Chương 361: TỚI BÊN CẠNH TÔI
Thanh Thu
07/04/2021
Lý Thị.
Khi Lý Hằng rời đi, Tần Như vẫn chờ ở bên ngoài.
Thời gian của cô ta không còn nhiều nữa.
“Đây không phải là cô Tần sao?” Giọng Lý Hằng lạnh nhạt.
“Lý Hằng, tôi sẽ không tha cho anh.” Tần Nhi nhìn anh ta đầy oán hận.
Lý Hằng rất bình tĩnh, hai tay đút vào túi, cúi đầu nhìn cô ta: “Tôi lại muốn biết, cô định không bỏ qua cho tôi như nào.”
“Nếu tôi mà vào tù, nhất định anh cũng phải đi theo.”
Nghe vậy, Lý Hằng cười thành tiếng: “Tần Nhi, cô có năng lực đó sao?”
“Tôi không có, nhưng người khác có.”
Mắt Lý Hằng lạnh đi, bỗng nhiên hung dữ bóp cổ Tần Nhi: “Cô dám sao?”
“Có gì mà tôi không dám?”
“Ba cô vẫn còn trong bệnh viện.” Lý Hằng nhắc nhở cô ta.
Tần Nhi lập tức trợn to mắt, từ sau khi ra khỏi Tần Thị, Tần Chính luôn đau ốm.
Lý Hằng muốn làm gì…
“Tần Nhi, trước khi làm bất kỳ chuyện gì, hãy nhớ lấy người nhà của cô.”
Lý Hằng buông tay, xoay người đi lên xe, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, anh ta luôn biết điểm yếu của Tần Nhi.
Ở cửa Lý Thị, Tần Nhi từ từ ngồi xổm xuống, trời đã vào đông, khí lạnh ùa vào từ mọi phía.
Một lúc sau, cô ta bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra gửi mail.
Hôm sau, ở bệnh viện.
Cao Bân đã tới từ sớm, sắc mặt cực kỳ lo lắng.
“Tổng giám đốc Lý, Tần Nhi mất tích rồi, sáng nay Tần Chính đã qua đời.”
Nghe vậy, mắt Lý Thế Nhiên lạnh đi, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Lý do chết là gì?”
“Theo bên phía bệnh viện báo cáo là nhồi máu cơ tim.”
“Cậu đi điều tra tất cả camera giám sát tối qua, truy tìm tung tích Tần Nhi.” Lý Thế Nhiên dặn dò.
“Tôi biết rồi.”
Không lâu sau, ông nội gọi video tới, Lý Thế Nhiên nghe máy.
“Ông nội.”
“Gần đây cháu với Hứa Như thế nào rồi? Đã tái kết hôn chưa?”
So với chuyện của Lý Thị, Lý Thành càng quan tâm chuyện hôn nhân của cháu trai hơn.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên nhíu mày lại.
“Chưa tái kết hôn.”
“Cháu… Không phải gần đây hai đứa tình cảm tốt lắm sao?” Lý Thành nói.
Dù sao khi ông gọi điện cho cháu trai lúc trước, Hứa Như luôn ở bên cạnh anh.
“Ảo giác.” Giọng điệu Lý Thế Nhiên lạnh nhạt.
Thật sự là khiến Lý Thành cực kỳ tức giận.
Ngắt máy, Lý Thành không ngồi im được, gọi điện thoại cho Hứa Như.
“Như à, là ông nội đây.”
“Ông nội.” Hứa Như vừa tan học, bất ngờ nhận được cuộc gọi của Lý Thành.
“Tan học chưa?” Lý Thành quan tâm hỏi.
“Dạ, vừa tan ạ.”
“Ông vừa nói chuyện điện thoại với Thế Nhiên, hình như nó vừa làm phẫu thuật, ông không ở bên cạnh nó, ông muốn cháu đi thăm nó giúp ông, có được không?”
“Phẫu thuật, anh ấy sao thế?” Hứa Như lo lắng, lập tức rời khỏi phòng học.
“Ông cũng không biết, chắc là không yên phận nên chân bị thương, ông thật sự rất lo lắng, nhưng bây giờ không có cách nào lập tức qua đó…” Giọng của Lý Thành tràn đầy bất lực.
Hứa Như nhíu mày, dịu dàng nói: “Ông nội, ông đừng sốt ruột, cháu lập tức qua thăm anh ấy.”
“Thật không? Có khi nào làm phiền cháu không, đều trách tên nhóc kia, cứ luôn không cẩn thận như thế…” Lý Thành nói.
“Không đâu, chỗ chúng cháu cách bệnh viện thành phố rất gần, cháu qua xem xem tình hình Lý Thế Nhiên như nào rồi báo với ông sau.”
“Vậy thì tốt quá, Hứa Như à, làm phiền cháu rồi.”
“Không có gì, không có gì…”
Ngắt máy, Hứa Như lập tức đi qua đó.
Tay không khỏi run lên, sao Lý Thế Nhiên lại bỗng nhiên phải làm phẫu thuật chứ?
Hai chân của anh đều đã bị thương, lẽ nào lại ngã sao?
Sao anh cứ không thể chăm sóc mình thật tốt thế chứ?
Nghĩ tới đây, Hứa Như càng thêm lo lắng.
“Bác tài, làm phiền bác đi nhanh một chút.” Sắc mặt Hứa Như trắng bệch.
“Phía trước cứ tắc mãi, tôi cũng muốn chạy nhanh, nhưng không nhanh nổi!” Sự nhẫn nại của lái xe cũng đã tiêu hao hết.
Hình như phía trước xảy ra tai nạn giao thông, đã tắc ở đây gần 1 tiếng đồng hồ rồi.
Hứa Như mở bản đồ, nhìn khoảng cách, còn 2km.
Cô trả tiền rồi lập tức xuống xe, gần như là chạy qua đó, trời quá nắng, khi tới bệnh viện, cô gần như đã chóng mặt không đứng vững nổi.
Không hề ngơi nghỉ, lập tức đi tới phòng phẫu thuật, nhưng không nhìn thấy Lý Thế Nhiên, cô lập tức đi về khu nằm viện.
Đến phòng bệnh của Lý Thế Nhiên, bảo vệ thấy cô, lập tức mở cửa cho cô.
Hứa Như đi vào, căng thẳng nói: “Lý Thế Nhiên, anh sao rồi?”
Sự lo lắng trên mặt cô cực kỳ rõ ràng, cả người toàn là mồ hôi, vừa rồi cứ chạy mãi, khuôn mặt cũng nóng đến đỏ hồng.
Còn lúc này, Lý Thế Nhiên dựa trên thành giường, nghiêm mặt chăm chú xử lý công việc.
Hứa Nhi chăm chú nhìn anh hồi lâu, không hề phát hiện anh bị thương nặng tới mức phải làm phẫu thuật ở chỗ nào…
Lý Thế Nhiên cũng mặt mày khó hiểu nhìn cô, anh không tiện xuống giường, bảo Hứa Như đi tới.
Hứa Như đứng ở cửa, không hề có hành động gì.
“Anh không sao?” Cô hỏi.
“Không sao.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Anh làm phẫu thuật chưa?”
Lý Thế Nhiên mím môi, lúc này cũng không hiểu ý của Hứa Như.
“Ông nội nói anh làm phẫu thuật, bảo tôi giúp ông qua thăm anh…” Hứa Như nói nhỏ.
“Ừ, tới bên cạnh tôi.”
Lúc này, Lý Thế Nhiên đã hoàn toàn hiểu được.
Chắc là ông cụ sốt ruột, nói dối, chính là vì thúc đẩy tình cảm của anh và Hứa Như.
“Nếu anh không sao, em đi đây.” Dường như Hứa Như cũng hơi hiểu ra.
Lẽ nào là ông nội đang lừa cô sao?
Mặc dù cô đã ly hôn với Lý Thế Nhiên, thế nhưng quan hệ với ông nội luôn rất tốt.
Nhưng để lừa cô qua đây, ông nội thật sự hơi quá đáng.
“Hai chân của tôi đều không cử động được.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên hơi tủi thân.
Hứa Như nghi ngờ nhìn anh.
“Ông nội hy vọng em chăm sóc tôi, em đừng trách ông.” Anh cũng thấy được, Hứa Như đã tức giận.
Hứa Như mím môi, vẫn không nói gì.
“Em phải về trường rồi.” Hứa Như xoay người đi.
Cô không thể mềm lòng, không thể…
Nhưng một giây sau, phía sau “rầm” một tiếng, Hứa Như xoay người lại, nhìn thấy Lý Thế Nhiên ngã chỏng quèo dưới đất…
Tư thế kia khiến Hứa Như bật cười thành tiếng.
Thật sự là quá buồn cười!
Bác sĩ Lý luôn tao nhã lịch sự, cao cao tại thượng, lúc này bó hai cục thạch cao lớn, lại cứ chật vật ngồi dưới đất như thế.
Cô xoay người đi tới, đỡ anh lên.
Nhưng tay vừa chạm vào cánh tay Lý Thế Nhiên đã bị anh kéo lấy, cô không thể không chào vào lòng anh.
Nhưng sợ va vào vết thương của anh, lại chỉ có thể cẩn thận ngồi xổm xuống.
“Anh mau đứng lên.” Hứa Như không cười nữa, nhìn anh đầy lo lắng.
Lý Thế Nhiên lại ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương mà anh quyến luyến trên người cô, hồi lâu vẫn không buông tay.
Hứa Như bị anh ôm chặt lấy, sức lực kia, dường như muốn hòa cô làm một với mình.
Cô cứng người, hy vọng giây phút này có thể dừng lại thật lâu.
Cảm giác ở trong lòng Lý Thế Nhiên, mãi mãi yên tâm như này.
Nhưng sự yên bình này không duy trì được quá lâu, có lẽ là nghe thấy tiếng động trong phòng, rất nhanh đã có bác sĩ đi tới.
“Cậu Lý…”
Khi Lý Hằng rời đi, Tần Như vẫn chờ ở bên ngoài.
Thời gian của cô ta không còn nhiều nữa.
“Đây không phải là cô Tần sao?” Giọng Lý Hằng lạnh nhạt.
“Lý Hằng, tôi sẽ không tha cho anh.” Tần Nhi nhìn anh ta đầy oán hận.
Lý Hằng rất bình tĩnh, hai tay đút vào túi, cúi đầu nhìn cô ta: “Tôi lại muốn biết, cô định không bỏ qua cho tôi như nào.”
“Nếu tôi mà vào tù, nhất định anh cũng phải đi theo.”
Nghe vậy, Lý Hằng cười thành tiếng: “Tần Nhi, cô có năng lực đó sao?”
“Tôi không có, nhưng người khác có.”
Mắt Lý Hằng lạnh đi, bỗng nhiên hung dữ bóp cổ Tần Nhi: “Cô dám sao?”
“Có gì mà tôi không dám?”
“Ba cô vẫn còn trong bệnh viện.” Lý Hằng nhắc nhở cô ta.
Tần Nhi lập tức trợn to mắt, từ sau khi ra khỏi Tần Thị, Tần Chính luôn đau ốm.
Lý Hằng muốn làm gì…
“Tần Nhi, trước khi làm bất kỳ chuyện gì, hãy nhớ lấy người nhà của cô.”
Lý Hằng buông tay, xoay người đi lên xe, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, anh ta luôn biết điểm yếu của Tần Nhi.
Ở cửa Lý Thị, Tần Nhi từ từ ngồi xổm xuống, trời đã vào đông, khí lạnh ùa vào từ mọi phía.
Một lúc sau, cô ta bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra gửi mail.
Hôm sau, ở bệnh viện.
Cao Bân đã tới từ sớm, sắc mặt cực kỳ lo lắng.
“Tổng giám đốc Lý, Tần Nhi mất tích rồi, sáng nay Tần Chính đã qua đời.”
Nghe vậy, mắt Lý Thế Nhiên lạnh đi, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Lý do chết là gì?”
“Theo bên phía bệnh viện báo cáo là nhồi máu cơ tim.”
“Cậu đi điều tra tất cả camera giám sát tối qua, truy tìm tung tích Tần Nhi.” Lý Thế Nhiên dặn dò.
“Tôi biết rồi.”
Không lâu sau, ông nội gọi video tới, Lý Thế Nhiên nghe máy.
“Ông nội.”
“Gần đây cháu với Hứa Như thế nào rồi? Đã tái kết hôn chưa?”
So với chuyện của Lý Thị, Lý Thành càng quan tâm chuyện hôn nhân của cháu trai hơn.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên nhíu mày lại.
“Chưa tái kết hôn.”
“Cháu… Không phải gần đây hai đứa tình cảm tốt lắm sao?” Lý Thành nói.
Dù sao khi ông gọi điện cho cháu trai lúc trước, Hứa Như luôn ở bên cạnh anh.
“Ảo giác.” Giọng điệu Lý Thế Nhiên lạnh nhạt.
Thật sự là khiến Lý Thành cực kỳ tức giận.
Ngắt máy, Lý Thành không ngồi im được, gọi điện thoại cho Hứa Như.
“Như à, là ông nội đây.”
“Ông nội.” Hứa Như vừa tan học, bất ngờ nhận được cuộc gọi của Lý Thành.
“Tan học chưa?” Lý Thành quan tâm hỏi.
“Dạ, vừa tan ạ.”
“Ông vừa nói chuyện điện thoại với Thế Nhiên, hình như nó vừa làm phẫu thuật, ông không ở bên cạnh nó, ông muốn cháu đi thăm nó giúp ông, có được không?”
“Phẫu thuật, anh ấy sao thế?” Hứa Như lo lắng, lập tức rời khỏi phòng học.
“Ông cũng không biết, chắc là không yên phận nên chân bị thương, ông thật sự rất lo lắng, nhưng bây giờ không có cách nào lập tức qua đó…” Giọng của Lý Thành tràn đầy bất lực.
Hứa Như nhíu mày, dịu dàng nói: “Ông nội, ông đừng sốt ruột, cháu lập tức qua thăm anh ấy.”
“Thật không? Có khi nào làm phiền cháu không, đều trách tên nhóc kia, cứ luôn không cẩn thận như thế…” Lý Thành nói.
“Không đâu, chỗ chúng cháu cách bệnh viện thành phố rất gần, cháu qua xem xem tình hình Lý Thế Nhiên như nào rồi báo với ông sau.”
“Vậy thì tốt quá, Hứa Như à, làm phiền cháu rồi.”
“Không có gì, không có gì…”
Ngắt máy, Hứa Như lập tức đi qua đó.
Tay không khỏi run lên, sao Lý Thế Nhiên lại bỗng nhiên phải làm phẫu thuật chứ?
Hai chân của anh đều đã bị thương, lẽ nào lại ngã sao?
Sao anh cứ không thể chăm sóc mình thật tốt thế chứ?
Nghĩ tới đây, Hứa Như càng thêm lo lắng.
“Bác tài, làm phiền bác đi nhanh một chút.” Sắc mặt Hứa Như trắng bệch.
“Phía trước cứ tắc mãi, tôi cũng muốn chạy nhanh, nhưng không nhanh nổi!” Sự nhẫn nại của lái xe cũng đã tiêu hao hết.
Hình như phía trước xảy ra tai nạn giao thông, đã tắc ở đây gần 1 tiếng đồng hồ rồi.
Hứa Như mở bản đồ, nhìn khoảng cách, còn 2km.
Cô trả tiền rồi lập tức xuống xe, gần như là chạy qua đó, trời quá nắng, khi tới bệnh viện, cô gần như đã chóng mặt không đứng vững nổi.
Không hề ngơi nghỉ, lập tức đi tới phòng phẫu thuật, nhưng không nhìn thấy Lý Thế Nhiên, cô lập tức đi về khu nằm viện.
Đến phòng bệnh của Lý Thế Nhiên, bảo vệ thấy cô, lập tức mở cửa cho cô.
Hứa Như đi vào, căng thẳng nói: “Lý Thế Nhiên, anh sao rồi?”
Sự lo lắng trên mặt cô cực kỳ rõ ràng, cả người toàn là mồ hôi, vừa rồi cứ chạy mãi, khuôn mặt cũng nóng đến đỏ hồng.
Còn lúc này, Lý Thế Nhiên dựa trên thành giường, nghiêm mặt chăm chú xử lý công việc.
Hứa Nhi chăm chú nhìn anh hồi lâu, không hề phát hiện anh bị thương nặng tới mức phải làm phẫu thuật ở chỗ nào…
Lý Thế Nhiên cũng mặt mày khó hiểu nhìn cô, anh không tiện xuống giường, bảo Hứa Như đi tới.
Hứa Như đứng ở cửa, không hề có hành động gì.
“Anh không sao?” Cô hỏi.
“Không sao.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Anh làm phẫu thuật chưa?”
Lý Thế Nhiên mím môi, lúc này cũng không hiểu ý của Hứa Như.
“Ông nội nói anh làm phẫu thuật, bảo tôi giúp ông qua thăm anh…” Hứa Như nói nhỏ.
“Ừ, tới bên cạnh tôi.”
Lúc này, Lý Thế Nhiên đã hoàn toàn hiểu được.
Chắc là ông cụ sốt ruột, nói dối, chính là vì thúc đẩy tình cảm của anh và Hứa Như.
“Nếu anh không sao, em đi đây.” Dường như Hứa Như cũng hơi hiểu ra.
Lẽ nào là ông nội đang lừa cô sao?
Mặc dù cô đã ly hôn với Lý Thế Nhiên, thế nhưng quan hệ với ông nội luôn rất tốt.
Nhưng để lừa cô qua đây, ông nội thật sự hơi quá đáng.
“Hai chân của tôi đều không cử động được.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên hơi tủi thân.
Hứa Như nghi ngờ nhìn anh.
“Ông nội hy vọng em chăm sóc tôi, em đừng trách ông.” Anh cũng thấy được, Hứa Như đã tức giận.
Hứa Như mím môi, vẫn không nói gì.
“Em phải về trường rồi.” Hứa Như xoay người đi.
Cô không thể mềm lòng, không thể…
Nhưng một giây sau, phía sau “rầm” một tiếng, Hứa Như xoay người lại, nhìn thấy Lý Thế Nhiên ngã chỏng quèo dưới đất…
Tư thế kia khiến Hứa Như bật cười thành tiếng.
Thật sự là quá buồn cười!
Bác sĩ Lý luôn tao nhã lịch sự, cao cao tại thượng, lúc này bó hai cục thạch cao lớn, lại cứ chật vật ngồi dưới đất như thế.
Cô xoay người đi tới, đỡ anh lên.
Nhưng tay vừa chạm vào cánh tay Lý Thế Nhiên đã bị anh kéo lấy, cô không thể không chào vào lòng anh.
Nhưng sợ va vào vết thương của anh, lại chỉ có thể cẩn thận ngồi xổm xuống.
“Anh mau đứng lên.” Hứa Như không cười nữa, nhìn anh đầy lo lắng.
Lý Thế Nhiên lại ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương mà anh quyến luyến trên người cô, hồi lâu vẫn không buông tay.
Hứa Như bị anh ôm chặt lấy, sức lực kia, dường như muốn hòa cô làm một với mình.
Cô cứng người, hy vọng giây phút này có thể dừng lại thật lâu.
Cảm giác ở trong lòng Lý Thế Nhiên, mãi mãi yên tâm như này.
Nhưng sự yên bình này không duy trì được quá lâu, có lẽ là nghe thấy tiếng động trong phòng, rất nhanh đã có bác sĩ đi tới.
“Cậu Lý…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.