Hôn Nhân Hợp Đồng: Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Luôn Muốn Giả Thành Thật
Chương 14: Tôi Đã Biết Thân Phận Của Anh
Tư Đồ Trường Khanh
09/12/2024
Trần Thông vừa thấy Trần Phi Kiệt đến liền định lao vào trong.
Lục Thần nhanh chóng bước lên chặn lại:
“Ai cho anh vào? Đứng ngoài đi.”
“Bố, chính tên cẩu tạp chủng này không cho con vào, còn đánh con nữa. Bố phải dạy dỗ hắn cho con, đòi lại công bằng!” Trần Thông nhăn nhó mách lẻo.
Bành Thái Y lập tức phụ họa:
“Chú, chú nhất định phải dạy dỗ Lục Thần, cho hắn biết hậu quả của việc đắc tội lãnh đạo cấp cao của Hắc Đế!”
Sắc mặt Trần Phi Kiệt lập tức trở nên phức tạp.
Người động thủ đánh Trần Thông lại là Lục Thần. Tên này không phải dạng mà ông có thể đắc tội được.
Đêm qua, Trần Phi Kiệt cũng đã cùng Tôn Đào đến nhà họ Diệp.
Lục Thần giả mạo Tôn Đào, nhưng Tôn Đào không những không vạch trần mà còn cung kính phối hợp, thậm chí gọi cả lãnh đạo công ty đến để giúp hắn đóng kịch.
Lục Thần rốt cuộc là ai? Tôn Đào chắc chắn biết rõ, nhưng cậu ta không nói. Có người đồn rằng Lục Thần là họ hàng của Tôn Đào.
Cũng có người cho rằng hắn là gián điệp do trụ sở chính của Hắc Đế ở nước ngoài cài vào chi nhánh Tô Thành.
Thực hư thế nào không ai dám chắc, chỉ biết rằng không thể đắc tội với hắn.
“Cả hai đứa câm miệng! Đến đây gây sự, không muốn sống nữa à?” Trần Phi Kiệt nghiêm khắc quát lớn.
Trần Thông ngẩn ra:
“Bố, con gọi bố đến đây là để mắng tên này, không phải để mắng con!”
“Câm mồm!” Trần Phi Kiệt giơ tay tát một cái thật mạnh.
Trần Thông sững sờ, ôm má nhìn bố như một kẻ ngốc. Bành Thái Y cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Lão già này bị làm sao mà đánh cả con trai mình?
Trần Phi Kiệt quay sang Lục Thần, vẻ mặt kính cẩn:
“Cậu Thần, thực sự xin lỗi cậu. Con trai tôi vô phép vô tắc, đắc tội với cậu. Mong cậu đừng chấp nhặt với nó. Về nhà tôi nhất định sẽ dạy bảo lại nó thật nghiêm khắc.”
Lục Thần lạnh nhạt nói:
“Tôi không nhằm vào con ông. Anh ta không có thẻ nhân viên mà muốn xông vào. Chúng tôi ngăn lại, anh ta lại lôi ông ra. Chúng tôi bảo anh ta gọi điện cho ông, anh ta không gọi mà còn lớn tiếng xúc phạm chúng tôi, vì thế tôi mới đánh anh ta. Quy tắc của Hắc Đế, ông không phải không biết, nếu lãnh đạo nào cũng như anh ta thì công ty sẽ loạn mất thôi.”
Nghe vậy, Trần Phi Kiệt cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi. Trong đầu ông bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Từ cách nói của Lục Thần, ông ta cảm thấy người này đang bảo vệ danh tiếng của Hắc Đế.
Có lẽ, Lục Thần chính là gián điệp do trụ sở chính của Hắc Đế ở nước ngoài cử đến giám sát chi nhánh Tô Thành.
Chi nhánh này mới được thành lập, Tôn Đào cũng vừa được điều từ trụ sở chính về. Thời điểm này, trụ sở chính chắc chắn cần cài một nhân vật tầm cỡ để theo dõi và hướng dẫn.
Lục Thần làm bảo vệ có thể là vì vị trí này dễ tiếp cận tất cả mọi người, thuận tiện quan sát.
Nghĩ đến đây, Trần Phi Kiệt thầm vui mừng:
“Ha ha! Cuối cùng thì tôi cũng biết thân phận của cậu rồi. Sau này phải tìm cách nịnh bợ cho tốt.”
Không dám nghĩ nhiều nữa, ông ta vội nói:
"Cậu Thần nói rất đúng. Là lãnh đạo công ty, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tôi đảm bảo với cậu chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa. Tôi sẽ làm gương để giữ gìn quy tắc."
“Hiểu được vậy thì tốt. Đừng làm khó tôi nữa.”
Lục Thần nói rồi rút cuốn sổ nhỏ ra, định xem lịch trực ca vì đứng đây mãi cũng mệt. Nhìn thấy cuốn sổ, Trần Phi Kiệt sợ tái mặt.
Đây chắc chắn là sổ ghi chép, có lẽ Lục Thần định ghi tên mình vào để báo cáo về trụ sở chính.
“Chết rồi! Cậu ta đúng là gián điệp từ trụ sở chính.”
Sợ quá, Trần Phi Kiệt vội vàng tự tát mình:
“Cậu Thần, tôi sai rồi. Tôi hứa không dám tái phạm nữa. Xin cậu cho tôi cơ hội.”
Lục Thần ngơ ngác nhìn ông:
“Ông làm gì thế? Không nghiêm trọng vậy đâu. Lần sau chú ý là được.”
Nói rồi hắn cất cuốn sổ đi.
Trần Phi Kiệt thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm:
“Cảm ơn cậu Thần! Cảm ơn cậu Thần!”
Chứng kiến cảnh tượng này, Trần Thông và Bành Thái Y ngơ ngác như hóa đá.
Trần Phi Kiệt – một tổng giám đốc hành chính của Hắc Đế – lại gọi một bảo vệ là “cậu Thần” một cách trịnh trọng, còn kính cẩn cúi đầu.
Chuyện này là mơ hay thật?
“Bố, sao bố lại lại kính cẩn với tên này như vậy? Hay để con đưa bố đi khám. Hình như bố không được khỏe!” Trần Thông nhìn Trần Phi Kiệt mà nói.
“Cút! Cút ngay lập tức! Mày còn ở đây, tao cho người đánh gãy chân!” Trần Phi Kiệt hét lên.
Trần Thông sợ hãi chạy biến, Bành Thái Y cũng cuống quýt chạy theo.
Những gì vừa xảy ra quá phi thực tế khiến cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Trần Phi Kiệt quay lại nói với Lục Thần:
“Cậu Thần, tôi đã đuổi người đi rồi. Tôi xin phép về làm việc. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để đáp lại sự bồi dưỡng của Hắc Đế.”
“Vậy mới đúng, là lãnh đạo của Hắc Đế thì phải làm gương, có như vậy mới có cơ hội thăng tiến.” Lục Thần hờ hững đáp.
Nghe vậy, Trần Phi Kiệt vui mừng không ngớt:
“Tôi nhất định ghi nhớ lời dạy của cậu Thần và làm việc thật tốt.”
“Ừ, đi đi.”
Trần Phi Kiệt rời đi với nụ cười rạng rỡ, như thể vừa nhận được đặc ân lớn từ trời.
Tào Mãnh bên cạnh giơ ngón tay cái về phía Lục Thần:
“Anh Thần, anh thật đỉnh. Tôi bái phục sát đất.”
“Tôi chỉ làm đúng quy tắc thôi. Cứ làm tốt công việc là được.” Lục Thần nhún vai nói.
Tào Mãnh gật gù, không nói thêm gì nữa.
Cảnh tượng trước cửa lúc nãy đã bị nhiều nhân viên trong sảnh lớn chứng kiến.
Thân phận của Lục Thần quả nhiên không tầm thường.
Ngay cả tổng giám đốc hành chính cũng bị anh chỉnh như cháu.
Mọi người đều đoán chắc anh là người do trụ sở chính cử đến.
Từ nay ai cũng phải cẩn thận hơn.
---
Rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Lục Thần và Tào Mãnh quay lại phòng bảo vệ.
Cuối cùng cũng có chút thoải mái.
Thực ra Lục Thần không thích đứng gác ở cửa vì cảm thấy không tự do.
Anh thích đi tuần trong công ty hơn, vừa thoải mái vừa dễ dàng quan sát.
Nhưng đã là nhân viên Hắc Đế thì không thể đòi hỏi quá đáng, đành phải tuân theo sự sắp xếp của cấp trên.
---
Tan làm, Lục Thần lái chiếc Maybach của mình về nhà.
Lúc này Đường Tuyết Cầm đã chuẩn bị xong cơm tối.
“Con về một mình à?”
“Dạ đúng.”
Đường Tuyết Cầm hỏi:
“Diệp Hân Nhiên và con gái cô ấy đâu?”
Lục Thần gãi mũi:
“Chắc giờ này Diệp Hân Nhiên vẫn chưa tan làm.”
“Dù sao thì hôm nay hai đứa cũng đã đi lấy giấy kết hôn, con nên đưa cô ấy về đây ra mắt mẹ chứ.”
“Đừng giận mà. Cuối tuần này con sẽ đưa cô ấy về.” Lục Thần cười đáp.
“Được rồi, giấy kết hôn ở con chứ?”
“Cô ấy giữ, nhưng con có chụp lại bằng điện thoại. Mẹ xem nhé.”
Lục Thần lấy điện thoại ra, mở album ảnh.
Nhìn thấy ảnh, Đường Tuyết Cầm liền mỉm cười vui vẻ:
“Cô bé này xinh thật đấy.”
“Cũng được ạ.”
“Phải nói hai đứa trông khá có tướng phu thê đấy.”
Lục Thần thở dài:
“Thôi đi mẹ, con với cô ấy làm gì có tướng phu thê. Người phụ nữ này…”
Nói đến đây, như nhận ra mình lỡ lời, anh vội ngậm miệng.
Đường Tuyết Cầm nghiêm giọng:
“Nếu con nghĩ như thế thì tại sao lại kết hôn với cô ấy?”
“Ý con là… nhìn trên giấy tờ thì không giống lắm, phải gặp trực tiếp mới cảm nhận được.” Lục Thần nhanh chóng chữa cháy.
“Cũng đúng. Thôi không nói nữa, ăn cơm đi. Ăn xong mẹ còn phải đi tập nhảy quảng trường.”
Lục Thần không nói gì thêm. Vừa rồi thật nguy hiểm, suýt chút nữa lỡ miệng.
Lục Thần nhanh chóng bước lên chặn lại:
“Ai cho anh vào? Đứng ngoài đi.”
“Bố, chính tên cẩu tạp chủng này không cho con vào, còn đánh con nữa. Bố phải dạy dỗ hắn cho con, đòi lại công bằng!” Trần Thông nhăn nhó mách lẻo.
Bành Thái Y lập tức phụ họa:
“Chú, chú nhất định phải dạy dỗ Lục Thần, cho hắn biết hậu quả của việc đắc tội lãnh đạo cấp cao của Hắc Đế!”
Sắc mặt Trần Phi Kiệt lập tức trở nên phức tạp.
Người động thủ đánh Trần Thông lại là Lục Thần. Tên này không phải dạng mà ông có thể đắc tội được.
Đêm qua, Trần Phi Kiệt cũng đã cùng Tôn Đào đến nhà họ Diệp.
Lục Thần giả mạo Tôn Đào, nhưng Tôn Đào không những không vạch trần mà còn cung kính phối hợp, thậm chí gọi cả lãnh đạo công ty đến để giúp hắn đóng kịch.
Lục Thần rốt cuộc là ai? Tôn Đào chắc chắn biết rõ, nhưng cậu ta không nói. Có người đồn rằng Lục Thần là họ hàng của Tôn Đào.
Cũng có người cho rằng hắn là gián điệp do trụ sở chính của Hắc Đế ở nước ngoài cài vào chi nhánh Tô Thành.
Thực hư thế nào không ai dám chắc, chỉ biết rằng không thể đắc tội với hắn.
“Cả hai đứa câm miệng! Đến đây gây sự, không muốn sống nữa à?” Trần Phi Kiệt nghiêm khắc quát lớn.
Trần Thông ngẩn ra:
“Bố, con gọi bố đến đây là để mắng tên này, không phải để mắng con!”
“Câm mồm!” Trần Phi Kiệt giơ tay tát một cái thật mạnh.
Trần Thông sững sờ, ôm má nhìn bố như một kẻ ngốc. Bành Thái Y cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Lão già này bị làm sao mà đánh cả con trai mình?
Trần Phi Kiệt quay sang Lục Thần, vẻ mặt kính cẩn:
“Cậu Thần, thực sự xin lỗi cậu. Con trai tôi vô phép vô tắc, đắc tội với cậu. Mong cậu đừng chấp nhặt với nó. Về nhà tôi nhất định sẽ dạy bảo lại nó thật nghiêm khắc.”
Lục Thần lạnh nhạt nói:
“Tôi không nhằm vào con ông. Anh ta không có thẻ nhân viên mà muốn xông vào. Chúng tôi ngăn lại, anh ta lại lôi ông ra. Chúng tôi bảo anh ta gọi điện cho ông, anh ta không gọi mà còn lớn tiếng xúc phạm chúng tôi, vì thế tôi mới đánh anh ta. Quy tắc của Hắc Đế, ông không phải không biết, nếu lãnh đạo nào cũng như anh ta thì công ty sẽ loạn mất thôi.”
Nghe vậy, Trần Phi Kiệt cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi. Trong đầu ông bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Từ cách nói của Lục Thần, ông ta cảm thấy người này đang bảo vệ danh tiếng của Hắc Đế.
Có lẽ, Lục Thần chính là gián điệp do trụ sở chính của Hắc Đế ở nước ngoài cử đến giám sát chi nhánh Tô Thành.
Chi nhánh này mới được thành lập, Tôn Đào cũng vừa được điều từ trụ sở chính về. Thời điểm này, trụ sở chính chắc chắn cần cài một nhân vật tầm cỡ để theo dõi và hướng dẫn.
Lục Thần làm bảo vệ có thể là vì vị trí này dễ tiếp cận tất cả mọi người, thuận tiện quan sát.
Nghĩ đến đây, Trần Phi Kiệt thầm vui mừng:
“Ha ha! Cuối cùng thì tôi cũng biết thân phận của cậu rồi. Sau này phải tìm cách nịnh bợ cho tốt.”
Không dám nghĩ nhiều nữa, ông ta vội nói:
"Cậu Thần nói rất đúng. Là lãnh đạo công ty, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tôi đảm bảo với cậu chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa. Tôi sẽ làm gương để giữ gìn quy tắc."
“Hiểu được vậy thì tốt. Đừng làm khó tôi nữa.”
Lục Thần nói rồi rút cuốn sổ nhỏ ra, định xem lịch trực ca vì đứng đây mãi cũng mệt. Nhìn thấy cuốn sổ, Trần Phi Kiệt sợ tái mặt.
Đây chắc chắn là sổ ghi chép, có lẽ Lục Thần định ghi tên mình vào để báo cáo về trụ sở chính.
“Chết rồi! Cậu ta đúng là gián điệp từ trụ sở chính.”
Sợ quá, Trần Phi Kiệt vội vàng tự tát mình:
“Cậu Thần, tôi sai rồi. Tôi hứa không dám tái phạm nữa. Xin cậu cho tôi cơ hội.”
Lục Thần ngơ ngác nhìn ông:
“Ông làm gì thế? Không nghiêm trọng vậy đâu. Lần sau chú ý là được.”
Nói rồi hắn cất cuốn sổ đi.
Trần Phi Kiệt thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm:
“Cảm ơn cậu Thần! Cảm ơn cậu Thần!”
Chứng kiến cảnh tượng này, Trần Thông và Bành Thái Y ngơ ngác như hóa đá.
Trần Phi Kiệt – một tổng giám đốc hành chính của Hắc Đế – lại gọi một bảo vệ là “cậu Thần” một cách trịnh trọng, còn kính cẩn cúi đầu.
Chuyện này là mơ hay thật?
“Bố, sao bố lại lại kính cẩn với tên này như vậy? Hay để con đưa bố đi khám. Hình như bố không được khỏe!” Trần Thông nhìn Trần Phi Kiệt mà nói.
“Cút! Cút ngay lập tức! Mày còn ở đây, tao cho người đánh gãy chân!” Trần Phi Kiệt hét lên.
Trần Thông sợ hãi chạy biến, Bành Thái Y cũng cuống quýt chạy theo.
Những gì vừa xảy ra quá phi thực tế khiến cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Trần Phi Kiệt quay lại nói với Lục Thần:
“Cậu Thần, tôi đã đuổi người đi rồi. Tôi xin phép về làm việc. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để đáp lại sự bồi dưỡng của Hắc Đế.”
“Vậy mới đúng, là lãnh đạo của Hắc Đế thì phải làm gương, có như vậy mới có cơ hội thăng tiến.” Lục Thần hờ hững đáp.
Nghe vậy, Trần Phi Kiệt vui mừng không ngớt:
“Tôi nhất định ghi nhớ lời dạy của cậu Thần và làm việc thật tốt.”
“Ừ, đi đi.”
Trần Phi Kiệt rời đi với nụ cười rạng rỡ, như thể vừa nhận được đặc ân lớn từ trời.
Tào Mãnh bên cạnh giơ ngón tay cái về phía Lục Thần:
“Anh Thần, anh thật đỉnh. Tôi bái phục sát đất.”
“Tôi chỉ làm đúng quy tắc thôi. Cứ làm tốt công việc là được.” Lục Thần nhún vai nói.
Tào Mãnh gật gù, không nói thêm gì nữa.
Cảnh tượng trước cửa lúc nãy đã bị nhiều nhân viên trong sảnh lớn chứng kiến.
Thân phận của Lục Thần quả nhiên không tầm thường.
Ngay cả tổng giám đốc hành chính cũng bị anh chỉnh như cháu.
Mọi người đều đoán chắc anh là người do trụ sở chính cử đến.
Từ nay ai cũng phải cẩn thận hơn.
---
Rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Lục Thần và Tào Mãnh quay lại phòng bảo vệ.
Cuối cùng cũng có chút thoải mái.
Thực ra Lục Thần không thích đứng gác ở cửa vì cảm thấy không tự do.
Anh thích đi tuần trong công ty hơn, vừa thoải mái vừa dễ dàng quan sát.
Nhưng đã là nhân viên Hắc Đế thì không thể đòi hỏi quá đáng, đành phải tuân theo sự sắp xếp của cấp trên.
---
Tan làm, Lục Thần lái chiếc Maybach của mình về nhà.
Lúc này Đường Tuyết Cầm đã chuẩn bị xong cơm tối.
“Con về một mình à?”
“Dạ đúng.”
Đường Tuyết Cầm hỏi:
“Diệp Hân Nhiên và con gái cô ấy đâu?”
Lục Thần gãi mũi:
“Chắc giờ này Diệp Hân Nhiên vẫn chưa tan làm.”
“Dù sao thì hôm nay hai đứa cũng đã đi lấy giấy kết hôn, con nên đưa cô ấy về đây ra mắt mẹ chứ.”
“Đừng giận mà. Cuối tuần này con sẽ đưa cô ấy về.” Lục Thần cười đáp.
“Được rồi, giấy kết hôn ở con chứ?”
“Cô ấy giữ, nhưng con có chụp lại bằng điện thoại. Mẹ xem nhé.”
Lục Thần lấy điện thoại ra, mở album ảnh.
Nhìn thấy ảnh, Đường Tuyết Cầm liền mỉm cười vui vẻ:
“Cô bé này xinh thật đấy.”
“Cũng được ạ.”
“Phải nói hai đứa trông khá có tướng phu thê đấy.”
Lục Thần thở dài:
“Thôi đi mẹ, con với cô ấy làm gì có tướng phu thê. Người phụ nữ này…”
Nói đến đây, như nhận ra mình lỡ lời, anh vội ngậm miệng.
Đường Tuyết Cầm nghiêm giọng:
“Nếu con nghĩ như thế thì tại sao lại kết hôn với cô ấy?”
“Ý con là… nhìn trên giấy tờ thì không giống lắm, phải gặp trực tiếp mới cảm nhận được.” Lục Thần nhanh chóng chữa cháy.
“Cũng đúng. Thôi không nói nữa, ăn cơm đi. Ăn xong mẹ còn phải đi tập nhảy quảng trường.”
Lục Thần không nói gì thêm. Vừa rồi thật nguy hiểm, suýt chút nữa lỡ miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.