Hôn Nhân Đau Lòng, Chú À! Buông Tha Tôi Đi!
Chương 33: Hôn Tới Khi Cô Nói Mới Thôi
Cố Khinh
14/05/2021
Editor: Coral
Web đăng truyện chính thức:
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Phía sau lưng là bức tường lạnh như băng, ngón tay níu chặt lấy mép váy, cô mất tự nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt đỏ bừng.
Mọi người đều yêu cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ.
Huống chi, người đàn ông này còn đang đến gần, gương mặt càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Cho đến khi Tần Vãn Ca nghĩ là hắn muốn hôn cô thì người đàn ông ngừng lại, giơ tay lên hơi dừng sức nắm cằm cô khiến cô bị đau mà nhíu mày.
“Nói, mục đích tới đây là gì?” Tròng mắt đen nhánh như cái giếng sâu thẳm, hẹp dài tĩnh mịch nhìn không thấy đáy.
Tần Vãn Ca rũ mi xuống, không dám nhìn hắn.
Nói cái gì? Cô dám nói? Nói ra sợ không chỉ có cái mạng nhỏ của cô không giữ được, mà rất có thể việc thực tập của Hứa An An cũng sẽ bị cô phá hỏng.
Cô mím môi không nói một lời, dáng vẻ rất có khí phách.
Giang Diễn cúi đầu nhìn cô, người phụ nữ này, là người duy nhất mà hắn đến gần vẫn không dao động.
Không tệ, hắn lại muốn xem cô có thể kiên trì đến mức nào.
Người đàn ông giơ tay lên, bàn tay to lớn chống trên tường, hoàn toàn giam Tần Vãn Ca trong phạm vi hô hấp của hắn, môi gần như dán sát vào môi của cô, hắn mở miệng, hơi thở nóng rực phả lên gò má của cô, khiến cho người ta ý loạn tình mê tim đập rộn ràng.
“Còn không nói? Không nói... tôi sẽ hôn tới khi cô nói thì thôi.”
Hôn…
Lông mi dài của Tần Vãn Ca run rẩy kịch liệt, đầu óc quay cuồng.
Cho hắn hôn, cô không còn mặt mũi nào mà sống nữa, còn nếu nói ra chắc chắn cô cũng không có đường sống, mặc kệ là lựa chọn kiểu gì đều là đường chết.
Cô sửng sốt một lát.
Môi Giang Diễn cứ như vậy mà đến gần.
Dưới tình huống hoảng loạn, Tần Vãn Ca giơ tay lên che miệng lại.
Môi người đàn ông dừng lại.
Tần Vãn Ca nhíu mày nhắm mắt lại, biểu cảm đau khổ giống như sắp bị làm nhục.
Ừm! Có chút thú vị, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào lại ghét bỏ nụ hôn của hắn như vậy.
Xem ra hắn nên đổi cách khác.
Đáy mắt hắn loé lên tia sáng, sau đó buông tay xuống lui về sau.
Tần Vãn Ca mở mắt ra, ánh mắt mơ màng như phủ một tầng sương mù dày đặc.
Giang Diễn nghiêng đầu, thờ ơ liếc cô một cái, trong mắt lộ ra một chút vui vẻ.
Sau đó, cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung.
Tần Vãn Ca kêu lên một tiếng, nhìn người đàn ông ôm cô đi về phía giường ngủ mà chết lặng.
Chưa tỉnh hồn thì cả người đã bị ném mạnh lên giường, cô vừa giãy giụa ngồi dậy thì cơ thể người đàn ông đã đè xuống, lại đặt cô dưới người hắn một lần nữa.
Phía trên hắn không mặc gì dán vào trên người cô, mái tóc vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, tĩnh mịch u ám, nhìn vào khiến người ta không thở nổi.
Không khí mờ ám không tiếng động lan ra.
Bàn tay to của hắn không biết từ lúc nào đã mò tới vạt áo của cô, chỉ cần nhẹ nhàng vén lên là có thể chạm vào da thịt của cô.
Tần Vãn Ca đột nhiên cảm thấy hoảng sợ mà lại yếu đuối.
“Bây giờ còn không nói à?”
Vạt áo bị vén lên, có gió lọt vào.
Tần Vãn Ca còn đang do dự.
Từng giây từng phút đều trôi qua rất chậm ngay cả hô hấp cũng không dễ dàng.
Loại cảm giác mặc cho người ta định đoạt bị dồn vào đường cùng, mà người đàn ông này giống như đã mất kiên nhẫn, bàn tay to lớn hạ xuống.
Phút chốc Tần Vãn Ca nhắm mắt lại, nhanh chóng la lên một câu: “Tôi nói!”
Web đăng truyện chính thức:
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Phía sau lưng là bức tường lạnh như băng, ngón tay níu chặt lấy mép váy, cô mất tự nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt đỏ bừng.
Mọi người đều yêu cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ.
Huống chi, người đàn ông này còn đang đến gần, gương mặt càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Cho đến khi Tần Vãn Ca nghĩ là hắn muốn hôn cô thì người đàn ông ngừng lại, giơ tay lên hơi dừng sức nắm cằm cô khiến cô bị đau mà nhíu mày.
“Nói, mục đích tới đây là gì?” Tròng mắt đen nhánh như cái giếng sâu thẳm, hẹp dài tĩnh mịch nhìn không thấy đáy.
Tần Vãn Ca rũ mi xuống, không dám nhìn hắn.
Nói cái gì? Cô dám nói? Nói ra sợ không chỉ có cái mạng nhỏ của cô không giữ được, mà rất có thể việc thực tập của Hứa An An cũng sẽ bị cô phá hỏng.
Cô mím môi không nói một lời, dáng vẻ rất có khí phách.
Giang Diễn cúi đầu nhìn cô, người phụ nữ này, là người duy nhất mà hắn đến gần vẫn không dao động.
Không tệ, hắn lại muốn xem cô có thể kiên trì đến mức nào.
Người đàn ông giơ tay lên, bàn tay to lớn chống trên tường, hoàn toàn giam Tần Vãn Ca trong phạm vi hô hấp của hắn, môi gần như dán sát vào môi của cô, hắn mở miệng, hơi thở nóng rực phả lên gò má của cô, khiến cho người ta ý loạn tình mê tim đập rộn ràng.
“Còn không nói? Không nói... tôi sẽ hôn tới khi cô nói thì thôi.”
Hôn…
Lông mi dài của Tần Vãn Ca run rẩy kịch liệt, đầu óc quay cuồng.
Cho hắn hôn, cô không còn mặt mũi nào mà sống nữa, còn nếu nói ra chắc chắn cô cũng không có đường sống, mặc kệ là lựa chọn kiểu gì đều là đường chết.
Cô sửng sốt một lát.
Môi Giang Diễn cứ như vậy mà đến gần.
Dưới tình huống hoảng loạn, Tần Vãn Ca giơ tay lên che miệng lại.
Môi người đàn ông dừng lại.
Tần Vãn Ca nhíu mày nhắm mắt lại, biểu cảm đau khổ giống như sắp bị làm nhục.
Ừm! Có chút thú vị, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào lại ghét bỏ nụ hôn của hắn như vậy.
Xem ra hắn nên đổi cách khác.
Đáy mắt hắn loé lên tia sáng, sau đó buông tay xuống lui về sau.
Tần Vãn Ca mở mắt ra, ánh mắt mơ màng như phủ một tầng sương mù dày đặc.
Giang Diễn nghiêng đầu, thờ ơ liếc cô một cái, trong mắt lộ ra một chút vui vẻ.
Sau đó, cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung.
Tần Vãn Ca kêu lên một tiếng, nhìn người đàn ông ôm cô đi về phía giường ngủ mà chết lặng.
Chưa tỉnh hồn thì cả người đã bị ném mạnh lên giường, cô vừa giãy giụa ngồi dậy thì cơ thể người đàn ông đã đè xuống, lại đặt cô dưới người hắn một lần nữa.
Phía trên hắn không mặc gì dán vào trên người cô, mái tóc vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, tĩnh mịch u ám, nhìn vào khiến người ta không thở nổi.
Không khí mờ ám không tiếng động lan ra.
Bàn tay to của hắn không biết từ lúc nào đã mò tới vạt áo của cô, chỉ cần nhẹ nhàng vén lên là có thể chạm vào da thịt của cô.
Tần Vãn Ca đột nhiên cảm thấy hoảng sợ mà lại yếu đuối.
“Bây giờ còn không nói à?”
Vạt áo bị vén lên, có gió lọt vào.
Tần Vãn Ca còn đang do dự.
Từng giây từng phút đều trôi qua rất chậm ngay cả hô hấp cũng không dễ dàng.
Loại cảm giác mặc cho người ta định đoạt bị dồn vào đường cùng, mà người đàn ông này giống như đã mất kiên nhẫn, bàn tay to lớn hạ xuống.
Phút chốc Tần Vãn Ca nhắm mắt lại, nhanh chóng la lên một câu: “Tôi nói!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.