Hôn Nhân Hợp Đồng: Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Luôn Muốn Giả Thành Thật

Chương 13: Địa Bàn Của Tôi, Phải Tuân Theo Quy Tắc Của Tôi!

Tư Đồ Trường Khanh

09/12/2024

Lục Thần đang ngồi trong phòng bảo vệ trò chuyện khoác lác với vài nhân viên bảo vệ khác thì đội trưởng Từ Đại Xuân bước vào.

 

“Anh Thần, tôi muốn bàn với anh một việc.” Từ Đại Xuân cười nịnh nọt.

 

“Việc gì thế?”

 

“Chiều nay Tiểu Lý có việc gia đình nên xin nghỉ, anh có thể thay cậu ấy đứng gác ở cổng không?”

 

Nghe vậy, Lục Thần đồng ý ngay:

“Không vấn đề gì, tôi sẽ thay cậu ấy.”

 

“Thế thì cảm ơn anh Thần nhiều!”

 

“Cảm ơn gì chứ, anh là đội trưởng, phân công công việc cho tôi là chuyện bình thường mà.” Lục Thần đáp.

 

Từ Đại Xuân cười nói:

“Ha ha, vẫn là anh Thần hiểu chuyện nhất!”

 

Trong tập đoàn Hắc Đế, bất cứ ai từng tiếp xúc với Lục Thần đều gọi anh là “anh Thần.”

 

Cách gọi này không phải tự dưng mà có.

 

Bởi ngay cả tổng giám đốc Tôn Đào gặp Lục Thần cũng phải gọi một tiếng “anh Thần.”

 

Tin đồn lan nhanh, từ người này truyền qua người kia và cuối cùng ai cũng biết.

 

Không ai trong tập đoàn biết thân phận thật sự của Lục Thần, cũng không ai dám tìm hiểu, họ chỉ biết một điều: Nếu Tôn Đào phải kính nể anh thì họ cũng nên làm thế.

 

Sau khi ăn trưa, Lục Thần cùng một bảo vệ khác tên Tào Mãnh ra đứng gác ở cổng chính của Tập đoàn Hắc Đế.

 

Tại đây, việc đứng gác được phân ca. Vào buổi chiều, nhóm bảo vệ ca trước sẽ được đổi ca.

 

Tất cả những ai muốn vào đều phải xuất trình thẻ nhân viên, nếu không sẽ bị từ chối. Đây là quy tắc, không ai được phá vỡ.

 

Nếu là khách đến tìm người, bảo vệ sẽ gọi cho người được tìm và yêu cầu họ tự xuống đón.

 

Hoặc nếu có thông báo từ cấp trên, bảo vệ sẽ tuân theo và cho phép vào.

 

Đến khoảng 2 giờ chiều, một chiếc xe Maybach dừng lại bên đường.

 

Từ trong xe, một nam một nữ bước xuống.

 

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, phong thái kiêu ngạo. Người phụ nữ thì trang điểm diêm dúa, có phần lả lơi.

 

Khi họ đến gần hơn, Lục Thần nhanh chóng nhận ra người phụ nữ chính là bạn gái cũ của mình, Bành Thái Y.

 

Anh và Bành Thái Y đã chia tay hơn một năm.

 

Hồi đó, cô ta chê bai anh nghèo khó, không có tương lai nên chủ động chia tay. Lục Thần không ngờ lại gặp Bành Thái Y ở đây.

 



Tào Mãnh thấy cả hai không có thẻ nhân viên thì lập tức ngăn lại:

“Hai vị, xin dừng bước. Vui lòng xuất trình thẻ nhân viên.”

 

Người đàn ông ngạo mạn nói:

“Tôi đến tìm tổng giám đốc Trần của văn phòng điều hành, mau tránh ra.”

 

“Bất kể anh tìm ai, hãy gọi điện cho người đó để họ xuống đón, hoặc nhờ họ gọi cho lãnh đạo của chúng tôi. Chỉ khi có chỉ đạo từ lãnh đạo, chúng tôi mới cho qua.” Tào Mãnh lạnh lùng đáp.

 

“Nói lắm lời làm gì. Mau tránh đường, nếu không để tôi gọi điện thì cậu sẽ phải xách đồ rời khỏi đây.”

 

Tào Mãnh định đáp trả thì Lục Thần xen vào:

“Đây là tập đoàn Hắc Đế, không phải nơi để loại mèo mả gà đồng như anh làm loạn. Muốn vào thì gọi điện, không thì biến cho nhanh.”

 

Lúc này, ánh mắt người đàn ông trừng trừng nhìn Lục Thần, trong lòng đầy giận dữ.

 

Tên bảo vệ nhỏ bé này thật to gan.

 

Cùng lúc đó, Bành Thái Y cũng nhận ra Lục Thần:

“Lục Thần?”

 

“Lâu rồi không gặp.” Lục Thần nhếch mép trêu chọc.

 

“Anh đúng là đồ vô dụng. Một năm không gặp, anh lại xuống cấp thành bảo vệ rồi sao?”

 

Người đàn ông nhìn Bành Thái Y hỏi:

“Đây là ai?”

 

“Đây là bạn trai cũ của tôi, Lục Thần.”

 

“Trời ạ, gu của em cũng tệ quá đi, từng yêu một tên bảo vệ cơ đấy.”

 

Bành Thái Y xấu hổ:

“Đó là chuyện trước đây, lúc ấy em còn dại dột nên mới bị hắn lừa.”

 

Lục Thần mỉm cười:

“Cô sống cũng không tệ nhỉ. Đúng là bám được đại gia rồi.”

 

“Haha, không chỉ là đại gia đâu. Bạn trai tôi là Trần Thông, con trai của Trần Phi Kiệt – Tổng giám đốc hành chính của Tập đoàn Hắc Đế.”

 

Nghe vậy, vẻ mặt Lục Thần có chút kỳ quái.

 

Thì ra tên này là con trai Trần Phi Kiệt, chẳng trách ngông cuồng đến vậy.

 

Bên cạnh, Tào Mãnh cũng cảm thấy lo lắng. Dù sao anh ta cũng chỉ là một bảo vệ nhỏ. Đối phương lại là con trai của tổng giám đốc hành chính. Nếu hắn mách tội, anh có thể mất việc.

 

Lục Thần giữ vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Nếu thế thì gọi Trần Phi Kiệt xuống đây. Có chuyện gì thì nói ở đây, không có thẻ nhân viên thì không được vào.”

 

“Lục Thần, anh bị thần kinh à? Anh biết rõ thân phận bạn trai tôi rồi, còn dám cản trở?” Bành Thái Y tức giận hỏi.

 

“Tôi không quan tâm anh ta là ai. Đây là địa bàn của tôi, các người phải tuân theo quy tắc. Không có thẻ thì không được vào.”



 

“Địa bàn của anh? Buồn cười thật. Anh chỉ là một bảo vệ nhỏ mà dám tự cao thế à?” Bành Thái Y cười nhạo.

 

Lục Thần cười lạnh:

“Đúng, tôi là bảo vệ. Nhưng tôi sẽ dùng quyền hạn nhỏ bé của mình để làm khó các người. Không phục thì biến ngay đi.”

 

Bành Thái Y tức giận nghiến răng nghiến lợi. Cô ta chưa từng thấy ai không biết điều như vậy. Rõ ràng chỉ là một bảo vệ, mà dám làm ra vẻ tổng giám đốc. Thật nực cười!

 

Trần Thông nghiêng đầu nhìn Lục Thần:

“Thằng nhãi, mày ngông cuồng nhỉ. Giờ tao cho mày cơ hội nịnh bợ tao: quỳ xuống xin lỗi, rồi cho bọn tao vào, tao sẽ bảo bố mỗi tháng tăng cho mày 500 tệ.”

 

“Cút! Tôi không thiếu 500 tệ của anh. Muốn thì gọi điện, không thì cút ngay. Tôi không muốn nhắc lại lần nữa.” Lục Thần lạnh lùng khinh bỉ.

 

“Mày không biết điều à? Tin tao gọi một cú điện thoại là mày cút khỏi đây luôn không!” Trần Thông gào lên.

 

Lục Thần giơ tay tát mạnh một cái:

“Vậy thì gọi đi, đừng lề mề nữa.”

 

Trần Thông bị tát bất ngờ, gương mặt nóng bừng đau rát. Bành Thái Y nhìn thấy cảnh đó cũng ngẩn người, Lục Thần dám đánh Trần Thông? Anh ta uống mật gấu hay sao mà to gan vậy?

 

“Anh yêu, anh có sao không?” Bành Thái Y lo lắng, vẻ mặt đầy xót xa.

 

Trần Thông đẩy mạnh cô ra, giận dữ hét vào mặt Lục Thần:

“Mày dám đánh tao? Tao sẽ cho mày biết cái giá phải trả vì cái tát này!”

 

Nói xong, Trần Thông rút điện thoại gọi cho Trần Phi Kiệt.

 

Sau khi nghe con trai mách tội, Trần Phi Kiệt ở đầu dây bên kia cũng tức giận không kém.

 

Con trai ông bị bảo vệ ở cổng đánh, chuyện này nếu lan ra ngoài, ông còn mặt mũi nào trong tập đoàn Hắc Đế?

 

Trần Phi Kiệt hứa sẽ đến ngay lập tức. Trần Thông cúp điện thoại, quay sang Lục Thần nói:

“Mày cứ chờ đấy. Bố tao đang tới. Dám đánh con trai lãnh đạo cấp cao của Hắc Đế, mày không c.h.ế.t cũng mất một lớp da!”

 

Lục Thần khinh khỉnh:

“Anh đúng là thích tự làm khổ mình. Gọi sớm thì xong việc lâu rồi, cần gì để tôi phải thưởng anh một cái tát thì mới chịu gọi.”

 

Trần Thông tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chỉ muốn xé xác Lục Thần ngay tại chỗ.

 

Bành Thái Y vội vàng an ủi:

“Anh yêu, đừng giận nữa. Loại người hèn hạ này không đáng để anh bận tâm. Đợi chú tới, hắn sẽ phải sống không bằng chết.”

 

Trần Thông im lặng không nói gì thêm, khoanh tay đứng nhìn Lục Thần chằm chằm.

 

Bên cạnh, Tào Mãnh cũng nhìn Lục Thần với ánh mắt đầy thán phục.

 

Anh Thần đúng là không phải người thường! Ngay cả con trai của Trần Phi Kiệt cũng dám đánh. Chả trách ngay cả Tôn Đào cũng phải gọi là anh.

 

Khoảng mười phút sau, Trần Phi Kiệt xuất hiện, đi cùng trợ lý, tiến về phía cổng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Hợp Đồng: Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Luôn Muốn Giả Thành Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook