Chương 82: Cái Đêm Ấy
Vô Nhất Vô Bửu
15/08/2023
Người uống say cuối cùng lại là Từ Ninh Hi. Đầu cô nằm trên đùi anh, Mộ Dương chỉ biết ngồi đấy nhìn cô đã ngủ say, mặt đã đỏ như trái cà chua chín
luôn rồi.
"Mộ Dương...uống tiếp đi..."
"Uống rồi...sẽ dễ ngủ hơn..."
Mộ Dương nhìn cô, anh cúi xuống hôn lên môi Từ Ninh Hi. Anh biết cô đang quan tâm đến mình, việc anh mất ngủ cô sớm đã để mắt đến, chỉ là cô đang tìm cách giúp anh mà thôi.
"Có em ở bên cạnh anh thấy yên bình lắm."
...
Sáng hôm sau.
Từ Ninh Hi chậm rãi mở mắt, cô cảm thấy có gì đó êm êm lắm liền quay đầu sang nhìn. Cô đang nằm trong lòng của Mộ Dương, anh vẫn còn ngủ say, cả hai uống nhiều đến mức ngủ ngoài phòng khách thế này sao.
Thấy anh ngủ say như vậy cô mỉm cười, cuối cùng cũng chịu chợp mắt nghỉ ngơi rồi.
Từ Phong lúc này cũng thức dậy, thằng bé đi ra nhìn thấy cô đang nằm đó, cả đêm qua mẹ không về phòng nghỉ sao?
"Mẹ..."
"Suỵt." Từ Ninh Hi vội quay sang.
Cô từ từ bỏ chăn ra, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Mộ Dương rồi chạy lại kéo Từ Phong đi ra chỗ khác.
"Mẹ." Từ Phong đầy tò mò nhìn cô.
"Để chú ấy ngủ chút nữa đi." Cô ngồi xuống nói.
"Mẹ lại uống rượu sao?" Từ Phong hỏi cô.
Từ Ninh Hi mới nhận ra tối qua mình uống nhiều quá, bây giờ người muốn bốc mùi luôn rồi.
"Mẹ xin lỗi."
"Mẹ uống vì chú ấy sao?" Từ Phong lại hỏi.
Từ Ninh Hi nhìn Từ Phong: "Tiểu Phong...sau này mẹ sẽ nói cho con biết có được không?"
"Trước mắt mẹ chỉ muốn giúp chú ấy thôi." Cô mỉm cười.
Sức khỏe của Mộ Dương cũng rất quan trọng, cô chỉ muốn giúp cho cuộc sống của anh khá hơn trước mà thôi.
Dù sao cũng một phần do cô mà anh nới thành ra thế này. Cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Từ Phong lao đến ôm lấy cô, cậu không nói gì, Từ Ninh Hi ngồi đấy vỗ về con.
Thằng bé cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi, có thể nghĩ được gì nhiều chứ.
"Mẹ...khi nào con sẽ được gặp ba?"
"Sẽ sớm thôi con."
Ba của các con sao...cô cũng rất mong chờ ngày đó lắm đấy.
...
Mộ Dương ngủ say đến tận trưa mới thức giấc. Anh vừa ngồi lên thì Từ Bảo chạy đến ôm lấy anh.
"Chú dậy rồi." Tiểu Bảo mỉm cười.
Từ Phong vẫn ngồi đó xem ti vi, xem ra vẫn là chưa thích người đàn ông này mấy.
Mộ Dương nhìn con trai rồi cười, anh ngủ quên mất, không ngờ bản thân lại có thể ngủ say như vậy.
Người uống say là cô, cuối cùng một lúc sau cả hai đều say, uống đến mức không biết trời trăng đất rộng gì nữa rồi.
Đúng là chợp mắt được thấy thoải mái hơn hẳn, mỗi lần thức trắng đến tới sáng khiến cho Mộ Dương thấy khó chịu làm sao.
Từ Phong ngồi đó nhìn anh, cậu không biết Mộ Dương đến đây làm gì nữa, nhưng càng lúc càng khiến mẹ cậu hao tâm tổn sức vì người đàn ông này càng lúc càng nhiều đó.
...
Mộ thị có việc, Mộ Dương phải đến công ty một chuyến. Thư kí sớm đã đến đón anh, Mộ Dương dặn dò hai đứa nhỏ vài điều rồi mới chịu rời đi.
Mộ Dương ngồi trên xe thở dài, cái tay gãy này khiến anh thấy bất tiện làm sao.
"Giám đốc." Thư kí lên tiếng.
"Sao vậy?"
"À không, không có gì ạ." Thư kí lắc đầu nói.
Nhìn sắc mặt của Mộ Dương đã bớt mệt mỏi hơn rồi, có vẻ như đêm qua anh đã chợp mắt được một lúc. Thiếu phu nhân, sau này nhờ cô nhiều hơn rồi.
Hôm nay ở công ty có cuộc họp quan trọng, Mộ Dương không thể không đến tham gia. Anh ngồi trong phòng họp nhưng trong lòng chỉ muốn về với các con.
Ngồi hơn hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc, Mộ Dương vội đứng dậy rời đi.
Anh không yên tâm khi để hai đứa nhỏ ở nhà một mình như thế.
Ra tới đại sảnh, Mộ Dương dừng chân lại, thư kí ở phía sau cũng dừng theo.
Trước mặt họ lại là...
"Mộ tổng, tôi có thể nói chuyện với anh không?" Tường Vi nhìn anh hỏi.
Mộ Dương nhăn mặt, nếu như anh nhớ không lầm đây chính là thư kí thân cận của Cao Từ Vũ. Năm năm qua cậu ta xuất hiện ở đâu đều có cô ta theo sau bên cạnh, bây giờ bất thình lình chạy đến đây muốn nói gì chứ?
"Sẽ không mất nhiều thời gian của ngài đâu." Tường Vi nở nụ cười yếu ớt.
Mộ Dương quay sang nhìn thư kí.
"Vào trong rồi nói." Mộ Dương lên tiếng.
...
Tường Vi ngồi đó, cô nâng tách trà lên từ từ thưởng thức trà ngon.
Mộ Dương ngồi đối diện lại không có tâm trạng đấy.
"Cô là thư kí của Cao Từ Vũ tại sao bây giờ lại chạy đến đây?" Mộ Dương hỏi.
"Anh nhận ra tôi sao?" Tường Vi nhìn anh.
"Nhận ra chứ, người bên cạnh tên khốn đó sao tôi không thể nhận ra được." Mộ Dương đáp.
Tường Vi bỏ tách trà xuống.
"Tôi đã từ chức rồi, sau này không còn là người của anh ấy nữa." Cô nhìn anh.
"Thì? Cô chạy đến đây để xin việc à?" Mộ Dương khó chịu.
Tường Vi lắc đầu, cô lấy trong túi ra một máy tính bảng rồi đặt lên bàn.
"Tôi đến đây để nói chuyện về Từ Ninh Hi."
"Tôi muốn cho anh biết về cái đêm hôm ấy, cái đêm mà Cao Từ Vũ đã lên giường với vợ anh như thế nào."
"Mộ Dương...uống tiếp đi..."
"Uống rồi...sẽ dễ ngủ hơn..."
Mộ Dương nhìn cô, anh cúi xuống hôn lên môi Từ Ninh Hi. Anh biết cô đang quan tâm đến mình, việc anh mất ngủ cô sớm đã để mắt đến, chỉ là cô đang tìm cách giúp anh mà thôi.
"Có em ở bên cạnh anh thấy yên bình lắm."
...
Sáng hôm sau.
Từ Ninh Hi chậm rãi mở mắt, cô cảm thấy có gì đó êm êm lắm liền quay đầu sang nhìn. Cô đang nằm trong lòng của Mộ Dương, anh vẫn còn ngủ say, cả hai uống nhiều đến mức ngủ ngoài phòng khách thế này sao.
Thấy anh ngủ say như vậy cô mỉm cười, cuối cùng cũng chịu chợp mắt nghỉ ngơi rồi.
Từ Phong lúc này cũng thức dậy, thằng bé đi ra nhìn thấy cô đang nằm đó, cả đêm qua mẹ không về phòng nghỉ sao?
"Mẹ..."
"Suỵt." Từ Ninh Hi vội quay sang.
Cô từ từ bỏ chăn ra, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Mộ Dương rồi chạy lại kéo Từ Phong đi ra chỗ khác.
"Mẹ." Từ Phong đầy tò mò nhìn cô.
"Để chú ấy ngủ chút nữa đi." Cô ngồi xuống nói.
"Mẹ lại uống rượu sao?" Từ Phong hỏi cô.
Từ Ninh Hi mới nhận ra tối qua mình uống nhiều quá, bây giờ người muốn bốc mùi luôn rồi.
"Mẹ xin lỗi."
"Mẹ uống vì chú ấy sao?" Từ Phong lại hỏi.
Từ Ninh Hi nhìn Từ Phong: "Tiểu Phong...sau này mẹ sẽ nói cho con biết có được không?"
"Trước mắt mẹ chỉ muốn giúp chú ấy thôi." Cô mỉm cười.
Sức khỏe của Mộ Dương cũng rất quan trọng, cô chỉ muốn giúp cho cuộc sống của anh khá hơn trước mà thôi.
Dù sao cũng một phần do cô mà anh nới thành ra thế này. Cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Từ Phong lao đến ôm lấy cô, cậu không nói gì, Từ Ninh Hi ngồi đấy vỗ về con.
Thằng bé cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi, có thể nghĩ được gì nhiều chứ.
"Mẹ...khi nào con sẽ được gặp ba?"
"Sẽ sớm thôi con."
Ba của các con sao...cô cũng rất mong chờ ngày đó lắm đấy.
...
Mộ Dương ngủ say đến tận trưa mới thức giấc. Anh vừa ngồi lên thì Từ Bảo chạy đến ôm lấy anh.
"Chú dậy rồi." Tiểu Bảo mỉm cười.
Từ Phong vẫn ngồi đó xem ti vi, xem ra vẫn là chưa thích người đàn ông này mấy.
Mộ Dương nhìn con trai rồi cười, anh ngủ quên mất, không ngờ bản thân lại có thể ngủ say như vậy.
Người uống say là cô, cuối cùng một lúc sau cả hai đều say, uống đến mức không biết trời trăng đất rộng gì nữa rồi.
Đúng là chợp mắt được thấy thoải mái hơn hẳn, mỗi lần thức trắng đến tới sáng khiến cho Mộ Dương thấy khó chịu làm sao.
Từ Phong ngồi đó nhìn anh, cậu không biết Mộ Dương đến đây làm gì nữa, nhưng càng lúc càng khiến mẹ cậu hao tâm tổn sức vì người đàn ông này càng lúc càng nhiều đó.
...
Mộ thị có việc, Mộ Dương phải đến công ty một chuyến. Thư kí sớm đã đến đón anh, Mộ Dương dặn dò hai đứa nhỏ vài điều rồi mới chịu rời đi.
Mộ Dương ngồi trên xe thở dài, cái tay gãy này khiến anh thấy bất tiện làm sao.
"Giám đốc." Thư kí lên tiếng.
"Sao vậy?"
"À không, không có gì ạ." Thư kí lắc đầu nói.
Nhìn sắc mặt của Mộ Dương đã bớt mệt mỏi hơn rồi, có vẻ như đêm qua anh đã chợp mắt được một lúc. Thiếu phu nhân, sau này nhờ cô nhiều hơn rồi.
Hôm nay ở công ty có cuộc họp quan trọng, Mộ Dương không thể không đến tham gia. Anh ngồi trong phòng họp nhưng trong lòng chỉ muốn về với các con.
Ngồi hơn hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc, Mộ Dương vội đứng dậy rời đi.
Anh không yên tâm khi để hai đứa nhỏ ở nhà một mình như thế.
Ra tới đại sảnh, Mộ Dương dừng chân lại, thư kí ở phía sau cũng dừng theo.
Trước mặt họ lại là...
"Mộ tổng, tôi có thể nói chuyện với anh không?" Tường Vi nhìn anh hỏi.
Mộ Dương nhăn mặt, nếu như anh nhớ không lầm đây chính là thư kí thân cận của Cao Từ Vũ. Năm năm qua cậu ta xuất hiện ở đâu đều có cô ta theo sau bên cạnh, bây giờ bất thình lình chạy đến đây muốn nói gì chứ?
"Sẽ không mất nhiều thời gian của ngài đâu." Tường Vi nở nụ cười yếu ớt.
Mộ Dương quay sang nhìn thư kí.
"Vào trong rồi nói." Mộ Dương lên tiếng.
...
Tường Vi ngồi đó, cô nâng tách trà lên từ từ thưởng thức trà ngon.
Mộ Dương ngồi đối diện lại không có tâm trạng đấy.
"Cô là thư kí của Cao Từ Vũ tại sao bây giờ lại chạy đến đây?" Mộ Dương hỏi.
"Anh nhận ra tôi sao?" Tường Vi nhìn anh.
"Nhận ra chứ, người bên cạnh tên khốn đó sao tôi không thể nhận ra được." Mộ Dương đáp.
Tường Vi bỏ tách trà xuống.
"Tôi đã từ chức rồi, sau này không còn là người của anh ấy nữa." Cô nhìn anh.
"Thì? Cô chạy đến đây để xin việc à?" Mộ Dương khó chịu.
Tường Vi lắc đầu, cô lấy trong túi ra một máy tính bảng rồi đặt lên bàn.
"Tôi đến đây để nói chuyện về Từ Ninh Hi."
"Tôi muốn cho anh biết về cái đêm hôm ấy, cái đêm mà Cao Từ Vũ đã lên giường với vợ anh như thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.