Hôn Nhân Đau Lòng, Chú À! Buông Tha Tôi Đi!
Chương 18: Sao Cô Vẫn Còn Ở Đây?
Cố Khinh
28/04/2021
Editor: Coral
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Vừa đến sáu giờ, Tần Vãn Ca xốc lại tinh thần, mắt mở thật to, nghiêng đầu qua chỗ khác đôi mắt nhìn chằm chằm tấm cửa xoay tròn.
Sáu giờ, nam nữ mặc đồng phục chuyên nghiệp tấp nập đi ra.
Tần Vãn Ca cố gắng dựa vào ký ức lúc sáng tìm ra khuôn mặt quen thuộc kia, nhìn khoảng hai mươi phút, mọi người đã ra gần hết, cô cũng không thấy người đàn ông kia, đừng nói là bóng người ngay cả một cọng lông cũng không thấy.
Không phải tan làm lúc sáu giờ sao, hay là tăng ca?
Cô kiên nhẫn tiếp tục chờ, lại đợi hơn mười phút, vẫn không có người nào.
Bụng đói đang réo gọi nhưng mà cô không dám đi mua cơm, sợ bỏ qua mất bóng người kia.
Để dời đi sự chú ý của mình, Tần Vãn Ca lấy sách từ trong túi ra, bởi vì bình thường làm thêm ở bên ngoài, thời gian học tập đã ít lại càng ít, nên cô luôn mang sách theo để lúc rảnh rỗi có thể xem.
Xem sách thời gian trôi qua rất nhanh.
Trời dần dần tối, đến lúc trước mắt khung cảnh trở nên mơ hồ, không còn nhìn rõ chữ trong sách nữa, Tần Vãn Ca ngẩng đầu, trời đã rất tối, cô đã ngồi ở chỗ này một tiếng đồng hồ, vậy mà tựa như ngồi từ sáng đến tối vậy.
Đọc sách dưới ánh sáng lờ mờ một lúc lâu, mắt có chút mỏi nên cô nhắm mắt lại, dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút.
Cách đó không xa, lại truyền đến tiếng nói trầm thấp kèm theo tiếng giày da giẫm trên mặt đất.
Tần Vãn Ca mở mắt.
Nhờ ánh sáng của đèn đường, cô thấy rõ gương mặt đó, khuôn mặt như điêu khắc, chỉ có người đàn ông đó mới có được khuôn mặt tinh xảo như vậy.
Hắn đi rất nhanh, bóng dáng thon dài dưới ánh đèn đường bị kéo dài, mảnh khảnh lại lạnh lùng kiêu ngạo, cảm giác có loại phong quang nguyệt tễ.
Cô đứng lên, cầm sách tuỳ tiện nhét vào balo, chạy lại.
Nhiếp Viễn đang mở cửa xe, giơ tay lên che phía trên cửa.
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn lao tới như gió lốc, cố gắng dựa vào cửa xe “rầm ___” một tiếng, cửa xe đóng lại.
Tần Vãn Ca hơi dựa trên cửa xe, giơ tay lên vén vén tóc mái bị gió thổi lộn xộn, khuôn mặt đỏ bừng có chút lúng túng vẫy tay với hai người: “Hi!”
“.......”
Nhiếp Viến giật mình, mới hồi phục tinh thần lại, lúc này nhìn cơ thể của Tần Vãn Ca đang không ngừng chà đạp cửa xe trước mắt mà trong lòng run rẩy không thôi.
Đây là chiếc xe chủ tịch thích nhất, mỗi ngày đều phải rửa đó, nhất là kính xe không cho phép xuất hiện một vệt bẩn nào.
Mà bây giờ…
Anh hậm hực liếc mắt nhìn Giang Diễn, xoa xoa tay nháy mắt với Tần Vãn Ca: “Cái đó, cô gái à, sao cô lại ở đây?”
Tần Vãn Ca bỏ qua ánh mắt của anh ta, cơ thể vẫn dựa trên cửa xe, ngửa đầu ưỡn ngực cười hắc hắc: “Tôi tới tìm Giang tổng.”
“Đứng lên nói chuyện.”
Nhiếp Viễn nhìn sắc mặt của Giang Diễn, quan tâm đi tới kéo cơ thể của Tần Vãn Ca lên.
Tần Vãn Ca cho là anh muốn mở cửa xe, lập tức cầm túi chặn ở phía trước, ánh mắt cảnh giác nhìn Nhiếp Viễn: “Anh muốn làm gì?”
Nhiếp Viễn rất nhức đầu nhìn Tần Vãn Ca.
Nha đầu này tuyệt đối là ông trời phái xuống để giày vò anh đây mà, nhìn sắc mặt của chủ tịch, anh chỉ biết tối nay sẽ không trải qua được một ngày tốt đẹp rồi.
Anh lại đi lên kéo Tần Vãn Ca thêm lần nữa.
Lại không kéo được, Tần Vãn Ca bám chặt vào cửa xe, dáng vẻ giống như là ai đụng đến tôi thì tôi sẽ cùng với người đó đồng quy vu tận.
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Vừa đến sáu giờ, Tần Vãn Ca xốc lại tinh thần, mắt mở thật to, nghiêng đầu qua chỗ khác đôi mắt nhìn chằm chằm tấm cửa xoay tròn.
Sáu giờ, nam nữ mặc đồng phục chuyên nghiệp tấp nập đi ra.
Tần Vãn Ca cố gắng dựa vào ký ức lúc sáng tìm ra khuôn mặt quen thuộc kia, nhìn khoảng hai mươi phút, mọi người đã ra gần hết, cô cũng không thấy người đàn ông kia, đừng nói là bóng người ngay cả một cọng lông cũng không thấy.
Không phải tan làm lúc sáu giờ sao, hay là tăng ca?
Cô kiên nhẫn tiếp tục chờ, lại đợi hơn mười phút, vẫn không có người nào.
Bụng đói đang réo gọi nhưng mà cô không dám đi mua cơm, sợ bỏ qua mất bóng người kia.
Để dời đi sự chú ý của mình, Tần Vãn Ca lấy sách từ trong túi ra, bởi vì bình thường làm thêm ở bên ngoài, thời gian học tập đã ít lại càng ít, nên cô luôn mang sách theo để lúc rảnh rỗi có thể xem.
Xem sách thời gian trôi qua rất nhanh.
Trời dần dần tối, đến lúc trước mắt khung cảnh trở nên mơ hồ, không còn nhìn rõ chữ trong sách nữa, Tần Vãn Ca ngẩng đầu, trời đã rất tối, cô đã ngồi ở chỗ này một tiếng đồng hồ, vậy mà tựa như ngồi từ sáng đến tối vậy.
Đọc sách dưới ánh sáng lờ mờ một lúc lâu, mắt có chút mỏi nên cô nhắm mắt lại, dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút.
Cách đó không xa, lại truyền đến tiếng nói trầm thấp kèm theo tiếng giày da giẫm trên mặt đất.
Tần Vãn Ca mở mắt.
Nhờ ánh sáng của đèn đường, cô thấy rõ gương mặt đó, khuôn mặt như điêu khắc, chỉ có người đàn ông đó mới có được khuôn mặt tinh xảo như vậy.
Hắn đi rất nhanh, bóng dáng thon dài dưới ánh đèn đường bị kéo dài, mảnh khảnh lại lạnh lùng kiêu ngạo, cảm giác có loại phong quang nguyệt tễ.
Cô đứng lên, cầm sách tuỳ tiện nhét vào balo, chạy lại.
Nhiếp Viễn đang mở cửa xe, giơ tay lên che phía trên cửa.
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn lao tới như gió lốc, cố gắng dựa vào cửa xe “rầm ___” một tiếng, cửa xe đóng lại.
Tần Vãn Ca hơi dựa trên cửa xe, giơ tay lên vén vén tóc mái bị gió thổi lộn xộn, khuôn mặt đỏ bừng có chút lúng túng vẫy tay với hai người: “Hi!”
“.......”
Nhiếp Viến giật mình, mới hồi phục tinh thần lại, lúc này nhìn cơ thể của Tần Vãn Ca đang không ngừng chà đạp cửa xe trước mắt mà trong lòng run rẩy không thôi.
Đây là chiếc xe chủ tịch thích nhất, mỗi ngày đều phải rửa đó, nhất là kính xe không cho phép xuất hiện một vệt bẩn nào.
Mà bây giờ…
Anh hậm hực liếc mắt nhìn Giang Diễn, xoa xoa tay nháy mắt với Tần Vãn Ca: “Cái đó, cô gái à, sao cô lại ở đây?”
Tần Vãn Ca bỏ qua ánh mắt của anh ta, cơ thể vẫn dựa trên cửa xe, ngửa đầu ưỡn ngực cười hắc hắc: “Tôi tới tìm Giang tổng.”
“Đứng lên nói chuyện.”
Nhiếp Viễn nhìn sắc mặt của Giang Diễn, quan tâm đi tới kéo cơ thể của Tần Vãn Ca lên.
Tần Vãn Ca cho là anh muốn mở cửa xe, lập tức cầm túi chặn ở phía trước, ánh mắt cảnh giác nhìn Nhiếp Viễn: “Anh muốn làm gì?”
Nhiếp Viễn rất nhức đầu nhìn Tần Vãn Ca.
Nha đầu này tuyệt đối là ông trời phái xuống để giày vò anh đây mà, nhìn sắc mặt của chủ tịch, anh chỉ biết tối nay sẽ không trải qua được một ngày tốt đẹp rồi.
Anh lại đi lên kéo Tần Vãn Ca thêm lần nữa.
Lại không kéo được, Tần Vãn Ca bám chặt vào cửa xe, dáng vẻ giống như là ai đụng đến tôi thì tôi sẽ cùng với người đó đồng quy vu tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.