Chương 26
Hân Hân Hướng Vinh
13/06/2013
Diệp Trì đâu có ngờ, trong khi mình nôn nóng trở về
thì lại có một “tin sốc” như vậy đang chờ.
Vừa tắt máy, nhìn vào gương chiếu hậu thấy có một chiếc xe đang lái đến. Một chiếc xe hơi hạng sang lái đi trong đêm thực sự rất bắt mắt. Diệp Trì vốn chỉ liếc qua, nhưng vừa xuống xe, anh đã không khỏi nhíu mày.
Chiếc xe ấy đỗ lại ở dưới cột đèn, mặc dù đèn không sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ. Người ngồi tr
n ghế lái phụ chính là vợ anh.
Lửa giận bừng lên trong đầu Diệp Trì, mặc dù Thời Tiêu nói ăn cơm xong còn đi hát, nhưng đi đến giờ này mới về thì thật quá đáng!
Thời Tiêu đẩy cửa bước xuống, Hứa Minh Chương cũng xuống theo, đứng dưới cột đèn nhìn theo cô, cũng chẳng đi vào ngay mà chậm rãi châm một điếu thuốc, đứng dựa lưng vào cột đèn và hút. Trong làn khói trắng mỏng, khuôn mặt anh thấp thoáng toát lên sự u uất.
Thời Tiêu đi được hai bước liền đứng lại trên bậc thang, nhưng không ngoảnh đầu lại, im lặng giây lát rồi nói: “Hứa Minh Chương, tạm biệt!”
Tay Hứa Minh Chương run lên, điếu thuốc kẹp trong những ngón tay rơi xuống đất. Tạm biệt, bốn năm trước, cô cũng từng nói như vậy, cũng lạnh lùng nói với anh: “Hứa Minh Chương, tạm biệt!”
Ở nước ngoài mấy năm liền, đêm nào anh cũng giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê, câu này dường như đã trở thành cơn ác mộng anh không thể xua tan được. Tạm biệt, tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa. Thà không gặp còn hơn, gặp rồi có thể thế nào chứ? Người đã có vợ, người đã có chồng. Bên cô đã có Diệp Trì, còn mình, cho dù không có Hồ Đình Đình cũng sẽ là người khác. Mà cho dù không có ai, cô cũng sẽ không ngoảnh đầu lại. Năm ấy cô đã cương quyết đến thế, giờ vẫn y như vậy.
Giữa hai người họ chẳng còn chút hi vọng nào, nhưng sao anh vẫn mãi lưu luyến, vẫn khao khát được ôm lấy cô, không thể nào buông tay? Anh lại rút một điếu thuốc ra, rít vài hơi rồi ném xuống đường, di chân dập tắt, cười chua xót rồi quay đầu lái xe bỏ đi.
Diệp Trì có ngốc thế nào cũng có thể hiểu ra, cái gã Hứa Minh Chương này với vợ không phải mối quan hệ bình thường. Anh không nhìn thấy vẻ mặt của Thời Tiêu, nhưng biểu cảm của anh chàng họ Hứa kia thì anh thấy hết. Đây là một người đàn ông đau khổ vì tình, ánh mắt anh ta nhìn vợ anh vô cùng lưu luyến, sâu sắc, hoặc có thể còn cả sự đau khổ, van lơn, hối tiếc…
Diệp Trì bắt đầu nghĩ đến Hứa Minh Chương. Trong ấn tượng của anh, lần đầu tiên nghe thấy cái tên này là bởi tên sếp khốn kiếp bắt cô đi tiếp khách. Giờ nghĩ lại, tối ấy anh đã ngồi máy bay về nhà ngay trong đêm, nhìn thấy Thời Tiêu có vẻ là lạ, cô nói bị cảm cúm, nhưng anh nhớ, anh thấy mắt cô sưng đỏ.
Anh hỏi nhưng cô chỉ nói rằng chơi điện tử nhiều quá, trước khi đi ngủ lại uống nhiều nước. Vì vậy mà suốt mấy hôm liền, Diệp Trì ngày nào cũng hạn chế thời gian chơi điện tử của cô, quy định chỉ được chơi trong hai tiếng, vì chuyện này mà Thời Tiêu còn làm mình làm mẩy với anh mất mấy hôm.
Giờ nghĩ lại, thấy mình đúng là ngu xuẩn hết sức, chắc chắn là vì gặp lại tình cũ rồi. Chuyện ra sao Diệp Trì không rõ, chỉ biết chắc chắn không phải quan hệ bình thường.
Diệp Trì không muốn truy cứu chuyện quá khứ, nhưng nếu Hứa Minh Chương là bạn trai thời đại học của Thời Tiêu thật thì anh thực sự sẽ để bụng, nói thực lòng, anh ta là một người đàn ông xuất sắc, xét về gia thế, tướng mạo, khả năng… đều được xếp vào hạng xuất sắc trong giới bọn anh. Nếu không mẹ của Hồ Quân đã chẳng sốt sắng vun vào cho con gái của mình.
Điều khiến Diệp Trì để tâm nhất chính là tuổi tác, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, cô đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Trước đây Diệp Trì không cảm thấy, nhưng sau đó khi ở cùng Thời Tiêu, anh thường nghi ngờ không biết cô có chê bai mình lớn tuổi quá không.
Mười tuổi, khoảng cách mười tuổi, theo như thời buổi hiện nay, cứ cách nhau ba tuổi đã là cách nhau cả một “thế hệ”. Như thế chẳng phải anh và Thời Tiêu cách nhau đến hẳn ba “thế hệ” có lẻ hay sao? Hơn nữa cô đứng bên cạnh Hứa Minh Chương, rõ ràng là xứng đôi hơn, ít nhất là về tuổi tác.
Hơn nữa anh cũng chẳng phải thằng mù, cho dù biết Thời Tiêu đã kết hôn, thằng nhóc này vẫn yêu cô.
Diệp Trì lúc này mới hiểu ra, thảo nào hôm tết anh cứ thấy Hứa Minh Chương với Thời Tiêu có gì đó là lạ, hóa ra là can tình.
Diệp Trì đóng mạnh cửa xe, hùng hổ đi lên cầu thang, lúc ấn thang máy còn thầm nghĩ: “Giỏi lắm, thích chơi trò này chứ gì? Tình cũ không rủ cũng đến, ngó đứt tơ vương chứ gì? Đừng mơ! Để xem tôi trị cô ra sao! Muốn cắm sừng Diệp Trì này hả? Đừng mơ!”
Diệp Trì mở cửa, ném chìa khóa xe lên mặt tủ đựng giày, đá giày sang một bên, chẳng buồn đi dép vào mà đi thẳng chân trần lên nhà, mở cửa phòng ngủ ra. Trong phòng chẳng có ai. Diệp Trì tức điên lên, cởi áo khoác ngoài ném xuống đất, đi thẳng vào trong phòng tắm, giơ tay lên gõ rầm rầm vào cửa: “Thời Tiêu, mẹ kiếp, cô ra đây ngay! Ra ngay!”
Thời Tiêu giật nảy mình, vừa mới cởi quần áo, ngâm mình trong nước ấm, ai ngờ Diệp Trì quay về, chẳng phải anh ta bảo mai mới về hay sao? Mặc dù trong lòng có hơi bất ngờ và vui mừng nhưng nhìn thấy bộ dạng của mình như thế này, cô lại bực bội nói: “Anh làm gì thế? Em đang tắm, đợi một lát!”
Rầm! Rầm! Rầm!
- Mở cửa ra, nghe thấy chưa! Thời Tiêu!
Thời Tiêu nổi cáu, đúng là dở hơi, nửa đêm nửa hôm mò về lại còn làm loạn, đã vậy cô cứ ngâm mình trong bồn, mặt đắp mặt nạ, mặc xác Diệp Trì muốn làm gì thì làm.
Diệp Trì đập cửa cả buổi mà chẳng thấy động tĩnh gì, lửa tức giận trong lòng đã bừng lên dữ dội, anh giơ chân đạp cửa, đạp mấy lần mà vẫn không mở được. Diệp Trì giờ mới hối hận vì đã làm cửa tốt quá. Anh lao xuống lầu, tìm bộ chìa khóa sơ cua rồi lao lên tầng, mở khóa phòng tắm rồi đạp cửa xông vào.
Thời Tiêu giật nảy mình, giật phắt cái mặt nạ xuống, kinh ngạc nhìn anh. Diệp Trì mặc kệ, lửa giận đã bùng lên rồi. Anh túm lấy tóc cô.
- Á, đau quá!
Thời Tiêu la lên. Cô vừa kêu đau, Diệp Trì đã không khỏi mềm lòng, nới lỏng tóc cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt nảy lửa khiến Thời Tiêu không khỏi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Trì như vậy, cơn phẫn nộ của anh hung dữ như muốn hủy hoại tất cả.
N sợ hãi trong mắt Thời Tiêu khiến Diệp Trì trong phút chốc khôi phục lại một chút lý trí. Anh cố đè lửa tức giận xuống, rít qua kẽ răng: “Cô với Hứa Minh Chương rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Mặt Thời Tiêu trắng bệch ra trong tích tắc rồi bình thường lại ngay. Cô chẳng còn sợ hãi nữa mà bực bội nói: “Sao? Anh xông vào đây là vì muốn lật lại chuyện cũ với em đấy hả?”
- Lật lại chuyện cũ ư?
Diệp Trì cười u ám: “Nói như vậy là cô thừa nhận rồi. Hắn là cái gì, là mối tình đầu của cô, là bạn trai của cô thời đại học, hai người đã làm những gì? Ôm ấp, hôn hít, sờ mó, hay là …”
Diệp Trì cúi xuống sát mặt cô: “Hay là…? Thế nào? Nó có khỏe bằng tôi không?”
Thời Tiêu tức đến run rẩy, vung tay lên cao, chẳng buồn nghĩ mà thẳng tay giáng cho Diệp Trì một cái tát thật đanh: “Anh tưởng tôi cũng mặt dày, đê tiện, nhơ nhớp như anh chắc?”
Anh túm chặt lấy cánh tay cô vừa vung lên, siết rất mạnh, mạnh đến mức Thời Tiêu có cảm giác xương cốt của mình như vỡ vụn ra. Nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhìn anh bằng ánh mắt bướng bỉnh. Mặc dù chuyện tình cảm của cô và Hứa Minh Chương đã đi qua rồi, nhưng đó là đoạn hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời cô, đẹp đến mức cả đời này cô không thể nào quên. Đẹp đến mức cô không thể để bất cứ ai sỉ nhục nó. Diệp Trì có tư cách gì mà chất vấn cô những chuyện này?
Trước khi kết hôn, anh ta lăng nhăng đến mức nào, hầu như ai ai cũng biết. So với anh, bản thân cô có thể coi là thánh nhân. Hơn nữa cô nhớ rằng lần đầu tiên của mình đã trao cho anh ta. Thế mà anh ta còn nói như vậy, đúng là kẻ khốn kiếp.
Dám tát tai Diệp Trì, cô là người đầu tiên. Một đại thiếu gia lẫy lừng như anh mà lại để cho một con đàn bà sỉ nhục. Người phụ nữ nhát gan này lại dám vung tay tát anh, đã thế tát anh rồi còn hùng hồn nhục mạ anh như vậy. Cơn ghen tuông trong lòng Diệp Trì như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lan rộng ra, hủy diệt toàn bộ lý trí của anh. Diệp Trì chẳng qua chỉ hỏi dò và suy đoán, nhưng khoảnh khắc khi suy đoán này thành thật, anh mới phát hiện ra, mình thật sự khó mà chịu đựng nổi. Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là cô không yêu anh, không phải vì cái gì khác, mà là vì trong lòng cô đã có người khác, đến giờ cô vẫn chưa thể quên người
Cô yêu gã đàn ông ấy sâu sắc biết nhường nào, chân thành biết nhường nào, chỉ cần nhìn những giọt mồ hôi rịn ra trên trán vì đau đớn nhưng cô vẫn cắn chặt răng, dũng cảm nhìn thẳng vào mặt Diệp Trì là anh có thể cảm nhận được.
Thất bại đến quá nhanh, nhanh như một trận lở núi, bỗng chốc hàng tấn đất đá đổ ập xuống, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có vài giây đã hủy hoại tất cả. Lần đầu tiên trong đời Diệp Trì cảm thấy đau đớn, đau tới mức gương mặt như biến dạng đi. Anh đau đớn thì kẻ “đầu sỏ” gây ra nỗi đau này là Thời Tiêu cũng đừng mong được thoải mái.
Diệp Trì bật cười ha hả, tiếng cười rất đáng sợ.
- Nhơ nhớp, dơ bẩn, cô có biết thế nào là nhơ nhớp, dơ bẩn không?
Nói rồi anh đột nhiên thả tay cô ra. Đối mặt với một Diệp Trì như thế này, Thời Tiêu bắt đầu sợ hãi. Diệp Trì lúc này rất không bình thường, bản năng tự vệ khiến cô vùng ra khỏi tay anh ta, bất chấp mình đang ở trong trạng thái không mảnh vải che thân, lao như bay ra ngoài. Mới chạy được hai bước đã bị Diệp Trì kéo tóc lại chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.
Anh ta xoay người đè cô vào bức tường phòng tắm, cảm giác lạnh buốt ngấm vào da thịt cô. Thời Tiêu khẽ rùng mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Trì. Ánh mắt anh ta tràn đầy sự tàn bạo, hung dữ, khiến cô vừa thấy xa lạ vừa thấy sợ hãi. Đây nào phải là người đàn ông yêu thương, chiều chuộng cô hàng ngày, anh ta chẳng khác gì một kẻ điên mất hết lý trí.
Thời Tiêu dồn sức toàn thân vùng vẫy, nhưng cơ thể cô đã bị Diệp Trì đè chặt vào tường, không thể cử động được, phần dưới của anh cứng lên, chạm vào Thời Tiêu, cô đột nhiên hiểu ra người đàn ông này muốn làm gì.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Diệp Trì đã nhấc một chân của cô lên. Cô đẩy anh ta ra, rút được hai tay ra, hoảng loạn vùng vẫy. Trong lúc hoảng loạn, cô đã cào lên cổ Diệp Trì, để lại những vết xước hằn trên cổ anh ta.
Thời Tiêu càng phản kháng Diệp Trì càng nổi cáu. Giỏi lắm, gặp lại tình cũ rồi nên không cho tôi động vào nữa chứ gì? Cơn giận bùng lên, anh một tay siết chặt cánh tay cô, rút thắt lưng ra, trói chặt hai tay cô lại, cởi khóa quần, rồiuồn cởi quần ra mà xông đến luôn, bất chấp sự chống cự, phản kháng của Thời Tiêu.
Vừa tắt máy, nhìn vào gương chiếu hậu thấy có một chiếc xe đang lái đến. Một chiếc xe hơi hạng sang lái đi trong đêm thực sự rất bắt mắt. Diệp Trì vốn chỉ liếc qua, nhưng vừa xuống xe, anh đã không khỏi nhíu mày.
Chiếc xe ấy đỗ lại ở dưới cột đèn, mặc dù đèn không sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ. Người ngồi tr
n ghế lái phụ chính là vợ anh.
Lửa giận bừng lên trong đầu Diệp Trì, mặc dù Thời Tiêu nói ăn cơm xong còn đi hát, nhưng đi đến giờ này mới về thì thật quá đáng!
Thời Tiêu đẩy cửa bước xuống, Hứa Minh Chương cũng xuống theo, đứng dưới cột đèn nhìn theo cô, cũng chẳng đi vào ngay mà chậm rãi châm một điếu thuốc, đứng dựa lưng vào cột đèn và hút. Trong làn khói trắng mỏng, khuôn mặt anh thấp thoáng toát lên sự u uất.
Thời Tiêu đi được hai bước liền đứng lại trên bậc thang, nhưng không ngoảnh đầu lại, im lặng giây lát rồi nói: “Hứa Minh Chương, tạm biệt!”
Tay Hứa Minh Chương run lên, điếu thuốc kẹp trong những ngón tay rơi xuống đất. Tạm biệt, bốn năm trước, cô cũng từng nói như vậy, cũng lạnh lùng nói với anh: “Hứa Minh Chương, tạm biệt!”
Ở nước ngoài mấy năm liền, đêm nào anh cũng giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê, câu này dường như đã trở thành cơn ác mộng anh không thể xua tan được. Tạm biệt, tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa. Thà không gặp còn hơn, gặp rồi có thể thế nào chứ? Người đã có vợ, người đã có chồng. Bên cô đã có Diệp Trì, còn mình, cho dù không có Hồ Đình Đình cũng sẽ là người khác. Mà cho dù không có ai, cô cũng sẽ không ngoảnh đầu lại. Năm ấy cô đã cương quyết đến thế, giờ vẫn y như vậy.
Giữa hai người họ chẳng còn chút hi vọng nào, nhưng sao anh vẫn mãi lưu luyến, vẫn khao khát được ôm lấy cô, không thể nào buông tay? Anh lại rút một điếu thuốc ra, rít vài hơi rồi ném xuống đường, di chân dập tắt, cười chua xót rồi quay đầu lái xe bỏ đi.
Diệp Trì có ngốc thế nào cũng có thể hiểu ra, cái gã Hứa Minh Chương này với vợ không phải mối quan hệ bình thường. Anh không nhìn thấy vẻ mặt của Thời Tiêu, nhưng biểu cảm của anh chàng họ Hứa kia thì anh thấy hết. Đây là một người đàn ông đau khổ vì tình, ánh mắt anh ta nhìn vợ anh vô cùng lưu luyến, sâu sắc, hoặc có thể còn cả sự đau khổ, van lơn, hối tiếc…
Diệp Trì bắt đầu nghĩ đến Hứa Minh Chương. Trong ấn tượng của anh, lần đầu tiên nghe thấy cái tên này là bởi tên sếp khốn kiếp bắt cô đi tiếp khách. Giờ nghĩ lại, tối ấy anh đã ngồi máy bay về nhà ngay trong đêm, nhìn thấy Thời Tiêu có vẻ là lạ, cô nói bị cảm cúm, nhưng anh nhớ, anh thấy mắt cô sưng đỏ.
Anh hỏi nhưng cô chỉ nói rằng chơi điện tử nhiều quá, trước khi đi ngủ lại uống nhiều nước. Vì vậy mà suốt mấy hôm liền, Diệp Trì ngày nào cũng hạn chế thời gian chơi điện tử của cô, quy định chỉ được chơi trong hai tiếng, vì chuyện này mà Thời Tiêu còn làm mình làm mẩy với anh mất mấy hôm.
Giờ nghĩ lại, thấy mình đúng là ngu xuẩn hết sức, chắc chắn là vì gặp lại tình cũ rồi. Chuyện ra sao Diệp Trì không rõ, chỉ biết chắc chắn không phải quan hệ bình thường.
Diệp Trì không muốn truy cứu chuyện quá khứ, nhưng nếu Hứa Minh Chương là bạn trai thời đại học của Thời Tiêu thật thì anh thực sự sẽ để bụng, nói thực lòng, anh ta là một người đàn ông xuất sắc, xét về gia thế, tướng mạo, khả năng… đều được xếp vào hạng xuất sắc trong giới bọn anh. Nếu không mẹ của Hồ Quân đã chẳng sốt sắng vun vào cho con gái của mình.
Điều khiến Diệp Trì để tâm nhất chính là tuổi tác, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, cô đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Trước đây Diệp Trì không cảm thấy, nhưng sau đó khi ở cùng Thời Tiêu, anh thường nghi ngờ không biết cô có chê bai mình lớn tuổi quá không.
Mười tuổi, khoảng cách mười tuổi, theo như thời buổi hiện nay, cứ cách nhau ba tuổi đã là cách nhau cả một “thế hệ”. Như thế chẳng phải anh và Thời Tiêu cách nhau đến hẳn ba “thế hệ” có lẻ hay sao? Hơn nữa cô đứng bên cạnh Hứa Minh Chương, rõ ràng là xứng đôi hơn, ít nhất là về tuổi tác.
Hơn nữa anh cũng chẳng phải thằng mù, cho dù biết Thời Tiêu đã kết hôn, thằng nhóc này vẫn yêu cô.
Diệp Trì lúc này mới hiểu ra, thảo nào hôm tết anh cứ thấy Hứa Minh Chương với Thời Tiêu có gì đó là lạ, hóa ra là can tình.
Diệp Trì đóng mạnh cửa xe, hùng hổ đi lên cầu thang, lúc ấn thang máy còn thầm nghĩ: “Giỏi lắm, thích chơi trò này chứ gì? Tình cũ không rủ cũng đến, ngó đứt tơ vương chứ gì? Đừng mơ! Để xem tôi trị cô ra sao! Muốn cắm sừng Diệp Trì này hả? Đừng mơ!”
Diệp Trì mở cửa, ném chìa khóa xe lên mặt tủ đựng giày, đá giày sang một bên, chẳng buồn đi dép vào mà đi thẳng chân trần lên nhà, mở cửa phòng ngủ ra. Trong phòng chẳng có ai. Diệp Trì tức điên lên, cởi áo khoác ngoài ném xuống đất, đi thẳng vào trong phòng tắm, giơ tay lên gõ rầm rầm vào cửa: “Thời Tiêu, mẹ kiếp, cô ra đây ngay! Ra ngay!”
Thời Tiêu giật nảy mình, vừa mới cởi quần áo, ngâm mình trong nước ấm, ai ngờ Diệp Trì quay về, chẳng phải anh ta bảo mai mới về hay sao? Mặc dù trong lòng có hơi bất ngờ và vui mừng nhưng nhìn thấy bộ dạng của mình như thế này, cô lại bực bội nói: “Anh làm gì thế? Em đang tắm, đợi một lát!”
Rầm! Rầm! Rầm!
- Mở cửa ra, nghe thấy chưa! Thời Tiêu!
Thời Tiêu nổi cáu, đúng là dở hơi, nửa đêm nửa hôm mò về lại còn làm loạn, đã vậy cô cứ ngâm mình trong bồn, mặt đắp mặt nạ, mặc xác Diệp Trì muốn làm gì thì làm.
Diệp Trì đập cửa cả buổi mà chẳng thấy động tĩnh gì, lửa tức giận trong lòng đã bừng lên dữ dội, anh giơ chân đạp cửa, đạp mấy lần mà vẫn không mở được. Diệp Trì giờ mới hối hận vì đã làm cửa tốt quá. Anh lao xuống lầu, tìm bộ chìa khóa sơ cua rồi lao lên tầng, mở khóa phòng tắm rồi đạp cửa xông vào.
Thời Tiêu giật nảy mình, giật phắt cái mặt nạ xuống, kinh ngạc nhìn anh. Diệp Trì mặc kệ, lửa giận đã bùng lên rồi. Anh túm lấy tóc cô.
- Á, đau quá!
Thời Tiêu la lên. Cô vừa kêu đau, Diệp Trì đã không khỏi mềm lòng, nới lỏng tóc cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt nảy lửa khiến Thời Tiêu không khỏi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Trì như vậy, cơn phẫn nộ của anh hung dữ như muốn hủy hoại tất cả.
N sợ hãi trong mắt Thời Tiêu khiến Diệp Trì trong phút chốc khôi phục lại một chút lý trí. Anh cố đè lửa tức giận xuống, rít qua kẽ răng: “Cô với Hứa Minh Chương rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Mặt Thời Tiêu trắng bệch ra trong tích tắc rồi bình thường lại ngay. Cô chẳng còn sợ hãi nữa mà bực bội nói: “Sao? Anh xông vào đây là vì muốn lật lại chuyện cũ với em đấy hả?”
- Lật lại chuyện cũ ư?
Diệp Trì cười u ám: “Nói như vậy là cô thừa nhận rồi. Hắn là cái gì, là mối tình đầu của cô, là bạn trai của cô thời đại học, hai người đã làm những gì? Ôm ấp, hôn hít, sờ mó, hay là …”
Diệp Trì cúi xuống sát mặt cô: “Hay là…? Thế nào? Nó có khỏe bằng tôi không?”
Thời Tiêu tức đến run rẩy, vung tay lên cao, chẳng buồn nghĩ mà thẳng tay giáng cho Diệp Trì một cái tát thật đanh: “Anh tưởng tôi cũng mặt dày, đê tiện, nhơ nhớp như anh chắc?”
Anh túm chặt lấy cánh tay cô vừa vung lên, siết rất mạnh, mạnh đến mức Thời Tiêu có cảm giác xương cốt của mình như vỡ vụn ra. Nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhìn anh bằng ánh mắt bướng bỉnh. Mặc dù chuyện tình cảm của cô và Hứa Minh Chương đã đi qua rồi, nhưng đó là đoạn hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời cô, đẹp đến mức cả đời này cô không thể nào quên. Đẹp đến mức cô không thể để bất cứ ai sỉ nhục nó. Diệp Trì có tư cách gì mà chất vấn cô những chuyện này?
Trước khi kết hôn, anh ta lăng nhăng đến mức nào, hầu như ai ai cũng biết. So với anh, bản thân cô có thể coi là thánh nhân. Hơn nữa cô nhớ rằng lần đầu tiên của mình đã trao cho anh ta. Thế mà anh ta còn nói như vậy, đúng là kẻ khốn kiếp.
Dám tát tai Diệp Trì, cô là người đầu tiên. Một đại thiếu gia lẫy lừng như anh mà lại để cho một con đàn bà sỉ nhục. Người phụ nữ nhát gan này lại dám vung tay tát anh, đã thế tát anh rồi còn hùng hồn nhục mạ anh như vậy. Cơn ghen tuông trong lòng Diệp Trì như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lan rộng ra, hủy diệt toàn bộ lý trí của anh. Diệp Trì chẳng qua chỉ hỏi dò và suy đoán, nhưng khoảnh khắc khi suy đoán này thành thật, anh mới phát hiện ra, mình thật sự khó mà chịu đựng nổi. Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là cô không yêu anh, không phải vì cái gì khác, mà là vì trong lòng cô đã có người khác, đến giờ cô vẫn chưa thể quên người
Cô yêu gã đàn ông ấy sâu sắc biết nhường nào, chân thành biết nhường nào, chỉ cần nhìn những giọt mồ hôi rịn ra trên trán vì đau đớn nhưng cô vẫn cắn chặt răng, dũng cảm nhìn thẳng vào mặt Diệp Trì là anh có thể cảm nhận được.
Thất bại đến quá nhanh, nhanh như một trận lở núi, bỗng chốc hàng tấn đất đá đổ ập xuống, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có vài giây đã hủy hoại tất cả. Lần đầu tiên trong đời Diệp Trì cảm thấy đau đớn, đau tới mức gương mặt như biến dạng đi. Anh đau đớn thì kẻ “đầu sỏ” gây ra nỗi đau này là Thời Tiêu cũng đừng mong được thoải mái.
Diệp Trì bật cười ha hả, tiếng cười rất đáng sợ.
- Nhơ nhớp, dơ bẩn, cô có biết thế nào là nhơ nhớp, dơ bẩn không?
Nói rồi anh đột nhiên thả tay cô ra. Đối mặt với một Diệp Trì như thế này, Thời Tiêu bắt đầu sợ hãi. Diệp Trì lúc này rất không bình thường, bản năng tự vệ khiến cô vùng ra khỏi tay anh ta, bất chấp mình đang ở trong trạng thái không mảnh vải che thân, lao như bay ra ngoài. Mới chạy được hai bước đã bị Diệp Trì kéo tóc lại chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.
Anh ta xoay người đè cô vào bức tường phòng tắm, cảm giác lạnh buốt ngấm vào da thịt cô. Thời Tiêu khẽ rùng mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Trì. Ánh mắt anh ta tràn đầy sự tàn bạo, hung dữ, khiến cô vừa thấy xa lạ vừa thấy sợ hãi. Đây nào phải là người đàn ông yêu thương, chiều chuộng cô hàng ngày, anh ta chẳng khác gì một kẻ điên mất hết lý trí.
Thời Tiêu dồn sức toàn thân vùng vẫy, nhưng cơ thể cô đã bị Diệp Trì đè chặt vào tường, không thể cử động được, phần dưới của anh cứng lên, chạm vào Thời Tiêu, cô đột nhiên hiểu ra người đàn ông này muốn làm gì.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Diệp Trì đã nhấc một chân của cô lên. Cô đẩy anh ta ra, rút được hai tay ra, hoảng loạn vùng vẫy. Trong lúc hoảng loạn, cô đã cào lên cổ Diệp Trì, để lại những vết xước hằn trên cổ anh ta.
Thời Tiêu càng phản kháng Diệp Trì càng nổi cáu. Giỏi lắm, gặp lại tình cũ rồi nên không cho tôi động vào nữa chứ gì? Cơn giận bùng lên, anh một tay siết chặt cánh tay cô, rút thắt lưng ra, trói chặt hai tay cô lại, cởi khóa quần, rồiuồn cởi quần ra mà xông đến luôn, bất chấp sự chống cự, phản kháng của Thời Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.