Hôn Nhân Hợp Đồng: Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Luôn Muốn Giả Thành Thật
Chương 15: Quan Hệ Của Chúng Ta Chỉ Kéo Dài Một Năm
Tư Đồ Trường Khanh
09/12/2024
Sau bữa tối, Đường Tuyết Cầm ra ngoài khiêu vũ ở quảng trường. Lục Thần về phòng, ngồi thiền nhập định.
Tầm tám giờ tối, anh nhận được điện thoại của Diệp Hân Nhiên.
“Alo!”
“Đến chỗ tôi.” Giọng Diệp Hân Nhiên ở đầu dây bên kia nghe có chút lạnh lùng.
“Không đi.”
“Anh phải đến.”
Lục Thần tỏ vẻ không kiên nhẫn:
“Hợp đồng giữa chúng ta ghi rất rõ, cô không được ép buộc tôi làm bất cứ điều gì.”
“Anh tưởng tôi muốn gặp anh lắm à? Là Du Du cứ mè nheo đòi gặp ba, tôi dỗ mãi không được nên đành gọi anh.”
Nghe đến việc Diệp Du Du muốn gặp mình, sự khó chịu trong lòng Lục Thần liền tan biến.
“Được rồi, chờ chút, tôi qua ngay.”
Cúp máy, Lục Thần đứng dậy mặc quần áo.
Khi anh ra mở cửa thì thấy Đường Tuyết Cầm đang đứng đó.
Bà sững người: “Con định ra ngoài à?”
“Con qua chỗ Diệp Hân Nhiên. Con bé Du Du đòi gặp con.”
“Cũng ra dáng lắm đó, mới lấy Diệp Hân Nhiên mà đã thân thiết với con gái cô ấy thế này.”
Lục Thần cười gượng: “Mẹ đừng trêu con nữa. Con đã nói rồi mà, con và cô nhóc đó rất hợp nhau.”
“Hợp thế nào cũng được, nhưng trong mắt mẹ nó vẫn là người ngoài. Mẹ cho con một năm, một năm sau con phải cho mẹ bồng cháu ruột.” Đường Tuyết Cầm ra tối hậu thư.
“Con biết rồi, mẹ nghỉ sớm đi. Con không chắc mấy giờ sẽ về đâu.”
Nói xong, Lục Thần rời khỏi nhà.
Xuống tầng, anh lái xe rời khỏi khu chung cư. Khoảng nửa tiếng sau, Lục Thần đến khu biệt thự Lâm Giang Phủ.
Dừng xe trước căn biệt thự, anh bước xuống và gõ cửa cổng.
Cánh cổng tự động mở ra. Lục Thần đi vào, hướng thẳng đến cửa chính biệt thự vốn đang mở sẵn.
Bước vào trong, anh tiện tay đóng cửa lại, thay dép rồi đi vào phòng khách.
“Chào anh Lục, anh đến rồi.” Vương Tiểu Thanh mỉm cười.
Lục Thần gật đầu. Lúc này, Diệp Du Du từ trong chạy ra, reo lên:
“Ba, ba đến rồi! Con nhớ ba quá!”
Lục Thần bế cô bé lên:
“Con nhớ ba, ba không phải đã đến rồi sao?”
“Ba đi đâu mà giờ mới tới?”
“Ba đi làm.”
“Muộn thế này mà còn làm việc sao?”
Lục Thần cười: “Đúng vậy.”
Anh bế Diệp Du Du đến phòng khách.
Diệp Hân Nhiên ngồi trên sofa, khuôn mặt lạnh tanh. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, bên ngoài khoác thêm áo. Có lẽ biết Lục Thần sẽ tới nên cố ý mặc thêm áo ngoài.
Thấy gương mặt không mấy thân thiện của Diệp Hân Nhiên, Lục Thần nhịn không được mà lườm nhẹ.
Người phụ nữ này, cứ nhìn thấy là mất cả hứng.
“Du Du, muộn rồi, để ba đưa con đi ngủ nhé.” Diệp Hân Nhiên nghiêm mặt nói.
“Con không buồn ngủ. Con muốn chơi với ba thêm chút nữa, chơi xong rồi ngủ.”
“Không được, đã chín giờ rồi, con phải đi ngủ ngay.” Diệp Hân Nhiên đứng dậy, giọng nghiêm nghị.
Diệp Du Du sợ đến mức vùi đầu vào lòng Lục Thần.
Lục Thần nhìn cô, không vui nói:
“Cô không thể nói nhẹ nhàng được à? Đừng làm con bé sợ.”
“Nó không yếu đuối như thế. Nó đã quen rồi.”
“Cô dạy con bé như thế à?” Lục Thần hỏi.
“Tôi dạy con thế nào không liên quan đến anh.” Diệp Hân Nhiên lạnh lùng đáp.
“Tôi nghi ngờ cô đang mãn kinh đấy, nên đi kiểm tra sức khỏe đi.”
“Anh mới mãn kinh!” Cô liếc lại.
Lục Thần không tranh cãi thêm, mà nhẹ nhàng nói với Diệp Du Du:
“Du Du, muộn rồi, ba đưa con đi ngủ nhé?”
“Dạ, nhưng con không muốn ba dỗ, con muốn ba ngủ cùng con.”
Diệp Hân Nhiên vội ngăn:
“Không được. Ba còn phải làm việc, không thể ngủ cùng con.”
Diệp Du Du nhìn Lục Thần: “Ba, mẹ nói thật không?”
“Đúng vậy, mẹ không lừa con.”
“Vậy hôm nay ba tới chơi với con, mai ba không tới nữa hả?”
Lục Thần suy nghĩ một chút:
“Ba bận nhiều việc, nhưng có thời gian sẽ tới chơi với con. Lúc ba không ở đây, con phải ngoan, nghe lời mẹ và dì Tiểu Thanh.”
“Dạ, con hứa sẽ ngoan, nhưng ba không được gạt con, có thời gian là phải tới.”
“Ba hứa, chuyện ba đã nói nhất định sẽ làm.”
“Vậy chúng ta móc ngoéo nhé.”
Sau khi móc ngoéo, Lục Thần bế cô bé theo Vương Tiểu Thanh vào phòng ngủ.
Một lúc sau, Vương Tiểu Thanh bước ra, còn Lục Thần ở lại dỗ Diệp Du Du ngủ.
“Tiểu thư, Du Du nghe lời anh Lục như vậy, thật khó tin.”
Diệp Hân Nhiên bực bội:
“Chỉ là mới lạ thôi. Qua giai đoạn này, đâu lại vào đấy.”
“Tôi thì không nghĩ vậy. Tôi thấy Du Du và anh Lục rất hợp nhau, cảm giác ấy rất kỳ lạ, cứ như hai người là cha con thật.” Vương Tiểu Thanh nghiêm túc nói.
Diệp Hân Nhiên vội vàng:
“Cô đừng nói bậy. Lục Thần chỉ là cái bia chắn tôi tìm được. Tất cả chỉ là sự mới lạ thôi.”
“Dạ vâng.”
“Không còn việc gì thì về phòng đi.”
“Dạ, tôi đi ngay đây.”
Sau khi Vương Tiểu Thanh trở về phòng của mình, khoảng vài chục phút sau, Lục Thần bước ra từ phòng của Diệp Du Du.
Anh thẳng tiến đến chiếc ghế sofa.
Thấy vậy, Diệp Hân Nhiên vội kéo chặt chiếc áo khoác bên ngoài, đồng thời dịch ra xa thêm một chút.
Lục Thần ngồi xuống, vắt chéo chân:
“Cô đừng căng thẳng, tôi không có hứng thú với cô đâu.”
“Hừ, anh không hứng thú với tôi? Trừ khi anh không phải đàn ông.”
“Tôi công nhận cô rất đẹp, dáng người cũng rất ổn, nhưng tính cách và thái độ của cô hoàn toàn không phải kiểu tôi thích, vì vậy, tôi thực sự không có chút hứng thú nào.” Lục Thần nhếch môi cười đầy ẩn ý.
“Vậy thì càng tốt. Tôi cũng chẳng mong anh có ý đồ gì với tôi.”
Lục Thần cười nhạt, chuyển chủ đề:
“Du Du đã ngủ rồi. Tôi cũng nói với con bé rằng tôi rất bận, không thể tối nào cũng đến chơi với nó. Tôi bảo nó ngoan ngoãn nghe lời cô.”
“Biết rồi.”
“Còn hai chuyện này, tôi muốn nói trước với cô.”
“Anh nói đi, xong tôi cũng có chuyện cần nói với anh.” Diệp Hân Nhiên bình thản đáp.
“Chuyện thứ nhất, cuối tuần này cô đưa Du Du đến nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi muốn gặp cô. Chuyện thứ hai, mối quan hệ hôn nhân hợp đồng của chúng ta tối đa chỉ kéo dài một năm.” Lục Thần nói rõ ràng.
Diệp Hân Nhiên khẽ nhíu mày.
Việc đến nhà anh vào cuối tuần không phải vấn đề lớn. Nhưng tại sao anh lại nói mối quan hệ chỉ kéo dài một năm?
“Lý do cho chuyện thứ hai là gì?”
“Mẹ tôi đã biết về quan hệ của chúng ta. Bà ấy ra tối hậu thư, trong vòng một năm phải có cháu nội để bế.”
Diệp Hân Nhiên đưa tay lên trán, vẻ mặt bất lực:
“Thực ra tôi nghĩ chúng ta không cần nói cho mẹ anh biết chuyện này.”
“Cô đùa đấy à? Mẹ tôi lúc nào cũng muốn tôi nhanh chóng kết hôn, suốt ngày sắp xếp cho tôi đi xem mắt. Tôi không nói với bà, chẳng lẽ lại vừa giữ hợp đồng với cô, vừa đi cưới người khác?”
Thực tế, lý do chủ yếu là Lục Thần muốn lấy cớ này để ngăn mẹ anh giới thiệu đối tượng xem mắt. Anh thực sự không muốn đi xem mắt, hoàn toàn không có hứng thú.
“Được rồi, tôi hứa với anh, trong vòng một năm, tôi sẽ chấm dứt mối quan hệ hợp đồng giữa chúng ta.” Diệp Hân Nhiên đáp.
Lục Thần hỏi tiếp:
“Cô vừa nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì?”
“Không ngoài dự đoán, việc anh giả làm Tôn Đào sẽ nhanh chóng bị nhà họ Diệp phát hiện. Anh nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“Vậy cô định xử lý thế nào?”
“Dù sao tôi cũng đã đăng ký kết hôn với anh. Tôi sẽ không ly hôn, bọn họ chẳng làm gì được tôi.” Diệp Hân Nhiên lắc đầu, vẻ đắc ý.
“Hóa ra cách cô đối phó là kiểu chó cùng cắn càn à.” Lục Thần cười nhạt.
“Anh mới là chó! Anh không biết nói năng tử tế à?”
“Đối diện với kẻ ngốc thì đâu cần nói chuyện tử tế.” Lục Thần nhún vai.
Diệp Hân Nhiên lập tức nhặt gối ôm ném về phía anh:
“Cút ngay! Lập tức biến khỏi mắt tôi!”
Lục Thần làm một biểu cảm trêu chọc, sau đó đứng dậy rời đi.
Tầm tám giờ tối, anh nhận được điện thoại của Diệp Hân Nhiên.
“Alo!”
“Đến chỗ tôi.” Giọng Diệp Hân Nhiên ở đầu dây bên kia nghe có chút lạnh lùng.
“Không đi.”
“Anh phải đến.”
Lục Thần tỏ vẻ không kiên nhẫn:
“Hợp đồng giữa chúng ta ghi rất rõ, cô không được ép buộc tôi làm bất cứ điều gì.”
“Anh tưởng tôi muốn gặp anh lắm à? Là Du Du cứ mè nheo đòi gặp ba, tôi dỗ mãi không được nên đành gọi anh.”
Nghe đến việc Diệp Du Du muốn gặp mình, sự khó chịu trong lòng Lục Thần liền tan biến.
“Được rồi, chờ chút, tôi qua ngay.”
Cúp máy, Lục Thần đứng dậy mặc quần áo.
Khi anh ra mở cửa thì thấy Đường Tuyết Cầm đang đứng đó.
Bà sững người: “Con định ra ngoài à?”
“Con qua chỗ Diệp Hân Nhiên. Con bé Du Du đòi gặp con.”
“Cũng ra dáng lắm đó, mới lấy Diệp Hân Nhiên mà đã thân thiết với con gái cô ấy thế này.”
Lục Thần cười gượng: “Mẹ đừng trêu con nữa. Con đã nói rồi mà, con và cô nhóc đó rất hợp nhau.”
“Hợp thế nào cũng được, nhưng trong mắt mẹ nó vẫn là người ngoài. Mẹ cho con một năm, một năm sau con phải cho mẹ bồng cháu ruột.” Đường Tuyết Cầm ra tối hậu thư.
“Con biết rồi, mẹ nghỉ sớm đi. Con không chắc mấy giờ sẽ về đâu.”
Nói xong, Lục Thần rời khỏi nhà.
Xuống tầng, anh lái xe rời khỏi khu chung cư. Khoảng nửa tiếng sau, Lục Thần đến khu biệt thự Lâm Giang Phủ.
Dừng xe trước căn biệt thự, anh bước xuống và gõ cửa cổng.
Cánh cổng tự động mở ra. Lục Thần đi vào, hướng thẳng đến cửa chính biệt thự vốn đang mở sẵn.
Bước vào trong, anh tiện tay đóng cửa lại, thay dép rồi đi vào phòng khách.
“Chào anh Lục, anh đến rồi.” Vương Tiểu Thanh mỉm cười.
Lục Thần gật đầu. Lúc này, Diệp Du Du từ trong chạy ra, reo lên:
“Ba, ba đến rồi! Con nhớ ba quá!”
Lục Thần bế cô bé lên:
“Con nhớ ba, ba không phải đã đến rồi sao?”
“Ba đi đâu mà giờ mới tới?”
“Ba đi làm.”
“Muộn thế này mà còn làm việc sao?”
Lục Thần cười: “Đúng vậy.”
Anh bế Diệp Du Du đến phòng khách.
Diệp Hân Nhiên ngồi trên sofa, khuôn mặt lạnh tanh. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, bên ngoài khoác thêm áo. Có lẽ biết Lục Thần sẽ tới nên cố ý mặc thêm áo ngoài.
Thấy gương mặt không mấy thân thiện của Diệp Hân Nhiên, Lục Thần nhịn không được mà lườm nhẹ.
Người phụ nữ này, cứ nhìn thấy là mất cả hứng.
“Du Du, muộn rồi, để ba đưa con đi ngủ nhé.” Diệp Hân Nhiên nghiêm mặt nói.
“Con không buồn ngủ. Con muốn chơi với ba thêm chút nữa, chơi xong rồi ngủ.”
“Không được, đã chín giờ rồi, con phải đi ngủ ngay.” Diệp Hân Nhiên đứng dậy, giọng nghiêm nghị.
Diệp Du Du sợ đến mức vùi đầu vào lòng Lục Thần.
Lục Thần nhìn cô, không vui nói:
“Cô không thể nói nhẹ nhàng được à? Đừng làm con bé sợ.”
“Nó không yếu đuối như thế. Nó đã quen rồi.”
“Cô dạy con bé như thế à?” Lục Thần hỏi.
“Tôi dạy con thế nào không liên quan đến anh.” Diệp Hân Nhiên lạnh lùng đáp.
“Tôi nghi ngờ cô đang mãn kinh đấy, nên đi kiểm tra sức khỏe đi.”
“Anh mới mãn kinh!” Cô liếc lại.
Lục Thần không tranh cãi thêm, mà nhẹ nhàng nói với Diệp Du Du:
“Du Du, muộn rồi, ba đưa con đi ngủ nhé?”
“Dạ, nhưng con không muốn ba dỗ, con muốn ba ngủ cùng con.”
Diệp Hân Nhiên vội ngăn:
“Không được. Ba còn phải làm việc, không thể ngủ cùng con.”
Diệp Du Du nhìn Lục Thần: “Ba, mẹ nói thật không?”
“Đúng vậy, mẹ không lừa con.”
“Vậy hôm nay ba tới chơi với con, mai ba không tới nữa hả?”
Lục Thần suy nghĩ một chút:
“Ba bận nhiều việc, nhưng có thời gian sẽ tới chơi với con. Lúc ba không ở đây, con phải ngoan, nghe lời mẹ và dì Tiểu Thanh.”
“Dạ, con hứa sẽ ngoan, nhưng ba không được gạt con, có thời gian là phải tới.”
“Ba hứa, chuyện ba đã nói nhất định sẽ làm.”
“Vậy chúng ta móc ngoéo nhé.”
Sau khi móc ngoéo, Lục Thần bế cô bé theo Vương Tiểu Thanh vào phòng ngủ.
Một lúc sau, Vương Tiểu Thanh bước ra, còn Lục Thần ở lại dỗ Diệp Du Du ngủ.
“Tiểu thư, Du Du nghe lời anh Lục như vậy, thật khó tin.”
Diệp Hân Nhiên bực bội:
“Chỉ là mới lạ thôi. Qua giai đoạn này, đâu lại vào đấy.”
“Tôi thì không nghĩ vậy. Tôi thấy Du Du và anh Lục rất hợp nhau, cảm giác ấy rất kỳ lạ, cứ như hai người là cha con thật.” Vương Tiểu Thanh nghiêm túc nói.
Diệp Hân Nhiên vội vàng:
“Cô đừng nói bậy. Lục Thần chỉ là cái bia chắn tôi tìm được. Tất cả chỉ là sự mới lạ thôi.”
“Dạ vâng.”
“Không còn việc gì thì về phòng đi.”
“Dạ, tôi đi ngay đây.”
Sau khi Vương Tiểu Thanh trở về phòng của mình, khoảng vài chục phút sau, Lục Thần bước ra từ phòng của Diệp Du Du.
Anh thẳng tiến đến chiếc ghế sofa.
Thấy vậy, Diệp Hân Nhiên vội kéo chặt chiếc áo khoác bên ngoài, đồng thời dịch ra xa thêm một chút.
Lục Thần ngồi xuống, vắt chéo chân:
“Cô đừng căng thẳng, tôi không có hứng thú với cô đâu.”
“Hừ, anh không hứng thú với tôi? Trừ khi anh không phải đàn ông.”
“Tôi công nhận cô rất đẹp, dáng người cũng rất ổn, nhưng tính cách và thái độ của cô hoàn toàn không phải kiểu tôi thích, vì vậy, tôi thực sự không có chút hứng thú nào.” Lục Thần nhếch môi cười đầy ẩn ý.
“Vậy thì càng tốt. Tôi cũng chẳng mong anh có ý đồ gì với tôi.”
Lục Thần cười nhạt, chuyển chủ đề:
“Du Du đã ngủ rồi. Tôi cũng nói với con bé rằng tôi rất bận, không thể tối nào cũng đến chơi với nó. Tôi bảo nó ngoan ngoãn nghe lời cô.”
“Biết rồi.”
“Còn hai chuyện này, tôi muốn nói trước với cô.”
“Anh nói đi, xong tôi cũng có chuyện cần nói với anh.” Diệp Hân Nhiên bình thản đáp.
“Chuyện thứ nhất, cuối tuần này cô đưa Du Du đến nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi muốn gặp cô. Chuyện thứ hai, mối quan hệ hôn nhân hợp đồng của chúng ta tối đa chỉ kéo dài một năm.” Lục Thần nói rõ ràng.
Diệp Hân Nhiên khẽ nhíu mày.
Việc đến nhà anh vào cuối tuần không phải vấn đề lớn. Nhưng tại sao anh lại nói mối quan hệ chỉ kéo dài một năm?
“Lý do cho chuyện thứ hai là gì?”
“Mẹ tôi đã biết về quan hệ của chúng ta. Bà ấy ra tối hậu thư, trong vòng một năm phải có cháu nội để bế.”
Diệp Hân Nhiên đưa tay lên trán, vẻ mặt bất lực:
“Thực ra tôi nghĩ chúng ta không cần nói cho mẹ anh biết chuyện này.”
“Cô đùa đấy à? Mẹ tôi lúc nào cũng muốn tôi nhanh chóng kết hôn, suốt ngày sắp xếp cho tôi đi xem mắt. Tôi không nói với bà, chẳng lẽ lại vừa giữ hợp đồng với cô, vừa đi cưới người khác?”
Thực tế, lý do chủ yếu là Lục Thần muốn lấy cớ này để ngăn mẹ anh giới thiệu đối tượng xem mắt. Anh thực sự không muốn đi xem mắt, hoàn toàn không có hứng thú.
“Được rồi, tôi hứa với anh, trong vòng một năm, tôi sẽ chấm dứt mối quan hệ hợp đồng giữa chúng ta.” Diệp Hân Nhiên đáp.
Lục Thần hỏi tiếp:
“Cô vừa nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì?”
“Không ngoài dự đoán, việc anh giả làm Tôn Đào sẽ nhanh chóng bị nhà họ Diệp phát hiện. Anh nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“Vậy cô định xử lý thế nào?”
“Dù sao tôi cũng đã đăng ký kết hôn với anh. Tôi sẽ không ly hôn, bọn họ chẳng làm gì được tôi.” Diệp Hân Nhiên lắc đầu, vẻ đắc ý.
“Hóa ra cách cô đối phó là kiểu chó cùng cắn càn à.” Lục Thần cười nhạt.
“Anh mới là chó! Anh không biết nói năng tử tế à?”
“Đối diện với kẻ ngốc thì đâu cần nói chuyện tử tế.” Lục Thần nhún vai.
Diệp Hân Nhiên lập tức nhặt gối ôm ném về phía anh:
“Cút ngay! Lập tức biến khỏi mắt tôi!”
Lục Thần làm một biểu cảm trêu chọc, sau đó đứng dậy rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.