Chương 83: Đừng Có Khóc
Vô Nhất Vô Bửu
15/08/2023
Chuyện của năm năm trước Mộ Dương không hề muốn nhắc đến nó nữa, cả đời này
anh cũng không muốn nhớ đến. Thế mà bây giờ đây người phụ nữ này lại
chạy đến đây muốn kể về đêm đó cho anh nghe lần nữa.
"Cô..."
"Tối đó Cao Từ Vũ không hề ngủ với vợ anh. Những tấm hình đó đều do tôi chỉnh sửa, Cao Từ Vũ chẳng động vào Từ Ninh Hi." Tường Vi nhìn anh nói.
Mộ Dương tròn xoe hai mắt, cô ta nói cái gì chứ?
Tường Vi mở máy tính bảng ra, bên trong có đoạn video năm đó cô đã đặt máy quay lại.
Tối đó Cao Từ Vũ vốn muốn chiếm Từ Ninh Hi làm của riêng, nhưng không biết vì lí do gì giữa chừng thì anh ta rời khỏi phòng, khi ấy còn giao Từ Ninh Hi cho Tường Vi giải quyết.
Lúc đó cô bị bỏ thuốc, Tường Vi cũng vật lộn dữ lắm mới giúp cô ấy vượt qua cái đêm dài đấy.
"Có lẽ anh ta không muốn làm tổn thương Từ Ninh Hi." Tường Vi nói.
Mộ Dương cầm máy tính lên xem, hai tay anh run rẩy, bên trong video đó là Từ Ninh Hi không ngừng gọi tên anh.
"Dương...Dương...em nóng quá..."
Tường Vi chỉ biết đứng bên cạnh bất lực.
"Tối đó tôi cũng khổ cực lắm, thuốc có tác dụng mạnh, Cao Từ Vũ lại bỏ đi giữa chừng tôi cũng không biết phải làm sao." Tường Vi nói.
Mộ Dương nhìn cô ta.
"Lúc này chắc anh muốn lấy mạng tôi lắm nhỉ? Những tấm hình lúc đó là do tôi chụp lại, cũng do tôi chỉnh sửa rồi gửi tận tay cho vợ anh." Tường Vi bình tĩnh nói.
"Cô..."
"Tôi sắp chết rồi."
"Anh có giết tôi cũng vậy thôi. Năm năm qua tôi luôn thấy có lỗi với anh và cô ấy, cũng không còn sống bao lâu nên tôi đến đây nói cho anh biết mọi chuyện." Tường Vi nói thêm.
Mộ Dương đặt máy tính bảng xuống bàn.
"Tại sao tên khốn đó lại làm vậy?"
"Anh ta yêu Từ Ninh Hi."
"Yêu sâu đậm, yêu đến ghen ghét không muốn nhìn thấy cô ấy ở bên cạnh anh. Ban đầu Cao Từ Vũ muốn dùng cách đấy để chia cách hai người, nhưng có lẽ anh ta không dám xuống tay với Từ Ninh Hi, cuối cùng lại dùng thủ đoạn thế này thành công chia cách cả hai người suốt năm năm qua." Cô ta nhìn anh rồi nói.
"Đáng ra...Từ Ninh Hi không nên cứu mạng Cao Từ Vũ."
...
Mộ Dương bước xuống xe, anh nhìn căn nhà trước mắt lại không có can đảm bước vào.
Mọi chuyện đã rõ, Từ Phong và Từ Bảo quả thật là con trai của anh. Từ Ninh Hi cũng không bị cưỡng hiếp, cô vẫn là vợ của anh.
Nhưng mà...chuyện năm đó...
"Mộ Dương?"
Từ Ninh Hi đứng sau anh lên tiếng, cô vừa mới đi làm về, còn mới đi siêu thị mua đồ về nấu bữa tối cho cả nhà.
Mộ Dương giật mình quay đầu lại, Từ Ninh Hi thấy anh đứng yên ở đây không chịu vào nhà thì thấy làm lạ.
"Sao anh không vào nhà? Anh mới từ công ty về sao?" Cô đi đến hỏi.
Từ Ninh Hi bỏ mấy túi đồ sang một bên, đứng nhìn xem Mộ Dương có chỗ nào không khỏe không.
Mộ Dương không kiềm lòng được, anh đưa tay ra kéo cô sát lại mình.
"Ninh Hi." Mộ Dương nhìn cô.
Từ Ninh Hi ngơ ngác, trông anh cứ như sắp khóc đến vậy.
"Sao vậy? Ở công ty có chuyện gì rồi sao? Anh cảm thấy bế tắc à?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Mộ Dương lắc đầu.
"Thế làm sao? Anh sắp khóc đến nơi rồi kìa." Từ Ninh Hi vỗ về anh.
Làm cô nhớ lại trước kia, Mộ Dương luôn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, không biết bao nhiêu lần khóc òa như một đứa trẻ khi có Từ Ninh Hi bên cạnh.
Nhìn vào ai lại nghĩ đây là Mộ tổng cao cao tại thượng đâu chứ? Cứ như một đứa bé bị lạc mẹ vậy.
"Ninh...Ninh Hi..."
Giọng anh run lên.
Từ Ninh Hi không biết anh xảy ra chuyện gì, cô chỉ đành ôm lấy anh vỗ nhẹ lưng: "Xem anh kìa."
"Năm năm rồi vẫn không thay đổi."
"Anh...anh xin lỗi..."
"Sao phải xin lỗi?"
Mộ Dương lắc đầu, có vẻ như anh không muốn nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra.
"Thôi nào, đừng có mà khóc đấy."
"Vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi còn nấu bữa tối cho cả nhà nữa."
Mộ Dương nhìn cô.
"Lớn rồi, để hai con thấy con lại cười anh đấy." Cô vỗ vỗ hai má anh.
Cũng chỉ có Từ Ninh Hi dám làm như thế với Mộ Dương mà thôi.
...
Cao thị.
Cao Từ Vũ nhìn đơn xin thôi việc của Tường Vi đặt trên bàn, người đã rời khỏi đây rồi, anh còn nhớ nhung luyến tiếc cái gì chứ?
Tường Vi đã đi theo anh mấy năm nay, hết lòng hết mình vì công việc, vì cả anh. Bây giờ bất thình lình lại xin nghỉ, cứ thế mà ôm đồ của mình rời khỏi công ty.
Còn chẳng có một chút luyến tiếc gì.
Cô cảm thấy chán nơi này rồi sao?
Cao Từ Vũ bỗng thấy mất mác làm sao, lúc nào cũng có cô ấy ở bên cạnh, bây giờ cái đuôi nhỏ ấy biến mất rồi.
Anh liệu có thể tìm được Tường Vi thứ hai không? Đối với anh, cô ấy cũng chỉ là cấp dưới.
Nhưng mà...
Cao Từ Vũ đứng dậy, anh đi đến bên cửa sổ nhìn thành phố bên dưới.
Là cấp dưới, là thư kí, hay đối với anh Tường Vi là một người quan trọng trong đời mình?
Thế còn tình cảm anh dành cho Từ Ninh Hi suốt mấy năm qua là như thế nào?
Cao Từ Vũ cảm thấy không thể hiểu được mình nữa rồi.
"Cô..."
"Tối đó Cao Từ Vũ không hề ngủ với vợ anh. Những tấm hình đó đều do tôi chỉnh sửa, Cao Từ Vũ chẳng động vào Từ Ninh Hi." Tường Vi nhìn anh nói.
Mộ Dương tròn xoe hai mắt, cô ta nói cái gì chứ?
Tường Vi mở máy tính bảng ra, bên trong có đoạn video năm đó cô đã đặt máy quay lại.
Tối đó Cao Từ Vũ vốn muốn chiếm Từ Ninh Hi làm của riêng, nhưng không biết vì lí do gì giữa chừng thì anh ta rời khỏi phòng, khi ấy còn giao Từ Ninh Hi cho Tường Vi giải quyết.
Lúc đó cô bị bỏ thuốc, Tường Vi cũng vật lộn dữ lắm mới giúp cô ấy vượt qua cái đêm dài đấy.
"Có lẽ anh ta không muốn làm tổn thương Từ Ninh Hi." Tường Vi nói.
Mộ Dương cầm máy tính lên xem, hai tay anh run rẩy, bên trong video đó là Từ Ninh Hi không ngừng gọi tên anh.
"Dương...Dương...em nóng quá..."
Tường Vi chỉ biết đứng bên cạnh bất lực.
"Tối đó tôi cũng khổ cực lắm, thuốc có tác dụng mạnh, Cao Từ Vũ lại bỏ đi giữa chừng tôi cũng không biết phải làm sao." Tường Vi nói.
Mộ Dương nhìn cô ta.
"Lúc này chắc anh muốn lấy mạng tôi lắm nhỉ? Những tấm hình lúc đó là do tôi chụp lại, cũng do tôi chỉnh sửa rồi gửi tận tay cho vợ anh." Tường Vi bình tĩnh nói.
"Cô..."
"Tôi sắp chết rồi."
"Anh có giết tôi cũng vậy thôi. Năm năm qua tôi luôn thấy có lỗi với anh và cô ấy, cũng không còn sống bao lâu nên tôi đến đây nói cho anh biết mọi chuyện." Tường Vi nói thêm.
Mộ Dương đặt máy tính bảng xuống bàn.
"Tại sao tên khốn đó lại làm vậy?"
"Anh ta yêu Từ Ninh Hi."
"Yêu sâu đậm, yêu đến ghen ghét không muốn nhìn thấy cô ấy ở bên cạnh anh. Ban đầu Cao Từ Vũ muốn dùng cách đấy để chia cách hai người, nhưng có lẽ anh ta không dám xuống tay với Từ Ninh Hi, cuối cùng lại dùng thủ đoạn thế này thành công chia cách cả hai người suốt năm năm qua." Cô ta nhìn anh rồi nói.
"Đáng ra...Từ Ninh Hi không nên cứu mạng Cao Từ Vũ."
...
Mộ Dương bước xuống xe, anh nhìn căn nhà trước mắt lại không có can đảm bước vào.
Mọi chuyện đã rõ, Từ Phong và Từ Bảo quả thật là con trai của anh. Từ Ninh Hi cũng không bị cưỡng hiếp, cô vẫn là vợ của anh.
Nhưng mà...chuyện năm đó...
"Mộ Dương?"
Từ Ninh Hi đứng sau anh lên tiếng, cô vừa mới đi làm về, còn mới đi siêu thị mua đồ về nấu bữa tối cho cả nhà.
Mộ Dương giật mình quay đầu lại, Từ Ninh Hi thấy anh đứng yên ở đây không chịu vào nhà thì thấy làm lạ.
"Sao anh không vào nhà? Anh mới từ công ty về sao?" Cô đi đến hỏi.
Từ Ninh Hi bỏ mấy túi đồ sang một bên, đứng nhìn xem Mộ Dương có chỗ nào không khỏe không.
Mộ Dương không kiềm lòng được, anh đưa tay ra kéo cô sát lại mình.
"Ninh Hi." Mộ Dương nhìn cô.
Từ Ninh Hi ngơ ngác, trông anh cứ như sắp khóc đến vậy.
"Sao vậy? Ở công ty có chuyện gì rồi sao? Anh cảm thấy bế tắc à?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Mộ Dương lắc đầu.
"Thế làm sao? Anh sắp khóc đến nơi rồi kìa." Từ Ninh Hi vỗ về anh.
Làm cô nhớ lại trước kia, Mộ Dương luôn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, không biết bao nhiêu lần khóc òa như một đứa trẻ khi có Từ Ninh Hi bên cạnh.
Nhìn vào ai lại nghĩ đây là Mộ tổng cao cao tại thượng đâu chứ? Cứ như một đứa bé bị lạc mẹ vậy.
"Ninh...Ninh Hi..."
Giọng anh run lên.
Từ Ninh Hi không biết anh xảy ra chuyện gì, cô chỉ đành ôm lấy anh vỗ nhẹ lưng: "Xem anh kìa."
"Năm năm rồi vẫn không thay đổi."
"Anh...anh xin lỗi..."
"Sao phải xin lỗi?"
Mộ Dương lắc đầu, có vẻ như anh không muốn nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra.
"Thôi nào, đừng có mà khóc đấy."
"Vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi còn nấu bữa tối cho cả nhà nữa."
Mộ Dương nhìn cô.
"Lớn rồi, để hai con thấy con lại cười anh đấy." Cô vỗ vỗ hai má anh.
Cũng chỉ có Từ Ninh Hi dám làm như thế với Mộ Dương mà thôi.
...
Cao thị.
Cao Từ Vũ nhìn đơn xin thôi việc của Tường Vi đặt trên bàn, người đã rời khỏi đây rồi, anh còn nhớ nhung luyến tiếc cái gì chứ?
Tường Vi đã đi theo anh mấy năm nay, hết lòng hết mình vì công việc, vì cả anh. Bây giờ bất thình lình lại xin nghỉ, cứ thế mà ôm đồ của mình rời khỏi công ty.
Còn chẳng có một chút luyến tiếc gì.
Cô cảm thấy chán nơi này rồi sao?
Cao Từ Vũ bỗng thấy mất mác làm sao, lúc nào cũng có cô ấy ở bên cạnh, bây giờ cái đuôi nhỏ ấy biến mất rồi.
Anh liệu có thể tìm được Tường Vi thứ hai không? Đối với anh, cô ấy cũng chỉ là cấp dưới.
Nhưng mà...
Cao Từ Vũ đứng dậy, anh đi đến bên cửa sổ nhìn thành phố bên dưới.
Là cấp dưới, là thư kí, hay đối với anh Tường Vi là một người quan trọng trong đời mình?
Thế còn tình cảm anh dành cho Từ Ninh Hi suốt mấy năm qua là như thế nào?
Cao Từ Vũ cảm thấy không thể hiểu được mình nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.