Chương 27
Hân Hân Hướng Vinh
13/06/2013
Lúc đầu Thời Tiêu còn phản kháng, sau chẳng còn sức
lực nữa. Vốn dĩ đã mấy ngày rồi cô không ăn uống gì, tối lại uống rất nhiều
rượu, đã nôn ọe một trận rồi, giờ lại chống cự dữ dội quá, bao nhiêu sức lực đã
tiêu tan sạch. Hơn nữa Diệp Trì lại xuất thân con nhà binh, năm đó anh từng thi
võ, giành giải quán quân toàn năng. Xét về thể lực hay kỹ năng thì cô đều không
phải đối thủ của anh.
Trước đây Diệp Trì chiều chuộng cô, dỗ dành cô, cho dù là trong chuyện chăn gối. Cô mệt hay không đều là do anh phục vụ cô. Diệp Trì nhiều khi cũng nghĩ ngợi, tại sao mình lại
ngu xuẩn như vậy, từ bỏ biết bao người đàn bà tình nguyện hầu hạ mình, một mực mang bà cô này về đây để cung phụng. Ngay cả chuyện giường chiếu cũng không chịu chủ động. Thỉnh thoảng làm mạnh quá cô còn lăn ra ngất, để mặc anh một mình độc diễn, thế mà anh vẫn nâng niu trân tọng, làm xong việc còn ôm cô đi tắm, hầu hạ cô sấy tóc, cứ như thể kiếp trước mắc nợ cô không bằng. Nhưng Diệp Trì thích thế, trong lòng còn lấy đó làm hạnh phúc.
Nhưng giờ Diệp Trì đang nổi điên, anh phát hiện hóa ra trong lòng Thời Tiêu có người đàn ông khác. Nếu anh có thể chịu đựng nổi mới là chuyện lạ. Diệp Trì là ai chứ? Ngay từ thuở còn học mẫu giáo, chỉ vì thích một chiếc xe điều khiển từ xa, một đứa bé khác động vào, thế là Diệp Trì đã xông đến đánh chảy máu đầu đứa bé kia. Nếu không phải vì Diệp Trì là con nhà có quyền thế thì chắc chắn mọi chuyện đã chẳng lắng xuống dễ dàng như vậy. Mấy anh em chơi thân với nhau đều biết rõ, tất cả những thứ gì có dính tên của Diệp Trì thì chớ có động vào, nếu động vào sẽ biết mặt nhau ngay. Huống hồ đây là vợ của anh, người vợ mà anh hết mực yêu chiều, nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉ vì một câu nói của cô, anh thậm chí đã cho xây dựng cả một công trình lớn ở một thành phố ven biển khỉ ho cò gáy. Thế mà cô đối xử với anh ra sao? Thân mật với người tình cũ, ngó đứt tơ vẫn vương, thật đúng là khiến anh tức phát điên.
Diệp Trì càng nghĩ càng nổi cáu, càng cáu anh lại càng tàn nhẫn, thẳng tay hành hạ Thời Tiêu. Cô ra sức chống cự, nhưng có chết cũng không xin tha, chỉ cắn chặt môi, cắn mạnh đến mức môi bật máu, máu chảy cả ra ngoài cũng không rên lấy một tiếng.
Giỏi lắm! Diệp Trì hậm hực trong ng, để xem tôi có hành hạ cô đến chết không! Trong con mắt của Diệp Trì, Thời Tiêu càng như thế này, anh càng nổi cáu, cô càng cứng đầu, anh càng nghi ngờ trong lòng cô còn yêu gã họ Hứa kia.
Về sau thấy cô không phản kháng nữa, ít nhất thì cơ thể cũng không phản kháng, nhưng miệng vẫn ngậm chặt không chịu mở ra, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, Diệp Trì càng thêm bất mãn, siết chặt cằm cô, ác ý nói: “Nhơ nhuốc, dơ bẩn? cô có đáng để tôi phải nhơ nhuốc, dơ bẩn không? Im lìm như con chó chết, nhìn thấy cô như thế này muốn cứng cũng chẳng cứng được. Cô còn tưởng mình sạch sẽ lắm đấy, thanh cao lắm đấy, cô quên mất lúc cô nằm dưới tôi mà rên rỉ thế nào rồi sao? Hả? Sức lực của cô đâu rồi, mau mang ra dùng đi, ban nãy cô phản kháng dữ dội lắm cơ mà, kích động lắm cơ mà, sao giờ giống như xác chết thế…”
Diệp Trì hành hạ Thời Tiêu về thể xác còn chưa đủ, miệng còn nói ra những câu đầy ác ý như vậy. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là đã đến nước này rồi mà cô vẫn chẳng rơi một giọt lệ, ban nãy cô còn khóc lóc, cô càng khóc Diệp Trì càng thấy phấn khích, những câu nói ra càng thêm quá quắt.
Thời Tiêu trở nên tê dại, chỉ mong anh ta sớm thỏa mãn để buông cô ra. Nhưng Diệp Trì lại không thỏa mãn, anh ta hôn lên môi cô, nếm thử vị tanh của máu trên môi cô, càng cảm thấy kích thích hơn. Không chịu há miệng đúng không? Diệp Trì kéo mạnh cằm Thời Tiêu xuống, cuối cùng miệng của cô cũng phải mở ra. Thời Tiêu không ngậm được miệng lại, chỉ biết há hốc ra. Diệp Trì liếm sạch vết máu trên môi cô rồi đưa lưỡi vào trong, chẳng chút dịu dàng hay do dự, đi thẳng vào trong cổ họng của cô, lúc ra lúc vào…
- Ọe…
Cằm bị kéo xuống nên chẳng còn có thể ngăn không cho Thời Tiêu nôn khan được nữa. Diệp Trì rút lưỡi ra, nhìn cô bằng ánh mắt sầm sì: “Sao? Buồn nôn ư? Cảm thấy ghê tởm tôi chứ gì? Mẹ kiếp, cô là vợ tôi đấy, cô ghê tởm tôi sao?”
Diệp Trì bỏ tay ra, cằm Thời Tiêu trở lại vị trí cũ, thân thể cũng giật lùi lại sau. Không có Diệp Trì giữ, cô đứng cũng chẳng vững, ngồi bệt xuống nền đất, hai chân bải hoải, còn chưa hết run rẩy, trên cơ thể trắng muốt, đâu đâu cũng thấy những vết bầm tím.
Rõ ràng là trong dạ dày chẳng có cái gì, thế mà vẫn không khỏi nôn khan. Nhìn thấy thế Diệp Trì càng nổi điên, anh khiến cô ghê tởm như vậy sao? Anh nâng cằm cô lên, hằn học nói: “Mẹ kiếp, Thời Tiêu, cô là , cô biết chứ hả? Thỏa mãn chồng là nghĩa vụ của cô. Cô có ghê tởm cũng phải tiếp tục! Biết chơi bằng miệng không? Không biết hôm nay tôi dạy cô!”
Bên mép Thời Tiêu có một dòng chất lỏng màu trắng đục chảy ra. Lúc bò trên mặt đất nôn thốc nôn tháo, cô mới hay mình đã lấy một người đàn ông đáng sợ đến thế nào. Người đàn ông này lúc muốn chiều cô sẽ đưa cô lên tận mây xanh. Ngược lại, nếu không thuận theo ý anh ta, anh ta sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục.
Nhìn Thời Tiêu liên tục nôn ọe, gần như nôn hết sạch những gì có trong dạ dày ra, Diệp Trì lại thấy xót xa. Dục vọng đã được giải tỏa, cơn ghen tuông cũng từ từ hạ nhiệt, nghĩ kĩ lại rõ ràng là tại cô cứng đầu cứng cổ, rõ ràng là sai trước, thế mà còn lên mặt với anh, bảo sao anh không nhẫn tâm?
Diệp Trì đưa tay ra vuốt lưng cho cô. Tay anh vừa chạm vào người, Thời Tiêu đã run lên, nhưng lại không dám né tránh, cô sợ, thật sự sợ hãi. Người đàn ông này không nên dây vào, nhưng cô vẫn không thể ngăn mình run lên.
Diệp Trì thở dài, bóp kem đánh răng vào bàn chải tự động rồi giúp cô đánh răng, mở vòi nước nóng vào trong bồn, đổ thêm chút tinh dầu oải hương, bế cô vào bồn tắm, kỳ cọ và mát xa cho cô, dịu dàng và ân cần hết mực.
Thời Tiêu ngửa đầu ngồi dựa vào người anh, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ, khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, khiến cho ai nhìn cũng phải yêu thương.
Diệp Trì thật sự có hơi ân hận, một người vợ anh luôn nâng niu trong lòng bàn tay, thường ngày động một chút là làm mình làm mẩy với anh, Diệp Trì miệng thì nói tại anh chiều làm hư cô, nhưng trong lòng chỉ mong có thể chiều chuộng cô mãi như vậy. Hôm nay anh thật sự có hơi quá, chắc là cô hận anh lắm.
Nghĩ kĩ lại, cho dù cái gã Hứa Minh Chương đó có là mối tình đầu của cô đi chăng nữa thì đã làm sao, lần đầu tiên của cô cũng dành cho anh rồi, sau này, tương lai, cả đời này cô sẽ là của anh, cần gì phải so đo?
Nói trắng ra là anh vẫn để bụng chuyện cô vẫn còn yêu gã đàn ông kia.
Diệp Trì ôm cô ra ngoài, quấn khăn tắm quanh người rồi đặt cô lên giường, lấy máy sấy ra sấy tóc cho cô. Sấy tóc xong rồi liền lên giường ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô: “Tiêu Tiêu, em là người đàn bà của Diệp Trì này, là vợ của Diệp Trì, em biết chứ? Chuyện trước đây anh không so đo, hôm nay coi như chúng ta chấm dứt chuyện cũ, chỉ cần sau này em đừng gặp lại thằng đó nữa, chúng ta lại sống hạnh phúc như xưa, có được không?
Thời Tiêu không lên tiếng, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng xót xa. Trầm ngâm hồi lâu, anh liền cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên đó: “Đừng nói anh chưa cảnh cáo em, nếu em còn gặp thằng đó nữa, hậu quả em tự gánh chịu! Em có tin không, chỉ cần anh giơ tay lên là thằng ấy tiêu đời!”
Ngày hôm sau là thứ bảy, Thời Tiêu nằm lì trên giường suốt cả ngày. Diệp Trì chắc vì áy náy trong lòng nên ở suốt bên cô, bón cơm, bón canh cho cô ăn. Suốt ngày rảnh rang, tính khí hiền hòa khác hẳn với Diệp Trì ngày hôm qua.
Thời Tiêu thỉnh thoảng liếc anh, cảm thấy không thể nào tin nổi.
Cô không phải là loại phụ nữ vết thương đã liền miệng là quên ngay nỗi đau. Chuyện khủng khiếp đêm qua tính cho đến thời điểm hiện tại có lẽ là chuyện đáng sợ nhất trong đời cô, thậm chí còn khiến cô để bụng hơn cả chuyện bị mẹ Hứa Minh Chương sỉ nhục năm ấy. Cả thể xác, sự tôn nghiêm của cô đều bị Diệp Trì giày xéo. Nếu đó là tình yêu của anh ta, vậy thì tình yêu ấy Thời Tiêu không thể chấp nhận. Cô sợ ngay cả tính mạng của mình cũng chẳng giữ được, cô vẫn còn muốn sống. Mặc dù cuộc đời cô chẳng có thành tựu gì lớn lao, nhưng cô vẫn muốn lăn lộn kiếm miếng ăn và chờ ngày kết thúc cuộc đời.
Trong con mắt của cô, Diệp Trì không khác gì một gã điên tâm trạng thất thường. Thời Tiêu nghĩ suốt một ngày, cảm thấy nên lật bài ngửa với anh ta, cho dù sợ đến đâu cũng phải nói.
Diệp Trì bê một bát canh gà đã hầm xong, đẩy cửa bước vào, đặt trên đầu giường, tay cầm thìa, múc một thìa rồi thổi nguội, đưa đến bên miệng Thời Tiêu. Lần này cô rất nể mặt, há miệng nuốt vào bụng. Anh thấy nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng thì cô cũng hết giận dỗi. Thực ra tối qua anh có hơi quá quắt một chút, nhưng đấy chẳng qua cũng chỉ là chuyện chăn gối giữa vợ chồng với nhau. Diệp Trì nghĩ ngợi cả ngày trời, anh nghĩ Thời Tiêu giận anh có lẽ là bởi vì cuối cùng anh ép cô yêu bằng miệng. Nói thực, đàn ông đều thích kiểu yêu này, anh cũng chẳng phải là ngoại lệ. Trước đây anh cũng không ít lần “yêu” kiểu “băng lửa” như thế này. Cô nàng minh tinh kia trông thì tưởng thuần khiết, ngây thơ đấy nhưng thực ra cô ta cũng thạo “ngón” này lắm. Mậm rượu vang, miệng ngậm một cục đá, hầu hạ anh sướng đến rên rỉ, vì thế mà Diệp Trì đã đầu tư một khoản tiền lớn cho bộ phim truyền hình mà cô ta diễn. Chơi bời được nửa năm thì Diệp Trì chán ngấy. Những phụ nữ theo anh sau đó có ai không chủ động hầu hạ anh đâu? Chỉ có vợ anh, thân thể là ngọc là ngà nên anh mới hầu hạ, hầu hạ tốt đến mức mỗi lần cô đều nắm lấy tóc của anh mà rên rỉ. Đến phiên anh thì sao? Được lắm, người ta chê anh dơ bẩn, thế là sau chuyện hôm qua, người ta liền giận anh.
Diệp Trì đâu có nghĩ, nếu đã có lần mở màn, vậy thì sau này sẽ còn nhiều dịp “vui đùa” kiểu này. Thời Tiêu chẳng có chút kỹ năng giường chiếu nào, nhưng cái miệng nhỏ xinh ấy thì, sao mà mê hồn thế, lúc ấy Diệp Trì có chết cũng thấy cam lòng.
Nếu không sao cuối cùng anh lại mềm lòng cơ chứ? Thỏa mãn rồi, người đàn ông này một khi đã thỏa mãn thì có thể bỏ qua những chuyện khác không tính toán, nói thế nào thì cô cũng là vợ của anh mà.
Thời Tiêu uống từng ngụm canh, cố gắng trấn áp sự cồn cào trong dạ dày. Cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Trì, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Diệp Trì, chúng ta ly hôn đi!”
Trước đây Diệp Trì chiều chuộng cô, dỗ dành cô, cho dù là trong chuyện chăn gối. Cô mệt hay không đều là do anh phục vụ cô. Diệp Trì nhiều khi cũng nghĩ ngợi, tại sao mình lại
ngu xuẩn như vậy, từ bỏ biết bao người đàn bà tình nguyện hầu hạ mình, một mực mang bà cô này về đây để cung phụng. Ngay cả chuyện giường chiếu cũng không chịu chủ động. Thỉnh thoảng làm mạnh quá cô còn lăn ra ngất, để mặc anh một mình độc diễn, thế mà anh vẫn nâng niu trân tọng, làm xong việc còn ôm cô đi tắm, hầu hạ cô sấy tóc, cứ như thể kiếp trước mắc nợ cô không bằng. Nhưng Diệp Trì thích thế, trong lòng còn lấy đó làm hạnh phúc.
Nhưng giờ Diệp Trì đang nổi điên, anh phát hiện hóa ra trong lòng Thời Tiêu có người đàn ông khác. Nếu anh có thể chịu đựng nổi mới là chuyện lạ. Diệp Trì là ai chứ? Ngay từ thuở còn học mẫu giáo, chỉ vì thích một chiếc xe điều khiển từ xa, một đứa bé khác động vào, thế là Diệp Trì đã xông đến đánh chảy máu đầu đứa bé kia. Nếu không phải vì Diệp Trì là con nhà có quyền thế thì chắc chắn mọi chuyện đã chẳng lắng xuống dễ dàng như vậy. Mấy anh em chơi thân với nhau đều biết rõ, tất cả những thứ gì có dính tên của Diệp Trì thì chớ có động vào, nếu động vào sẽ biết mặt nhau ngay. Huống hồ đây là vợ của anh, người vợ mà anh hết mực yêu chiều, nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉ vì một câu nói của cô, anh thậm chí đã cho xây dựng cả một công trình lớn ở một thành phố ven biển khỉ ho cò gáy. Thế mà cô đối xử với anh ra sao? Thân mật với người tình cũ, ngó đứt tơ vẫn vương, thật đúng là khiến anh tức phát điên.
Diệp Trì càng nghĩ càng nổi cáu, càng cáu anh lại càng tàn nhẫn, thẳng tay hành hạ Thời Tiêu. Cô ra sức chống cự, nhưng có chết cũng không xin tha, chỉ cắn chặt môi, cắn mạnh đến mức môi bật máu, máu chảy cả ra ngoài cũng không rên lấy một tiếng.
Giỏi lắm! Diệp Trì hậm hực trong ng, để xem tôi có hành hạ cô đến chết không! Trong con mắt của Diệp Trì, Thời Tiêu càng như thế này, anh càng nổi cáu, cô càng cứng đầu, anh càng nghi ngờ trong lòng cô còn yêu gã họ Hứa kia.
Về sau thấy cô không phản kháng nữa, ít nhất thì cơ thể cũng không phản kháng, nhưng miệng vẫn ngậm chặt không chịu mở ra, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, Diệp Trì càng thêm bất mãn, siết chặt cằm cô, ác ý nói: “Nhơ nhuốc, dơ bẩn? cô có đáng để tôi phải nhơ nhuốc, dơ bẩn không? Im lìm như con chó chết, nhìn thấy cô như thế này muốn cứng cũng chẳng cứng được. Cô còn tưởng mình sạch sẽ lắm đấy, thanh cao lắm đấy, cô quên mất lúc cô nằm dưới tôi mà rên rỉ thế nào rồi sao? Hả? Sức lực của cô đâu rồi, mau mang ra dùng đi, ban nãy cô phản kháng dữ dội lắm cơ mà, kích động lắm cơ mà, sao giờ giống như xác chết thế…”
Diệp Trì hành hạ Thời Tiêu về thể xác còn chưa đủ, miệng còn nói ra những câu đầy ác ý như vậy. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là đã đến nước này rồi mà cô vẫn chẳng rơi một giọt lệ, ban nãy cô còn khóc lóc, cô càng khóc Diệp Trì càng thấy phấn khích, những câu nói ra càng thêm quá quắt.
Thời Tiêu trở nên tê dại, chỉ mong anh ta sớm thỏa mãn để buông cô ra. Nhưng Diệp Trì lại không thỏa mãn, anh ta hôn lên môi cô, nếm thử vị tanh của máu trên môi cô, càng cảm thấy kích thích hơn. Không chịu há miệng đúng không? Diệp Trì kéo mạnh cằm Thời Tiêu xuống, cuối cùng miệng của cô cũng phải mở ra. Thời Tiêu không ngậm được miệng lại, chỉ biết há hốc ra. Diệp Trì liếm sạch vết máu trên môi cô rồi đưa lưỡi vào trong, chẳng chút dịu dàng hay do dự, đi thẳng vào trong cổ họng của cô, lúc ra lúc vào…
- Ọe…
Cằm bị kéo xuống nên chẳng còn có thể ngăn không cho Thời Tiêu nôn khan được nữa. Diệp Trì rút lưỡi ra, nhìn cô bằng ánh mắt sầm sì: “Sao? Buồn nôn ư? Cảm thấy ghê tởm tôi chứ gì? Mẹ kiếp, cô là vợ tôi đấy, cô ghê tởm tôi sao?”
Diệp Trì bỏ tay ra, cằm Thời Tiêu trở lại vị trí cũ, thân thể cũng giật lùi lại sau. Không có Diệp Trì giữ, cô đứng cũng chẳng vững, ngồi bệt xuống nền đất, hai chân bải hoải, còn chưa hết run rẩy, trên cơ thể trắng muốt, đâu đâu cũng thấy những vết bầm tím.
Rõ ràng là trong dạ dày chẳng có cái gì, thế mà vẫn không khỏi nôn khan. Nhìn thấy thế Diệp Trì càng nổi điên, anh khiến cô ghê tởm như vậy sao? Anh nâng cằm cô lên, hằn học nói: “Mẹ kiếp, Thời Tiêu, cô là , cô biết chứ hả? Thỏa mãn chồng là nghĩa vụ của cô. Cô có ghê tởm cũng phải tiếp tục! Biết chơi bằng miệng không? Không biết hôm nay tôi dạy cô!”
Bên mép Thời Tiêu có một dòng chất lỏng màu trắng đục chảy ra. Lúc bò trên mặt đất nôn thốc nôn tháo, cô mới hay mình đã lấy một người đàn ông đáng sợ đến thế nào. Người đàn ông này lúc muốn chiều cô sẽ đưa cô lên tận mây xanh. Ngược lại, nếu không thuận theo ý anh ta, anh ta sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục.
Nhìn Thời Tiêu liên tục nôn ọe, gần như nôn hết sạch những gì có trong dạ dày ra, Diệp Trì lại thấy xót xa. Dục vọng đã được giải tỏa, cơn ghen tuông cũng từ từ hạ nhiệt, nghĩ kĩ lại rõ ràng là tại cô cứng đầu cứng cổ, rõ ràng là sai trước, thế mà còn lên mặt với anh, bảo sao anh không nhẫn tâm?
Diệp Trì đưa tay ra vuốt lưng cho cô. Tay anh vừa chạm vào người, Thời Tiêu đã run lên, nhưng lại không dám né tránh, cô sợ, thật sự sợ hãi. Người đàn ông này không nên dây vào, nhưng cô vẫn không thể ngăn mình run lên.
Diệp Trì thở dài, bóp kem đánh răng vào bàn chải tự động rồi giúp cô đánh răng, mở vòi nước nóng vào trong bồn, đổ thêm chút tinh dầu oải hương, bế cô vào bồn tắm, kỳ cọ và mát xa cho cô, dịu dàng và ân cần hết mực.
Thời Tiêu ngửa đầu ngồi dựa vào người anh, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ, khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, khiến cho ai nhìn cũng phải yêu thương.
Diệp Trì thật sự có hơi ân hận, một người vợ anh luôn nâng niu trong lòng bàn tay, thường ngày động một chút là làm mình làm mẩy với anh, Diệp Trì miệng thì nói tại anh chiều làm hư cô, nhưng trong lòng chỉ mong có thể chiều chuộng cô mãi như vậy. Hôm nay anh thật sự có hơi quá, chắc là cô hận anh lắm.
Nghĩ kĩ lại, cho dù cái gã Hứa Minh Chương đó có là mối tình đầu của cô đi chăng nữa thì đã làm sao, lần đầu tiên của cô cũng dành cho anh rồi, sau này, tương lai, cả đời này cô sẽ là của anh, cần gì phải so đo?
Nói trắng ra là anh vẫn để bụng chuyện cô vẫn còn yêu gã đàn ông kia.
Diệp Trì ôm cô ra ngoài, quấn khăn tắm quanh người rồi đặt cô lên giường, lấy máy sấy ra sấy tóc cho cô. Sấy tóc xong rồi liền lên giường ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô: “Tiêu Tiêu, em là người đàn bà của Diệp Trì này, là vợ của Diệp Trì, em biết chứ? Chuyện trước đây anh không so đo, hôm nay coi như chúng ta chấm dứt chuyện cũ, chỉ cần sau này em đừng gặp lại thằng đó nữa, chúng ta lại sống hạnh phúc như xưa, có được không?
Thời Tiêu không lên tiếng, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng xót xa. Trầm ngâm hồi lâu, anh liền cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên đó: “Đừng nói anh chưa cảnh cáo em, nếu em còn gặp thằng đó nữa, hậu quả em tự gánh chịu! Em có tin không, chỉ cần anh giơ tay lên là thằng ấy tiêu đời!”
Ngày hôm sau là thứ bảy, Thời Tiêu nằm lì trên giường suốt cả ngày. Diệp Trì chắc vì áy náy trong lòng nên ở suốt bên cô, bón cơm, bón canh cho cô ăn. Suốt ngày rảnh rang, tính khí hiền hòa khác hẳn với Diệp Trì ngày hôm qua.
Thời Tiêu thỉnh thoảng liếc anh, cảm thấy không thể nào tin nổi.
Cô không phải là loại phụ nữ vết thương đã liền miệng là quên ngay nỗi đau. Chuyện khủng khiếp đêm qua tính cho đến thời điểm hiện tại có lẽ là chuyện đáng sợ nhất trong đời cô, thậm chí còn khiến cô để bụng hơn cả chuyện bị mẹ Hứa Minh Chương sỉ nhục năm ấy. Cả thể xác, sự tôn nghiêm của cô đều bị Diệp Trì giày xéo. Nếu đó là tình yêu của anh ta, vậy thì tình yêu ấy Thời Tiêu không thể chấp nhận. Cô sợ ngay cả tính mạng của mình cũng chẳng giữ được, cô vẫn còn muốn sống. Mặc dù cuộc đời cô chẳng có thành tựu gì lớn lao, nhưng cô vẫn muốn lăn lộn kiếm miếng ăn và chờ ngày kết thúc cuộc đời.
Trong con mắt của cô, Diệp Trì không khác gì một gã điên tâm trạng thất thường. Thời Tiêu nghĩ suốt một ngày, cảm thấy nên lật bài ngửa với anh ta, cho dù sợ đến đâu cũng phải nói.
Diệp Trì bê một bát canh gà đã hầm xong, đẩy cửa bước vào, đặt trên đầu giường, tay cầm thìa, múc một thìa rồi thổi nguội, đưa đến bên miệng Thời Tiêu. Lần này cô rất nể mặt, há miệng nuốt vào bụng. Anh thấy nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng thì cô cũng hết giận dỗi. Thực ra tối qua anh có hơi quá quắt một chút, nhưng đấy chẳng qua cũng chỉ là chuyện chăn gối giữa vợ chồng với nhau. Diệp Trì nghĩ ngợi cả ngày trời, anh nghĩ Thời Tiêu giận anh có lẽ là bởi vì cuối cùng anh ép cô yêu bằng miệng. Nói thực, đàn ông đều thích kiểu yêu này, anh cũng chẳng phải là ngoại lệ. Trước đây anh cũng không ít lần “yêu” kiểu “băng lửa” như thế này. Cô nàng minh tinh kia trông thì tưởng thuần khiết, ngây thơ đấy nhưng thực ra cô ta cũng thạo “ngón” này lắm. Mậm rượu vang, miệng ngậm một cục đá, hầu hạ anh sướng đến rên rỉ, vì thế mà Diệp Trì đã đầu tư một khoản tiền lớn cho bộ phim truyền hình mà cô ta diễn. Chơi bời được nửa năm thì Diệp Trì chán ngấy. Những phụ nữ theo anh sau đó có ai không chủ động hầu hạ anh đâu? Chỉ có vợ anh, thân thể là ngọc là ngà nên anh mới hầu hạ, hầu hạ tốt đến mức mỗi lần cô đều nắm lấy tóc của anh mà rên rỉ. Đến phiên anh thì sao? Được lắm, người ta chê anh dơ bẩn, thế là sau chuyện hôm qua, người ta liền giận anh.
Diệp Trì đâu có nghĩ, nếu đã có lần mở màn, vậy thì sau này sẽ còn nhiều dịp “vui đùa” kiểu này. Thời Tiêu chẳng có chút kỹ năng giường chiếu nào, nhưng cái miệng nhỏ xinh ấy thì, sao mà mê hồn thế, lúc ấy Diệp Trì có chết cũng thấy cam lòng.
Nếu không sao cuối cùng anh lại mềm lòng cơ chứ? Thỏa mãn rồi, người đàn ông này một khi đã thỏa mãn thì có thể bỏ qua những chuyện khác không tính toán, nói thế nào thì cô cũng là vợ của anh mà.
Thời Tiêu uống từng ngụm canh, cố gắng trấn áp sự cồn cào trong dạ dày. Cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Trì, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Diệp Trì, chúng ta ly hôn đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.