Hôn Nhân Đau Lòng, Chú À! Buông Tha Tôi Đi!
Chương 32: Dựa Vào Đủ Chưa? Đứng Lên!
Cố Khinh
13/05/2021
Editor: Coral
Web đăng truyện chính thức:
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Để tai sát lại nghe trộm, đầu tiên là tập trung tinh thần xem xem bọn họ có làm chuyện kia hay không, rồi cô mới quyết định sẽ mở cửa rộng ra một chút.
Nếu như vận khí tốt, nói không chừng cô có thể chụp được hình ảnh dây dưa của hai người.
Tốt hơn chút nữa, nói không chừng còn chụp được một bên mặt.
Còn chính diện, đến lúc cô chụp đến đó thì có lẽ cũng đã bị lộ rồi, chắc cô cũng không xui xẻo thế đâu nhỉ?
Ngừng một lát, Tần Vãn Ca nhíu mày.
Kỳ lạ, bên trong chỉ có tiếng nước chảy, căn bản là không có âm thanh khiến người khác xấu hổ như cô tưởng tượng.
Tần Vãn Ca nắm chốt cửa, muốn tìm hiểu bên trong.
Hơi nghiêng người dùng sức.
Cửa lại đột nhiên mở ra, cơ thể mất đi trọng lực, cả người Tần Vãn Ca mất kiểm soát ngã về phía trước
Ngã vào một cơ thể đang ướt sung.
Không sai, là ướt sũng, nước dính ướt cả trán cô.
Cô cúi đầu, cảnh tượng lúc này là ____ vòng eo rắn chắc chỉ được quấn một cái khăn tắm.
Không phải là vòng eo to đầy thịt như trong tưởng tượng, mà là cơ bụng tám múi, hai chân thon dài thẳng tắp, có thể so với đường cong cơ thể của người mẫu, chóp mũi còn có mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt.
Cô giống như bị choáng váng, ngay cả chụp hình cũng quên, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
“Dựa vào đủ chưa? Đứng lên.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu, trầm thấp dễ nghe như là rượu vang đỏ được cất trong hầm nhiều năm, hương vị nồng nàn hấp dẫn làm người ta mê muội, chỉ là sao giọng này lại nghe quen như thế?
Tim Tần Vãn Ca run lên, bình tĩnh lại đứng ra xa.
Ngẩng đầu.
Trước mặt là khuôn mặt điển trai toả ra khí chất lạnh lùng như người mẫu nam trên tạp chí thời trang, đang không có một chút cảm xúc nhìn cô.
Là Giang Diễn.
Là người đàn ông này có tình nhân bên ngoài sao?
Cho nên tình huống lúc này là tình nhân của hắn không có tới, cô xông vào hơi sớm?
À, Vậy cô có thể đi ra ngoài chờ tiếp được rồi.
Trên mặt Tần Vãn Ca nặn ra nụ cười gượng gạo: “Hi! Chào Giang tiên sinh, tôi không chú ý nên đi nhầm phòng, tạm biệt.”
Nói xong, cũng không xem người đàn ông có phản ứng gì đã máy móc xoay người rời đi.
“Đứng lại.” Hai chữ đơn giản, không nhanh không chậm lại như một quả bom rơi xuống đất, làm mọi thứ nổ tung.
Tần Vãn Ca giống như bị điểm huyệt, đôi chân bị đóng đinh trên sàn không cách nào di chuyển.
Hắn từ phía sau đi lên trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh quan sát cô từ trên xuống dưới, con ngươi sắc bén như thiết bị tinh vi, Tần Vãn Ca cảm giác giống như bị ánh mắt của hắn vạch trần không có chỗ trốn.
“Giang, Giang tiên sinh, anh còn có chuyện gì không?”
“Cô tới đây làm gì?”
Tần Vãn Ca bị hỏi, á khẩu không trả lời được, đầu óc như bị chạm mạch, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tôi, tôi mộng du…”
“Tới chụp tôi? Ai cho cô chụp?” Tầm mắt Giang Diễn nhìn vào camera trước ngực Tần Vãn Ca.
“Không có, tôi đi nhầm phòng thật.”
“Tôi không thích lặp lại. Nói, tại sao lại muốn chụp tôi? Chụp cái gì?”
“Không ai muốn tôi chụp cả, tự tôi chụp chơi thôi.”
Hắn không nói được một lời mà chỉ nhìn cô, giống như là đang suy nghĩ xem câu nói này có chân thật không, một lát sau hắn đột nhiên đi lại gần.
Tần Vãn Ca luống cuống lui về phía sau, hắn tiến thêm một bước, cô lui lại một bước, đến khi không thể lui được nữa.
Web đăng truyện chính thức:
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Để tai sát lại nghe trộm, đầu tiên là tập trung tinh thần xem xem bọn họ có làm chuyện kia hay không, rồi cô mới quyết định sẽ mở cửa rộng ra một chút.
Nếu như vận khí tốt, nói không chừng cô có thể chụp được hình ảnh dây dưa của hai người.
Tốt hơn chút nữa, nói không chừng còn chụp được một bên mặt.
Còn chính diện, đến lúc cô chụp đến đó thì có lẽ cũng đã bị lộ rồi, chắc cô cũng không xui xẻo thế đâu nhỉ?
Ngừng một lát, Tần Vãn Ca nhíu mày.
Kỳ lạ, bên trong chỉ có tiếng nước chảy, căn bản là không có âm thanh khiến người khác xấu hổ như cô tưởng tượng.
Tần Vãn Ca nắm chốt cửa, muốn tìm hiểu bên trong.
Hơi nghiêng người dùng sức.
Cửa lại đột nhiên mở ra, cơ thể mất đi trọng lực, cả người Tần Vãn Ca mất kiểm soát ngã về phía trước
Ngã vào một cơ thể đang ướt sung.
Không sai, là ướt sũng, nước dính ướt cả trán cô.
Cô cúi đầu, cảnh tượng lúc này là ____ vòng eo rắn chắc chỉ được quấn một cái khăn tắm.
Không phải là vòng eo to đầy thịt như trong tưởng tượng, mà là cơ bụng tám múi, hai chân thon dài thẳng tắp, có thể so với đường cong cơ thể của người mẫu, chóp mũi còn có mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt.
Cô giống như bị choáng váng, ngay cả chụp hình cũng quên, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
“Dựa vào đủ chưa? Đứng lên.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu, trầm thấp dễ nghe như là rượu vang đỏ được cất trong hầm nhiều năm, hương vị nồng nàn hấp dẫn làm người ta mê muội, chỉ là sao giọng này lại nghe quen như thế?
Tim Tần Vãn Ca run lên, bình tĩnh lại đứng ra xa.
Ngẩng đầu.
Trước mặt là khuôn mặt điển trai toả ra khí chất lạnh lùng như người mẫu nam trên tạp chí thời trang, đang không có một chút cảm xúc nhìn cô.
Là Giang Diễn.
Là người đàn ông này có tình nhân bên ngoài sao?
Cho nên tình huống lúc này là tình nhân của hắn không có tới, cô xông vào hơi sớm?
À, Vậy cô có thể đi ra ngoài chờ tiếp được rồi.
Trên mặt Tần Vãn Ca nặn ra nụ cười gượng gạo: “Hi! Chào Giang tiên sinh, tôi không chú ý nên đi nhầm phòng, tạm biệt.”
Nói xong, cũng không xem người đàn ông có phản ứng gì đã máy móc xoay người rời đi.
“Đứng lại.” Hai chữ đơn giản, không nhanh không chậm lại như một quả bom rơi xuống đất, làm mọi thứ nổ tung.
Tần Vãn Ca giống như bị điểm huyệt, đôi chân bị đóng đinh trên sàn không cách nào di chuyển.
Hắn từ phía sau đi lên trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh quan sát cô từ trên xuống dưới, con ngươi sắc bén như thiết bị tinh vi, Tần Vãn Ca cảm giác giống như bị ánh mắt của hắn vạch trần không có chỗ trốn.
“Giang, Giang tiên sinh, anh còn có chuyện gì không?”
“Cô tới đây làm gì?”
Tần Vãn Ca bị hỏi, á khẩu không trả lời được, đầu óc như bị chạm mạch, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tôi, tôi mộng du…”
“Tới chụp tôi? Ai cho cô chụp?” Tầm mắt Giang Diễn nhìn vào camera trước ngực Tần Vãn Ca.
“Không có, tôi đi nhầm phòng thật.”
“Tôi không thích lặp lại. Nói, tại sao lại muốn chụp tôi? Chụp cái gì?”
“Không ai muốn tôi chụp cả, tự tôi chụp chơi thôi.”
Hắn không nói được một lời mà chỉ nhìn cô, giống như là đang suy nghĩ xem câu nói này có chân thật không, một lát sau hắn đột nhiên đi lại gần.
Tần Vãn Ca luống cuống lui về phía sau, hắn tiến thêm một bước, cô lui lại một bước, đến khi không thể lui được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.