Hôn Nhân Đau Lòng, Chú À! Buông Tha Tôi Đi!
Chương 19: Tự Mình Đa Tình!
Cố Khinh
29/04/2021
Editor: Coral
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Từ đầu đến cuối Giang Diễn vẫn đứng ở một bên, tay để trong túi quần, áo vest đen phía trong cũng là áo sơ mi cùng màu, cổ áo dựng thẳng lên, vẻ mặt của hắn lạnh lùng cứng rắn y chang vậy, vẫn luôn nhìn Tần Vãn Ca, trong mắt không có một chút gợn sóng.
“Giang tiên sinh, có tiện nói chuyện không?” Tần Vãn Ca hít sâu một hơi, giả vờ thoải mái.
“Không tiện.” Môi mỏng của người đàn ông đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, không ngờ trong lời nói lại là một chậu nước lạnh lớn như vậy.
“.....”
Không khí có chút nặng nề, Tần Vãn Ca gần như cũng bị ánh mắt của người đàn ông này xuyên thủng, cô đang cố gắng tìm một lý do thích hợp để làm giảm bớt căng thẳng lúc này.
“Buông ra.” Cô còn chưa sắp xếp lại ngôn ngữ, thì lời nói còn lạnh hơn gió đêm của người đàn ông đã rơi vào trong không khí.
Ánh mắt người đàn ông giống như thanh kiếm sắc bén rất có lực uy hiếm, khiến chân Tần Vãn Ca gần như mềm nhũn, nhưng mà tiền đang ở trước mặt cô sao có thể như vậy được.
Cô lại lên tiếng, biểu cảm rất là khiêm tốn: “Giang tiên sinh, tôi chỉ cần mười phút.”
Giang Diễn không nói chuyện.
Tần Vãn Ca nghĩ là hắn đã ngầm chấp nhận.
Có chút mất tự nhiên siết chặt túi: “Giang tiên sinh, hôm đó bởi vì anh khiếu nại, tôi bị tổn thất một nghìn đồng, một nghìn đồng đối với anh mà nói có lẽ không là gì nhưng đó là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, đối với tôi mà nói, vô cùng quan trọng.”
Lại một sự im lặng.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ gần như sắp đóng băng.
“Tiền mồ hôi nước mắt của cô là do ói lên người tôi mới kiếm được?” Ngay lúc Tần Vãn Ca cho rằng Giang Diễn sẽ đứng ở đây với cô đến trời sáng, thì người đàn ông đột nhiên nói một câu.
Câu này ý tứ không rõ ràng, khiến cho lông mày của Tần Vãn Ca nhíu lại.
Nôn vào người hắn? Sao cô không có ấn tượng gì nhỉ?
Lẽ nào lý do hắn khiếu nại thái độ phục vụ của cô không tốt là vì cô ói lên người của hắn sao?
Trên trán Tầm Vãn Ca chảy mồ hôi lạnh.
Tiền như vậy, cô không biết xấu hổ mới dám đòi lại.
Tần Vãn Ca hơi khom người: “Giang tiên sinh, tối đó ói lên người của anh là lỗi của tôi, tiền này tôi không cần, bái bai.”
Tần Vãn Ca đứng dậy rất nhanh, lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn mất.
Cô sợ tiền mất tật mang, đến lúc đó người đàn ông này kêu cô đền tiền bộ âu phục thì làm sao bây giờ? Cô đâu có tiền để mà bồi thường?
Nhìn bộ dạng chạy còn nhanh hơn thỏ của Tần Vãn Ca, người đàn ông đứng tại chỗ đôi mắt lộ ra một chút ánh sáng, ngay cả đường viền cứng rắn lạnh lùng trên khuôn mặt dưới ánh đèn hình như cũng dịu dàng đi vài phần.
Nhiếp Viễn lén lén nhìn vài lần, hình như chủ tịch đang vui.
Anh vui vẻ đi lại: “Chủ tịch, muốn gọi cô ấy quay lại không ạ?”
Trong nháy mắt vẻ mặt của Giang Diễn khôi phục lại vẻ lạnh lùng, không tiếng động liếc mắt nhìn anh: “Lái xe.”
Nhiếp Viễn yên lặng mở cửa xe, trong lòng lệ rơi đầy mặt, lẽ nào anh lại đoán sai suy nghĩ trong lòng của chủ tịch.
Tần Vãn Ca chạy một mạch thật xa, dừng lại chỗ trạm xe buýt, thở hổn hển quay đầu lại nhìn, chiếc xe màu đen không nhanh không chậm chạy đi về phía cô.
Là tới bắt cô à?
Trong lòng Tần Vãn Ca run rẩy, cuống quýt đi vào trong góc, cầm túi che cơ thể của mình, lén lút nhìn ra bên ngoài thăm dò.
Ai biết, chiếc Bentley Mulsanne màu đen kia không dừng lại, mà “vèo” một tiếng chạy qua trạm xe buýt, chỉ để lại đuôi xe đen như mực, gần như cùng bóng đêm hoà làm một.
Được rồi, là cô tự mình đa tình.
Tần Vãn Ca buông túi xuống, cách đó không xa xe buýt cũng vừa lúc chạy lại.
Nhảy lên, quay về theo đường cũ.
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Từ đầu đến cuối Giang Diễn vẫn đứng ở một bên, tay để trong túi quần, áo vest đen phía trong cũng là áo sơ mi cùng màu, cổ áo dựng thẳng lên, vẻ mặt của hắn lạnh lùng cứng rắn y chang vậy, vẫn luôn nhìn Tần Vãn Ca, trong mắt không có một chút gợn sóng.
“Giang tiên sinh, có tiện nói chuyện không?” Tần Vãn Ca hít sâu một hơi, giả vờ thoải mái.
“Không tiện.” Môi mỏng của người đàn ông đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, không ngờ trong lời nói lại là một chậu nước lạnh lớn như vậy.
“.....”
Không khí có chút nặng nề, Tần Vãn Ca gần như cũng bị ánh mắt của người đàn ông này xuyên thủng, cô đang cố gắng tìm một lý do thích hợp để làm giảm bớt căng thẳng lúc này.
“Buông ra.” Cô còn chưa sắp xếp lại ngôn ngữ, thì lời nói còn lạnh hơn gió đêm của người đàn ông đã rơi vào trong không khí.
Ánh mắt người đàn ông giống như thanh kiếm sắc bén rất có lực uy hiếm, khiến chân Tần Vãn Ca gần như mềm nhũn, nhưng mà tiền đang ở trước mặt cô sao có thể như vậy được.
Cô lại lên tiếng, biểu cảm rất là khiêm tốn: “Giang tiên sinh, tôi chỉ cần mười phút.”
Giang Diễn không nói chuyện.
Tần Vãn Ca nghĩ là hắn đã ngầm chấp nhận.
Có chút mất tự nhiên siết chặt túi: “Giang tiên sinh, hôm đó bởi vì anh khiếu nại, tôi bị tổn thất một nghìn đồng, một nghìn đồng đối với anh mà nói có lẽ không là gì nhưng đó là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, đối với tôi mà nói, vô cùng quan trọng.”
Lại một sự im lặng.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ gần như sắp đóng băng.
“Tiền mồ hôi nước mắt của cô là do ói lên người tôi mới kiếm được?” Ngay lúc Tần Vãn Ca cho rằng Giang Diễn sẽ đứng ở đây với cô đến trời sáng, thì người đàn ông đột nhiên nói một câu.
Câu này ý tứ không rõ ràng, khiến cho lông mày của Tần Vãn Ca nhíu lại.
Nôn vào người hắn? Sao cô không có ấn tượng gì nhỉ?
Lẽ nào lý do hắn khiếu nại thái độ phục vụ của cô không tốt là vì cô ói lên người của hắn sao?
Trên trán Tầm Vãn Ca chảy mồ hôi lạnh.
Tiền như vậy, cô không biết xấu hổ mới dám đòi lại.
Tần Vãn Ca hơi khom người: “Giang tiên sinh, tối đó ói lên người của anh là lỗi của tôi, tiền này tôi không cần, bái bai.”
Tần Vãn Ca đứng dậy rất nhanh, lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn mất.
Cô sợ tiền mất tật mang, đến lúc đó người đàn ông này kêu cô đền tiền bộ âu phục thì làm sao bây giờ? Cô đâu có tiền để mà bồi thường?
Nhìn bộ dạng chạy còn nhanh hơn thỏ của Tần Vãn Ca, người đàn ông đứng tại chỗ đôi mắt lộ ra một chút ánh sáng, ngay cả đường viền cứng rắn lạnh lùng trên khuôn mặt dưới ánh đèn hình như cũng dịu dàng đi vài phần.
Nhiếp Viễn lén lén nhìn vài lần, hình như chủ tịch đang vui.
Anh vui vẻ đi lại: “Chủ tịch, muốn gọi cô ấy quay lại không ạ?”
Trong nháy mắt vẻ mặt của Giang Diễn khôi phục lại vẻ lạnh lùng, không tiếng động liếc mắt nhìn anh: “Lái xe.”
Nhiếp Viễn yên lặng mở cửa xe, trong lòng lệ rơi đầy mặt, lẽ nào anh lại đoán sai suy nghĩ trong lòng của chủ tịch.
Tần Vãn Ca chạy một mạch thật xa, dừng lại chỗ trạm xe buýt, thở hổn hển quay đầu lại nhìn, chiếc xe màu đen không nhanh không chậm chạy đi về phía cô.
Là tới bắt cô à?
Trong lòng Tần Vãn Ca run rẩy, cuống quýt đi vào trong góc, cầm túi che cơ thể của mình, lén lút nhìn ra bên ngoài thăm dò.
Ai biết, chiếc Bentley Mulsanne màu đen kia không dừng lại, mà “vèo” một tiếng chạy qua trạm xe buýt, chỉ để lại đuôi xe đen như mực, gần như cùng bóng đêm hoà làm một.
Được rồi, là cô tự mình đa tình.
Tần Vãn Ca buông túi xuống, cách đó không xa xe buýt cũng vừa lúc chạy lại.
Nhảy lên, quay về theo đường cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.