Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 287: Cố Thừa Diệu tôi không nợ anh 2
Thiền Tâm Nguyệt
01/09/2020
Editor: Xám
“Thiên Thiên ——“
“Thiên Thiên ——“
Triệu Bách Xuyên và Cố Thừa Diệu đồng thời kêu lên. Động tác của Triệu Bách Xuyên chậm hơn Cố Thừa Diệu một nhịp.
Mắt thấy người cô đổ vào lòng Cố Thừa Diệu.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên rất đau, vô cùng đau.
,
Trong khoảnh khắc được Cố Thừa Diệu ôm vào lòng, cô lại nhếch khóe miệng.
“Cố Thừa Diệu. Tôi, tôi không nợ anh nữa.”
Nặn ra câu này, cô cảm thấy sức lực của cơ thể đang bị cuốn trôi, nhưng vẫn cố chấp vươn tay, muốn đẩy Cố Thừa Diệu ra.
Cô nợ anh một cái mạng, bây giờ trả anh một cái mạng.
Bọn họ, không ai nợ ai nữa rồi.
,
“Diêu Hữu Thiên ——“
Đã là lúc này rồi, cô còn muốn cãi nhau với mình sao?
“Đừng. Diêu Hữu Thiên. Em không thể như vậy.” Máu, rất nhiều máu.
Chiếc áo khoác này còn là anh giúp cô mặc lên, lúc này trước ngực là một mảng lớn màu đỏ.
Cố Thừa Diệu cuống cuồng, rối loạn.
Không phải, kết quả không nên là thế này. Không thể như vậy, Diêu Hữu Thiên. Em không thể đối với anh như vậy. Không thể.
Tay chặn ở trước ngực cô không cho máu chảy ra, giọng nói của anh lộ ra sự căng thẳng và sợ hãi ngay chính anh cũng không nhận ra: “Đừng nói nữa, anh xin em đừng nói nữa.”
,
Sau cơn khiếp sợ ngắn ngủi Triệu Bách Xuyên nhanh chóng phản ứng lại. Muốn tiến lên, Cố Thừa Diệu lại ôm Diêu Hữu Thiên rất chặt.
Anh không dám tiến lên giành, ngộ nhỡ khiến máu của Diêu Hữu Thiên chảy càng mạnh hơn thì không tốt.
“Anh muốn cô ấy chết sao? Còn không mau ôm cô ấy vào bệnh viện đi.”
“Đúng, đi bệnh viện, bệnh viện ——“
Đúng rồi, bọn họ đang ở cửa bệnh viện.
,
Lúc này Cố Thừa Diệu không còn chút tâm tư nào để nghĩ đến những cái khác. Ôm lấy người Diêu Hữu Thiên xông vọt vào trong bệnh viện.
“Em sẽ không có chuyện, em sẽ không có chuyện.”
“Diêu Hữu Thiên, anh nói cho em biết, em nợ anh, tại sao em lại không nợ anh nữa.”
Cô trộm đi trái tim anh, khiến anh yêu cô. Muốn phủi sạch quan hệ với anh như vậy, cô nằm mơ.
Cố Thừa Diệu lòng đầy khiếp sợ, thậm chí anh không suy nghĩ, rốt cuộc là ai nổ súng về phía anh.
,
Cũng không thể suy nghĩ, tại sao Diêu Hữu Thiên lại phải nói câu kia.
Càng không có ý định đi quản kẻ nổ súng kia có còn quay lại bắn anh không.
Anh ôm cô thật chặt, nhìn lồng ngực cô không ngừng trào ra máu tươi.
Lúc này anh mới phát hiện mình chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
Đúng, sợ. Vô cùng sợ.
“Diêu Hữu Thiên. Em không thể có chuyện, em có nghe thấy không. Em không thể có chuyện.”
,
Ngực Diêu Hữu Thiên đau vô cùng.
Cô đã không nói nổi một lời nào nữa, mất máu rất nhiều khiến sắc mặt cô bắt đầu trở nên trắng bệch.
Mắt nhìn Cố Thừa Diệu ôm mình chạy không ngừng.
Cô hơi buồn cười, nhưng lại không cười nổi.
Anh căng thẳng như vậy, là vì đang quan tâm cô?
Cơ thể đau đớn đã cướp đoạt toàn bộ ý thức của cô, ánh mắt cô bắt đầu trở nên rã rời.
Cố Thừa Diệu, thật ra em ——
,
Tay vô lực rũ xuống, cô nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Cố Thừa Diệu càng thêm sợ hãi, anh đã băng qua sân bệnh viện, vào đến hành lang.
Anh ôm cô chạy loạn bên trong.
“Diêu Hữu Thiên, em tỉnh táo một chút. Em tỉnh lại đi. Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây ——“
“Người đâu mau tới đây. Mau cứu cô ấy. Mau ——“
,
Hai mắt Cố Thừa Diệu hiện tơ máu đỏ.
Người trong bệnh viện, nhìn hai người máu me đầy người, sau giây phút thừ người ngắn ngủi đã nhanh chóng phản ứng lại.
Có y tá nhanh chóng đẩy xe đẩy tới.
Diêu Hữu Thiên được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cố Thừa Diệu muốn vào theo, lại bị y tá ngăn cản.
Anh lùi về sau hai bước, nhìn đèn phẫu thuật sáng lên, vô lực tựa vào tường.
Trong đầu trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ.
,
Chỉ có toàn máu, tất cả đều là máu.
Những giọt máu kia giống như quái thú, không ngừng tuôn ra quanh mình, gần như cắn nuốt anh.
“A ——” Anh ôm chặt đầu, vô lực ngồi xổm xuống mặt đất.
Hơi sức toàn thân đều giống như đã bị người ta rút sạch. Không thể cử động, cũng không thể đứng lên.
Triệu Bách Xuyên đi theo phía sau anh, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ đó của anh không nói một lời.
,
Mi tâm nhíu lại, anh nghiêm mặt đứng ở bên cạnh anh ấy.
Cùng nhìn về phía chiếc đèn đang sáng của phòng phẫu thuật.
Diêu Hữu Thiên, cô ấy sẽ không sao phải không?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tiếng máy móc, vang lên tích tắc. Xung quanh là tiếng bước chân không ngừng.
Ngực Diêu Hữu Thiên đau như lửa đốt.
Cô muốn mở mắt, lại vô lực như vậy. Cô cảm thấy người mình giống như được người ta đặt nằm ngang.
Bên cạnh liên tục có người đang nói chuyện.
Chuẩn bị phẫu thuật.
Chuẩn bị gây mê.
,
Cô đã đau đến mức sắp mất đi ý thức lại bất ngờ hai thấy hai chữ đó, gây mê ——
Cơ thể cô rất đau, đau đến mức cô hít thở cũng khó khăn.
Khiến cô cảm thấy đau đớn hơn là từng cơn đau nho nhỏ truyền đến từ nơi bụng dưới.
Cơn đau đó hoàn toàn không đáng nhắc đến so với vết thương.
Nhưng cô lại cảm nhận được.
,
Đứa con, đứa con của cô.
Cảm giác kinh hoàng bao vây lấy trái tim cô.
Không được mất đi đứa con này. Không thể mất đi đứa con này.
Khoảnh khắc ý nghĩ này trào lên trong đầu, cô đột nhiên mở mắt.
,
Ánh mắt tụ lại, cô nhìn thấy một bác sĩ mặc đồ phẫu thuật màu xanh lục đứng bên cạnh mình.
Trên tay đối phương cầm một chiếc kim tiêm. Xem dáng vẻ là đang định tiến hành tiêm cho cô ——
“Dừng tay.” Đau. Quá đau rồi. Cô đau đến mức gần như sắp nôn ra máu.
Bị trúng đạn, thì ra đau như vậy.
,
Người bị thương đột nhiên tỉnh lại, bác sĩ gây mê hoảng sợ: “Cô mau nằm xuống đi.”
“Xin đừng ——” Hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến cô càng đau đớn hơn: “Xin cô, đừng tiêm thuốc mê.”
Bác sĩ nhìn cô gái này với vẻ mặt kinh ngạc, người bị thương rõ ràng đã hôn mê, nhưng lại tỉnh lại.
“Tôi, tôi đã mang thai.” Diêu Hữu Thiên nắm lấy tay bác sĩ kia, móng tay gần như sắp bấm vào trong thịt đối phương: “Giúp tôi, giúp tôi, giúp tôi giữ đứa bé này ——“
Cô không muốn mất đi đứa bé này.
,
Nói xong câu này, cô không còn hơi sức nữa. Đầu vô lực lệch đi.
Nhưng bàn tay kia, vẫn nắm thật chặt tay cầm thuốc tiêm của bác sĩ gây mê.
Bác sĩ gây mê có chút luống cuống nhìn về phía bác sĩ mổ chính.
Bác sĩ mổ chính kia cũng bị biến cố này làm cho hết hồn, sau khi phản ứng lại trước tiên đã ra quyết định.
,
“Mau. Gọi bác sĩ Lý ở khoa phụ sản đến.”
“Bảo bọn họ chuẩn bị thuốc an thai.”
“Bác sĩ?” Bác sĩ gây mê có chút ngập ngừng: “Không tiêm thuốc thê ngộ nhỡ lát nữa dùng dao cô ấy đau đớn tỉnh lại, giãy giụa thì làm thế nào?”
Cơn đau do dùng dao mở vết thương. Không phải chuyện người bình thường có thể chịu đựng được.
,
“Cô ấy sẽ không đâu.” Bác sĩ nhớ đến ánh mắt kiên định vừa nãy của cô gái này: “Nhanh lên một chút, chuẩn bị phẫu thuận, lấy viên đạn ra giúp cô ấy."
“Vâng.” Người trong phòng phẫu thuật, lại bắt đầu tiếp tục công việc trên tay mình một cách gọn gàng rành mạch.
Quần áo ở miệng vết thương đã bị rạch ra.
Lộ ra da thịt ở trước ngực Diêu Hữu Thiên, nơi đó đã bị máu nhuộm đỏ.
“Không tốt. Chỗ trúng đạn cách trái tim quá gần. Cứ dùng đao như vậy rất nguy hiểm.”
Một khi không ổn, rất dễ làm tổn thương đến trái tim ——
Bác sĩ nhìn Diêu Hữu Thiên đã đau đến mức ngất đi.
Trong lòng có chút do dự. Cuối cùng lại vung tay lên: “Tiếp tục phẫu thuật.”
,
Bác sĩ khoa phụ sản rất nhanh đã chạy tới. Đầu tiên bà gặp phải tình huống như vậy, tiêm thuốc an thai cho cô gái đang trong phẫu thuật lấy đạn.
Tất cả bác sĩ đều quan sát cô gái kia. Trong lòng đều hi vọng, cô gái này có thể tiếp tục chống đỡ.
Bác sĩ phụ tá ở bên cạnh giúp đưa dụng cụ.
Đạn đã được lấy ra, mồ hôi trên trán bác sĩ không ngừng rơi xuống, bắt đầu khâu lại vết thương cho Diêu Hữu Thiên.
Một y tá nhìn máy điện tim, đột nhiên kêu một tiếng: “Không ổn, nhịp tim của bệnh nhân ngừng rồi.”
Áp suất khí của phòng phẫu thuật, đột nhiên đã thấp đi.
,
Cố Thừa Diệu không biết mình đã ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật bao lâu.
Tứ chi của anh đều đã tê dại. Đánh thức thần trí của anh, là tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng hết trận này đến trận khác.
Hắn muốn nghe điện thoại, lại phát hiện tay vô lực như vậy.
Người bên kia điện thoại hình như không biết thế nào là buông tha.
Anh đưa bàn tay đã sớm cứng ngắc nhận điện thoại, đầu bên kia, là giọng nói mang theo chút vui vẻ của Cố Tĩnh Đình: “Em trai đang ở đâu? Chị gái của em đến thành phố Y rồi. Thằng nhóc nhà em ban ngày không đi làm, đang làm gì thế?”
,
“, , , , , , , , , “
“Chị ——” Môi Cố Thừa Diệu run run, đại não trống rỗng còn chưa kịp phản ứng lại.
Muốn đáp lời đối phương, vào lúc này, đèn phẫu thuật lại tối đi.
Bác sĩ đi ra từ bên trong. Cố Thừa Diệu không để ý đến Cố Tĩnh Đình ở đầu bên kia điện thoại nữa.
Nhanh chóng đứng lên, nhưng không ngờ người ngồi xuống quá lâu, lại ngồi trở lại. Mà lúc đó, Triệu Bách Xuyên đã xông lên trước một bước.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Bác sĩ lắc đầu: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mấy ngày nay kho máu của chúng tôi eo hẹp về cung cấp máu. Bây giờ chúng tôi đang điều nguồn máu ở bệnh viện lân cận, tranh thủ tận lực cấp cứu trở lại thôi.”
,
“Cái gì? Ông nói cái gì?” Chân Cố Thừa Diệu vẫn tê dại, nhưng loạng choạng xông đến trước mặt bác sĩ siết chặt tay ông: “Ông nói cô ấy làm sao? Cái gì gọi là tận lực cấp cứu? Không phải các ông nên cứu cô ấy sao? Cô ấy là nhóm máu gì? Lấy máu của tôi. Lấy máu của tôi.”
“Anh là nhóm máu gì?” Bác sĩ nhìn người đàn ông trên người toàn là máu tươi, thoạt nhìn giống như điên cuồng này.
“Tôi là nhóm máu O. Máu của tôi có được không? Có được không?” Trong lòng Cố Thừa Diệu vô cùng chờ đợi, nhóm máu của anh sẽ được, anh có thể cứu được Diêu Hữu Thiên.
“Bệnh nhân là nhóm máu AB. Nhóm máu của anh không hợp với bệnh nhân.”
“Tôi là nhóm máu AB.” Vẻ mặt Triệu Bách Xuyên nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Dùng của tôi đi.”
,
“Vậy anh đi theo tôi.” Cứu người như cứu hỏa, bác sĩ nhìn Triệu Bách Xuyên một cái, dẫn anh đi vào phòng truyền máu ở đầu bên kia.
Người Cố Thừa Diệu gần như đã sắp mềm đi.
Anh không cứu được Diêu Hữu Thiên.
Nhóm máu của anh không giống của cô. Đến lúc mấu chốt , người cứu cô chính là Triệu Bách Xuyên.
,
Anh có thể làm gì?
Bây giờ anh mới bất giác nhớ ra. Diêu Hữu Thiên lúc ấy, đã đỡ đạn thay anh.
Đối phương nhắm vào anh. Muốn mạng của anh, nhưng lại ngộ thương Diêu Hữu Thiên.
Không. Không phải ngộ thương.
Nghĩ đến dáng vẻ Diêu Hữu Thiên xông đến đỡ đạn thay anh. Hô hấp của anh đã trở nên dồn dập.
,
Rõ ràng trước đó, bọn họ vẫn còn đang cãi vã. Rõ ràng trước đó, anh còn ép buộc cô phá bỏ đứa bé trong bụng.
Nhưng cô lại dùng mạng của mình, cứu anh một mạng ——
Cố Thừa Diệu không thể đối mặt với mình, cũng như không thể đối mặt với Diêu Hữu Thiên trả giá vì anh như vậy ——
Thiên Thiên ——
,
Cố Tĩnh Đình ở đầu bên kia điện thoại, nghe thấy rõ ràng âm thanh bên này.
Cô ngây ra, sau khi gọi vài tiếng với điện thoại mà không thấy có phản ứng, cô quay đầu nhìn Đường Diệc Thâm đi cùng mình.
“Diệc Thâm. Mau, điều tra một chút xem Thừa Diệu đang ở đâu. Xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Đường Diệc Thâm lập tức trở nên nghiêm túc.
Phẫu thuật vẫn đang tiếp tục.
Ba tiếng sau. Rốt cuộc đã định vị được Cố Thừa Diệu đang ở đâu, vợ chồng Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy bác sĩ phẫu thuật đã đi ra ngoài.
,
Lời bác sĩ nói. Khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
“Thật xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Vết thương quá gần tim. Chúng tôi không thể cứu được người.”
“Xin hãy nén bi thương ——“
Dưới chân Cố Thừa Diệu lảo đảo, thế giới của anh, tối đen trong nháy mắt.
“Thiên Thiên ——“
“Thiên Thiên ——“
Triệu Bách Xuyên và Cố Thừa Diệu đồng thời kêu lên. Động tác của Triệu Bách Xuyên chậm hơn Cố Thừa Diệu một nhịp.
Mắt thấy người cô đổ vào lòng Cố Thừa Diệu.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên rất đau, vô cùng đau.
,
Trong khoảnh khắc được Cố Thừa Diệu ôm vào lòng, cô lại nhếch khóe miệng.
“Cố Thừa Diệu. Tôi, tôi không nợ anh nữa.”
Nặn ra câu này, cô cảm thấy sức lực của cơ thể đang bị cuốn trôi, nhưng vẫn cố chấp vươn tay, muốn đẩy Cố Thừa Diệu ra.
Cô nợ anh một cái mạng, bây giờ trả anh một cái mạng.
Bọn họ, không ai nợ ai nữa rồi.
,
“Diêu Hữu Thiên ——“
Đã là lúc này rồi, cô còn muốn cãi nhau với mình sao?
“Đừng. Diêu Hữu Thiên. Em không thể như vậy.” Máu, rất nhiều máu.
Chiếc áo khoác này còn là anh giúp cô mặc lên, lúc này trước ngực là một mảng lớn màu đỏ.
Cố Thừa Diệu cuống cuồng, rối loạn.
Không phải, kết quả không nên là thế này. Không thể như vậy, Diêu Hữu Thiên. Em không thể đối với anh như vậy. Không thể.
Tay chặn ở trước ngực cô không cho máu chảy ra, giọng nói của anh lộ ra sự căng thẳng và sợ hãi ngay chính anh cũng không nhận ra: “Đừng nói nữa, anh xin em đừng nói nữa.”
,
Sau cơn khiếp sợ ngắn ngủi Triệu Bách Xuyên nhanh chóng phản ứng lại. Muốn tiến lên, Cố Thừa Diệu lại ôm Diêu Hữu Thiên rất chặt.
Anh không dám tiến lên giành, ngộ nhỡ khiến máu của Diêu Hữu Thiên chảy càng mạnh hơn thì không tốt.
“Anh muốn cô ấy chết sao? Còn không mau ôm cô ấy vào bệnh viện đi.”
“Đúng, đi bệnh viện, bệnh viện ——“
Đúng rồi, bọn họ đang ở cửa bệnh viện.
,
Lúc này Cố Thừa Diệu không còn chút tâm tư nào để nghĩ đến những cái khác. Ôm lấy người Diêu Hữu Thiên xông vọt vào trong bệnh viện.
“Em sẽ không có chuyện, em sẽ không có chuyện.”
“Diêu Hữu Thiên, anh nói cho em biết, em nợ anh, tại sao em lại không nợ anh nữa.”
Cô trộm đi trái tim anh, khiến anh yêu cô. Muốn phủi sạch quan hệ với anh như vậy, cô nằm mơ.
Cố Thừa Diệu lòng đầy khiếp sợ, thậm chí anh không suy nghĩ, rốt cuộc là ai nổ súng về phía anh.
,
Cũng không thể suy nghĩ, tại sao Diêu Hữu Thiên lại phải nói câu kia.
Càng không có ý định đi quản kẻ nổ súng kia có còn quay lại bắn anh không.
Anh ôm cô thật chặt, nhìn lồng ngực cô không ngừng trào ra máu tươi.
Lúc này anh mới phát hiện mình chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
Đúng, sợ. Vô cùng sợ.
“Diêu Hữu Thiên. Em không thể có chuyện, em có nghe thấy không. Em không thể có chuyện.”
,
Ngực Diêu Hữu Thiên đau vô cùng.
Cô đã không nói nổi một lời nào nữa, mất máu rất nhiều khiến sắc mặt cô bắt đầu trở nên trắng bệch.
Mắt nhìn Cố Thừa Diệu ôm mình chạy không ngừng.
Cô hơi buồn cười, nhưng lại không cười nổi.
Anh căng thẳng như vậy, là vì đang quan tâm cô?
Cơ thể đau đớn đã cướp đoạt toàn bộ ý thức của cô, ánh mắt cô bắt đầu trở nên rã rời.
Cố Thừa Diệu, thật ra em ——
,
Tay vô lực rũ xuống, cô nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Cố Thừa Diệu càng thêm sợ hãi, anh đã băng qua sân bệnh viện, vào đến hành lang.
Anh ôm cô chạy loạn bên trong.
“Diêu Hữu Thiên, em tỉnh táo một chút. Em tỉnh lại đi. Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây ——“
“Người đâu mau tới đây. Mau cứu cô ấy. Mau ——“
,
Hai mắt Cố Thừa Diệu hiện tơ máu đỏ.
Người trong bệnh viện, nhìn hai người máu me đầy người, sau giây phút thừ người ngắn ngủi đã nhanh chóng phản ứng lại.
Có y tá nhanh chóng đẩy xe đẩy tới.
Diêu Hữu Thiên được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cố Thừa Diệu muốn vào theo, lại bị y tá ngăn cản.
Anh lùi về sau hai bước, nhìn đèn phẫu thuật sáng lên, vô lực tựa vào tường.
Trong đầu trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ.
,
Chỉ có toàn máu, tất cả đều là máu.
Những giọt máu kia giống như quái thú, không ngừng tuôn ra quanh mình, gần như cắn nuốt anh.
“A ——” Anh ôm chặt đầu, vô lực ngồi xổm xuống mặt đất.
Hơi sức toàn thân đều giống như đã bị người ta rút sạch. Không thể cử động, cũng không thể đứng lên.
Triệu Bách Xuyên đi theo phía sau anh, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ đó của anh không nói một lời.
,
Mi tâm nhíu lại, anh nghiêm mặt đứng ở bên cạnh anh ấy.
Cùng nhìn về phía chiếc đèn đang sáng của phòng phẫu thuật.
Diêu Hữu Thiên, cô ấy sẽ không sao phải không?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tiếng máy móc, vang lên tích tắc. Xung quanh là tiếng bước chân không ngừng.
Ngực Diêu Hữu Thiên đau như lửa đốt.
Cô muốn mở mắt, lại vô lực như vậy. Cô cảm thấy người mình giống như được người ta đặt nằm ngang.
Bên cạnh liên tục có người đang nói chuyện.
Chuẩn bị phẫu thuật.
Chuẩn bị gây mê.
,
Cô đã đau đến mức sắp mất đi ý thức lại bất ngờ hai thấy hai chữ đó, gây mê ——
Cơ thể cô rất đau, đau đến mức cô hít thở cũng khó khăn.
Khiến cô cảm thấy đau đớn hơn là từng cơn đau nho nhỏ truyền đến từ nơi bụng dưới.
Cơn đau đó hoàn toàn không đáng nhắc đến so với vết thương.
Nhưng cô lại cảm nhận được.
,
Đứa con, đứa con của cô.
Cảm giác kinh hoàng bao vây lấy trái tim cô.
Không được mất đi đứa con này. Không thể mất đi đứa con này.
Khoảnh khắc ý nghĩ này trào lên trong đầu, cô đột nhiên mở mắt.
,
Ánh mắt tụ lại, cô nhìn thấy một bác sĩ mặc đồ phẫu thuật màu xanh lục đứng bên cạnh mình.
Trên tay đối phương cầm một chiếc kim tiêm. Xem dáng vẻ là đang định tiến hành tiêm cho cô ——
“Dừng tay.” Đau. Quá đau rồi. Cô đau đến mức gần như sắp nôn ra máu.
Bị trúng đạn, thì ra đau như vậy.
,
Người bị thương đột nhiên tỉnh lại, bác sĩ gây mê hoảng sợ: “Cô mau nằm xuống đi.”
“Xin đừng ——” Hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến cô càng đau đớn hơn: “Xin cô, đừng tiêm thuốc mê.”
Bác sĩ nhìn cô gái này với vẻ mặt kinh ngạc, người bị thương rõ ràng đã hôn mê, nhưng lại tỉnh lại.
“Tôi, tôi đã mang thai.” Diêu Hữu Thiên nắm lấy tay bác sĩ kia, móng tay gần như sắp bấm vào trong thịt đối phương: “Giúp tôi, giúp tôi, giúp tôi giữ đứa bé này ——“
Cô không muốn mất đi đứa bé này.
,
Nói xong câu này, cô không còn hơi sức nữa. Đầu vô lực lệch đi.
Nhưng bàn tay kia, vẫn nắm thật chặt tay cầm thuốc tiêm của bác sĩ gây mê.
Bác sĩ gây mê có chút luống cuống nhìn về phía bác sĩ mổ chính.
Bác sĩ mổ chính kia cũng bị biến cố này làm cho hết hồn, sau khi phản ứng lại trước tiên đã ra quyết định.
,
“Mau. Gọi bác sĩ Lý ở khoa phụ sản đến.”
“Bảo bọn họ chuẩn bị thuốc an thai.”
“Bác sĩ?” Bác sĩ gây mê có chút ngập ngừng: “Không tiêm thuốc thê ngộ nhỡ lát nữa dùng dao cô ấy đau đớn tỉnh lại, giãy giụa thì làm thế nào?”
Cơn đau do dùng dao mở vết thương. Không phải chuyện người bình thường có thể chịu đựng được.
,
“Cô ấy sẽ không đâu.” Bác sĩ nhớ đến ánh mắt kiên định vừa nãy của cô gái này: “Nhanh lên một chút, chuẩn bị phẫu thuận, lấy viên đạn ra giúp cô ấy."
“Vâng.” Người trong phòng phẫu thuật, lại bắt đầu tiếp tục công việc trên tay mình một cách gọn gàng rành mạch.
Quần áo ở miệng vết thương đã bị rạch ra.
Lộ ra da thịt ở trước ngực Diêu Hữu Thiên, nơi đó đã bị máu nhuộm đỏ.
“Không tốt. Chỗ trúng đạn cách trái tim quá gần. Cứ dùng đao như vậy rất nguy hiểm.”
Một khi không ổn, rất dễ làm tổn thương đến trái tim ——
Bác sĩ nhìn Diêu Hữu Thiên đã đau đến mức ngất đi.
Trong lòng có chút do dự. Cuối cùng lại vung tay lên: “Tiếp tục phẫu thuật.”
,
Bác sĩ khoa phụ sản rất nhanh đã chạy tới. Đầu tiên bà gặp phải tình huống như vậy, tiêm thuốc an thai cho cô gái đang trong phẫu thuật lấy đạn.
Tất cả bác sĩ đều quan sát cô gái kia. Trong lòng đều hi vọng, cô gái này có thể tiếp tục chống đỡ.
Bác sĩ phụ tá ở bên cạnh giúp đưa dụng cụ.
Đạn đã được lấy ra, mồ hôi trên trán bác sĩ không ngừng rơi xuống, bắt đầu khâu lại vết thương cho Diêu Hữu Thiên.
Một y tá nhìn máy điện tim, đột nhiên kêu một tiếng: “Không ổn, nhịp tim của bệnh nhân ngừng rồi.”
Áp suất khí của phòng phẫu thuật, đột nhiên đã thấp đi.
,
Cố Thừa Diệu không biết mình đã ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật bao lâu.
Tứ chi của anh đều đã tê dại. Đánh thức thần trí của anh, là tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng hết trận này đến trận khác.
Hắn muốn nghe điện thoại, lại phát hiện tay vô lực như vậy.
Người bên kia điện thoại hình như không biết thế nào là buông tha.
Anh đưa bàn tay đã sớm cứng ngắc nhận điện thoại, đầu bên kia, là giọng nói mang theo chút vui vẻ của Cố Tĩnh Đình: “Em trai đang ở đâu? Chị gái của em đến thành phố Y rồi. Thằng nhóc nhà em ban ngày không đi làm, đang làm gì thế?”
,
“, , , , , , , , , “
“Chị ——” Môi Cố Thừa Diệu run run, đại não trống rỗng còn chưa kịp phản ứng lại.
Muốn đáp lời đối phương, vào lúc này, đèn phẫu thuật lại tối đi.
Bác sĩ đi ra từ bên trong. Cố Thừa Diệu không để ý đến Cố Tĩnh Đình ở đầu bên kia điện thoại nữa.
Nhanh chóng đứng lên, nhưng không ngờ người ngồi xuống quá lâu, lại ngồi trở lại. Mà lúc đó, Triệu Bách Xuyên đã xông lên trước một bước.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Bác sĩ lắc đầu: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mấy ngày nay kho máu của chúng tôi eo hẹp về cung cấp máu. Bây giờ chúng tôi đang điều nguồn máu ở bệnh viện lân cận, tranh thủ tận lực cấp cứu trở lại thôi.”
,
“Cái gì? Ông nói cái gì?” Chân Cố Thừa Diệu vẫn tê dại, nhưng loạng choạng xông đến trước mặt bác sĩ siết chặt tay ông: “Ông nói cô ấy làm sao? Cái gì gọi là tận lực cấp cứu? Không phải các ông nên cứu cô ấy sao? Cô ấy là nhóm máu gì? Lấy máu của tôi. Lấy máu của tôi.”
“Anh là nhóm máu gì?” Bác sĩ nhìn người đàn ông trên người toàn là máu tươi, thoạt nhìn giống như điên cuồng này.
“Tôi là nhóm máu O. Máu của tôi có được không? Có được không?” Trong lòng Cố Thừa Diệu vô cùng chờ đợi, nhóm máu của anh sẽ được, anh có thể cứu được Diêu Hữu Thiên.
“Bệnh nhân là nhóm máu AB. Nhóm máu của anh không hợp với bệnh nhân.”
“Tôi là nhóm máu AB.” Vẻ mặt Triệu Bách Xuyên nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Dùng của tôi đi.”
,
“Vậy anh đi theo tôi.” Cứu người như cứu hỏa, bác sĩ nhìn Triệu Bách Xuyên một cái, dẫn anh đi vào phòng truyền máu ở đầu bên kia.
Người Cố Thừa Diệu gần như đã sắp mềm đi.
Anh không cứu được Diêu Hữu Thiên.
Nhóm máu của anh không giống của cô. Đến lúc mấu chốt , người cứu cô chính là Triệu Bách Xuyên.
,
Anh có thể làm gì?
Bây giờ anh mới bất giác nhớ ra. Diêu Hữu Thiên lúc ấy, đã đỡ đạn thay anh.
Đối phương nhắm vào anh. Muốn mạng của anh, nhưng lại ngộ thương Diêu Hữu Thiên.
Không. Không phải ngộ thương.
Nghĩ đến dáng vẻ Diêu Hữu Thiên xông đến đỡ đạn thay anh. Hô hấp của anh đã trở nên dồn dập.
,
Rõ ràng trước đó, bọn họ vẫn còn đang cãi vã. Rõ ràng trước đó, anh còn ép buộc cô phá bỏ đứa bé trong bụng.
Nhưng cô lại dùng mạng của mình, cứu anh một mạng ——
Cố Thừa Diệu không thể đối mặt với mình, cũng như không thể đối mặt với Diêu Hữu Thiên trả giá vì anh như vậy ——
Thiên Thiên ——
,
Cố Tĩnh Đình ở đầu bên kia điện thoại, nghe thấy rõ ràng âm thanh bên này.
Cô ngây ra, sau khi gọi vài tiếng với điện thoại mà không thấy có phản ứng, cô quay đầu nhìn Đường Diệc Thâm đi cùng mình.
“Diệc Thâm. Mau, điều tra một chút xem Thừa Diệu đang ở đâu. Xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Đường Diệc Thâm lập tức trở nên nghiêm túc.
Phẫu thuật vẫn đang tiếp tục.
Ba tiếng sau. Rốt cuộc đã định vị được Cố Thừa Diệu đang ở đâu, vợ chồng Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy bác sĩ phẫu thuật đã đi ra ngoài.
,
Lời bác sĩ nói. Khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
“Thật xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Vết thương quá gần tim. Chúng tôi không thể cứu được người.”
“Xin hãy nén bi thương ——“
Dưới chân Cố Thừa Diệu lảo đảo, thế giới của anh, tối đen trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.