run rẩy thấp giọng nức nở, anh không biết phải làm thế nào để an ủi cô bé, đến anh còn không thể chấp nhận được sự thật này thì huống chi là Tiểu Mao Vũ đã lớn lên bên cạnh Nhan Như? Đó chính là mẹ của cô bé!
Điện thoại rung lên, anh một tay lấy điện thoại ra, là điện thoại của A Hạo, hắn báo cho anh đã bắt được ba tên bắt cóc, có lẽ nội trong đêm nay có thể tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.
“Để mắt đến cha con Phương Kim Hâm,” anh lạnh lùng ra lệnh.
Mặc dù ba kẻ bắt cóc chưa khai ra những người đứng sau sai khiến họ là ai, nhưng anh cũng đã mơ hồ đoán được đó là ai rồi, lòng ghen ghét của họ đã không thể dấu nổi khi nhìn người khác hạnh phúc nữa rồi.
Tiểu Mao Vũ lúc này đã được đưa về Nhất Thốn Mặc, Nhất Thốn mặc luôn được canh phòng cẩn mật, nên hiển nhiên không phải ai cũng có thể vào được.
Nhưng nếu cô vẫn là Nhan Như thì cô có thể tự nhiên mà ra vào, nhưng hiện tại cô lại không phải Nhan Như, cô đang sống với thân phận là Tịch Mộ Tuyết, mà cô hoàn toàn không biết Tịch Mộ Tuyết đang ở đâu.
Park Jisun thấp giọng an ủi cô: "Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta tìm khách sạn ở một đêm, đợi đến ngày mai xem tình hình rồi sẽ nghĩ cách sau. Hơn nữa, Tiểu Mao Vũ hiện tại rất an toàn khi ở trong Nhất Thốn Mặc, ngay cả khi cô tạm thời rời đi thì con bé vẫn sẽ an toàn, đúng không? "
Nghe những lời của Park Jisun Mộ Như chỉ có thể gật đầu. Tiểu Mao Vũ của cô rất thông minh, khi con bé nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết thì con bé có thể nhận ra ngay đó không phải là cô.
Suy nghĩ của Nhan Như là hoàn toàn hợp lý, bởi vì Tiểu Mao Vũ quả thực rất thông minh, khi con bé nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết lần đầu tiên, con bé có thể nhanh chóng nhận ra đây không phải là mẹ của mình.
Nhưng lần này cho dù Tiểu Mao Vũ có thông minh đến đâu thì cũng không thể phân biệt được, bởi vì bây giờ khuôn mặt của Tịch Mộ Tuyết đã hoàn toàn bị hủy, cả khuôn mặt cô ta trông vô cùng kinh hãi.
Trong bệnh viện Dương Quang Tân Hải, khuôn mặt của Đông Phương Mặc vô cùng lạnh lùng và tối tăm, Tiểu Mao Vũ ở bên cạnh anh thấp giọng khóc lóc, khi cô bé vừa nhìn thấy mẹ đã hoàn toàn hóa đá, cô bé không thể chấp nhận sự thật rằng mẹ cô bé đã hoàn toàn bị hủy dung.
Đông Phương Mặc đau lòng đến mức nghẹt thở, anh sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng mà anh nhìn thấy khi bước vào căn phòng đó, Nhan Như nằm trên mặt đất, thân dưới thì sưng tấy, điều kinh hãi nhất là cô đã bị chém bao nhiêu nhát dao lên mắt khiến khuôn mặt của cô chảy rất nhiều máu.
Anh nhanh chóng cúi người xuống ôm lấy cô đưa vào bệnh viện Dương Quang, nhưng anh không ngờ rằng khi Tiểu Mao Vũ biết được người anh đang tìm Nhan Như, thì con bé đã nháo lên đồi gặp mẹ, còn Đông Phương Vân Hà thì không đành lòng từ chối lời của cô bé nên đã đưa cô bé đến đây.
Khi Tiểu Mao Vũ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Nhan Như, cô bé đã choáng váng, sau đó thì kêu lên đau đớn, chạy lon ton về phía Nhan Như đang được đẩy về phía phòng cấp cứu mà liên tục hét lên, "Con muốn mẹ, con muốn mẹ, ba con muốn trả thù người đã hại mẹ con bị như vậy! "
Tiểu Mao Vũ muốn ôm lấy Nhan Như, hai tay nắm chặt lấy thành giường không muốn rời đi, mọi người đều bất lực, Đông Phương Mặc tiến lên ôm lấy cô bé, sau đó nhẹ giọng nói: “Vũ Vũ, ba biết rồi, ba nhất định sẽ trả thù cho mẹ!”
Tiểu Mao Vũ run rẩy thấp giọng nức nở, anh không biết phải làm thế nào để an ủi cô bé, đến anh còn không thể chấp nhận được sự thật này thì huống chi là Tiểu Mao Vũ đã lớn lên bên cạnh Nhan Như? Đó chính là mẹ của cô bé!
Điện thoại rung lên, anh một tay lấy điện thoại ra, là điện thoại của A Hạo, hắn báo cho anh đã bắt được ba tên bắt cóc, có lẽ nội trong đêm nay có thể tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.
“Để mắt đến cha con Phương Kim Hâm,” anh lạnh lùng ra lệnh.
Mặc dù ba kẻ bắt cóc chưa khai ra những người đứng sau sai khiến họ là ai, nhưng anh cũng đã mơ hồ đoán được đó là ai rồi, lòng ghen ghét của họ đã không thể dấu nổi khi nhìn người khác hạnh phúc nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.