Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 288: Nợ tình trả tình nợ mạng trả mạng
Thiền Tâm Nguyệt
17/08/2020
Cố Thừa Diệu gần như không thể nào phản ứng trong vòng một phút. Cái gì
gọi là không thể cứu được người? Cái gì gọi là bọn họ đã cố gắng hết sức rồi?
“Không thể nào. Ông lừa tôi phải không?”
Cố Thừa Diệu không hề nhìn thấy vợ chồng Cố Tĩnh Đình chạy tới, anh kéo tay áo bác sĩ, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
“Ông lừa tôi. Ông lừa tôi. Cô ấy không thể chết được. Ông lừa tôi.”
Hai mắt anh mở to trừng trừng. Không ngừng lay cánh tay bác sĩ: “Vì sao ông phải lừa tôi? Người đâu? Cô ấy đâu? Tôi không tin. Cô ấy sẽ không chết. Cô ấy sẽ không chết.”
Hai câu cuối cùng, Cố Thừa Diệu gần như đã thét lên.
Bác sĩ bị anh lay đến mức cả người choáng váng.
,
“Anh à, anh buông tay ra.” Bác sĩ cố gắng kéo tay Cố Thừa Diệu ra. Nhưng làm thế nào cũng không kéo được: “Chúng tôi đã cố hết sức rồi.”
“Hết sức? Hết sức cái gì? Tôi muốn cô ấy sống. Tôi muốn cô ấy sống. ”
Đầu óc Cố Thừa Diệu cực kỳ hôn loạn. Anh có thể nào lý trí, không thể nào suy nghĩ.
Cả người anh đều bị một câu kia, câu không cứu được kích thích.
Không nên là thế này.
,
“Anh à, anh đừng như vậy.” Bác sĩ có chút lúng túng kéo tay anh ra: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, lại không truyền máu kịp thời ——“
“Không phải có người truyền máu cho cô ấy rồi sao? Triệu Bách Xuyên ——” Cố Thừa Diệu bắt đầu gọi: “Triệu Bách Xuyên ——“
Anh ta ở đâu?
Không phải anh ta đã truyền máu cho Thiên Thiên rồi sao? Anh ta đang ở đâu?
,
“Anh, anh ấy, máu của anh ấy không phù hợp ——“
Không phù hợp? Không phù hợp tại sao không nói?
Hiển nhiên anh sẽ nghĩ cách?
Nếu như không được, hãy dùng máu của anh.
Vì sao? Vì sao lại biến thành thế này?
,
Cố Thừa Diệu không có tâm trạng truy cứu xem Triệu Bách Xuyên lúc này đã đi đâu.
Anh đã không thể suy nghĩ, không thể phản ứng nữa.
Anh chỉ biết anh không nên tin, không nên tin sự thực trước mắt này.
Giải thích của bác sĩ mang theo mấy phần bất đắc dĩ, người nói muốn hiến máu kia cũng thật là. Rõ ràng biết mình có bệnh ung thư, còn nói truyền máu gì đó, lãng phí tình cảm và thời gian của bọn họ: “Anh à. Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Dứt lời, bỏ mặc phản ứng của Cố Thừa Diệu, rời đi giống như chạy trốn.
Người Cố Thừa Diệu mềm đi. Anh không thể phản ứng, cũng không biết phải phản ứng thế nào.
,
Chết rồi.
Diêu Hữu Thiên cứ chết như vậy?
Không. Không phải như vậy. Không phải như vậy.
Tại sao chuyện lại biến thành như vậy?
Anh ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Cơ thể bắt đầu run rẩy từng cơn.
“Không phải vậy, sẽ không. Không thể nào.”
Diêu Hữu Thiên. Cứ chết như vậy?
,
“Thừa Diệu ——” Cố Tĩnh Đình thấy bộ dạng của em trai, nội tâm có chút không đành, tiến lên hai bước đang định nói gì đó.
Cố Thừa Diệu lại xông vào phòng phẫu thuật giống như phát điên.
Trong phòng giải phẫu không nhìn thấy người của Diêu Hữu Thiên. Y tá nói bằng giọng điệu lạnh băng mà bình tĩnh, đã đưa người cho nhà xác ——
Nhà xác?
“Ai cho phép các người đưa đi?” Cố Thừa Diệu gào to: “Ai cho phép các người đưa cô ấy đi?”
,
Đuôi mắt anh sắp rách ra, cả người đều đã rơi vào một loại trạng thái điên cuồng.
“Người, người chết không đưa đến nhà xác, lẽ nào cứ để đó sao?” Giọng nói của y tá đó rất nhẹ, lúc đối diện với ánh mắt gần như sắp nổi giận của Cố Thừa Diệu đã rụt cổ lại, không mở miệng nữa.
Cố Thừa Diệu không thể tiếp nhận được, nhưng lại không thể không tiếp nhận.
Ý nghĩa mà hai chữ nhà xác đại diện cho, khiến cả người anh đều suy sụp.
Anh không biết mình rời đi như thế nào, lại đi đến nhà xác ở tầng hầm bệnh viện như thế nào.
,
Anh giống như một du hồn, bước chân lảo đảo, mấy lần nữa chân suýt vấp ngã.
Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm vẻ mặt nghiêm túc đi theo phía sau, lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Muốn đưa tay dìu anh, lại bị anh hất ra.
“Tránh ra.”
Đừng đụng vào anh.
,
Anh muốn đi gặp Diêu Hữu Thiên.
Cô ấy nhất định là đang đùa với anh.
Nhất định là vậy.
,
Lạnh lẽo, ẩm ướt, trong không khí tràn ngập hương vị quái dị.
Và cả yên tĩnh. Nơi này hoàn toàn không nghe thấy iếng người, chỉ có sự yên tĩnh giống như cái chết.
Sau khi con người chết đi, tất cả đều biến thành hư không.
Cho dù địa vị của bạn cao hơn nữa, tiền bạc của bạn có nhiều hơn nữa.
Thứ có thể có được cuối cùng, cũng chỉ là một không giang lớn bằng ô vuông.
Cố Thừa Diệu đã làm vô số chuẩn bị tâm lý, vẫn không thể chấp nhận sự mất mát lúc này.
Cả người anh đều đã trống rỗng vô lực. Cơ thể đã mất đi cảm giác.
,
Anh không có cách nào cử động, cũng không có cách nào suy nghĩ. Anh chỉ nhìn người nổi lên dưới miếng vải trắng kia,
Tấm vải trắng toát phủ lên người cô. Nhẹ nhàng vén lên một góc, Diêu Hữu Thiên yên lặng nằm ở đó, sắc mặt bình thản, giống như đang ngủ.
Có điều sắc mặt đó cực kỳ nhợt ngạt, đôi môi đã mất đi sắc máu.
Anh cắn chặt môi. Vươn tay, vuốt lên mặt Diêu Hữu Thiên.
Lạnh quá.
Tại sao lại lạnh như thế?
Cố Thừa Diệu chỉ cảm thấy trái tim giống như bị dao cắt qua, từng tấc một. Hắn đau đến khó có thể thành nói.
,
Thời gian trôi qua như thế nào, anh khôn biết.
Anh chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, nhìn chòng chọc gắt gao, giống như giây tiếp theo, cô sẽ đứng dậy khỏi nơi đó vậy.
“Diêu Hữu Thiên, em dậy đi.”
Quả đấm run rẩy, muốn nắm chặt, nhưng lại vô lực như thế.
Cắn răng, anh ép mình vươn tay, chạm vào cơ thể đã lạnh của cô.
“Đừng đùa nữa. Em đậy đi.”
Người nằm đó, không có phản ứng, Cố Thừa Diệu cắn chặt môi của mình, cơ thể run rẩy không ngừng.
“Anh nói. Em dậy đi.”
,
Cơ thể anh mềm nhũn, đột nhiên vô lực ngồi xổm xuống mặt đất.
Vươn tay, vuốt khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên: “Em có nghe thấy không, đừng đùa nữa. Em dậy đi.”
Anh vô lực dựa vào cơ thể đã lạnh như băng kia, giơ tay lên che mắt mình, mặc cho nước mắt rơi xuống từng giọt.
Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ vì chưa đến mức thương tâm.
Diêu Hữu Thiên, cô ấy chết rồi.
Chỉ mới mấy tiếng trước, cô vẫn còn cãi vã với anh.
,
Cô nói: “Cố Thừa Diệu, đứa bé này là của anh.”
Cô nói: “Cố Thừa Diệu, người em yêu là anh.”
Cô nói: "Nếu như anh dám bắt tôi đi phá bỏ đứa bé, tôi sẽ ly hôn với anh."
Cô còn nói: “Nếu như anh thật sự như vậy. Tôi sẽ chết cho anh xem.”
Cô cứ nói liên tục. Cô nói nhiều như vậy, lúc đó anh nghe đến mức thấy phiền, thấy ngán.
Nhưng bây giờ, anh lại vô cùng hi vọng, cô một lần nữa thức dậy, cãi nhau với anh một trận.
,
Cô đẩy anh ra, cô nói, cô không nợ anh nữa.
Diêu Hữu Thiên. Em cố ý sao?
Có phải em cố ý hay không?
Em cố ý dùng cách thức này để trừng phạt anh, cố ý dùng cách thức này để cắt đứt quan hệ với anh?
Diêu Hữu Thiên, em thật tàn nhẫn. Em thật sự quá tàn nhẫn rồi.
,
Cơn đau lòng mãnh liệt đó, từ con dao cắt hết nhát này đến nhát khác vào trái tim, đã biến thành máy xay xay nát trái tim.
Anh liều mạng cũng không đứng dậy được. Cảm giác vô lực quá nhiều, quá nặng nề gần như đè sập anh.
Anh đột nhiên nắm chặt tay Diêu Hữu Thiên, chặt như vậy, dùng sức như vậy. Nếu như có thể, thậm chí anh muốn dụi cô vào người mình.
Như vậy, cô sẽ vĩnh viễn không rời khỏi mình nữa.
Chớp chớp mắt, anh nén lệ trong mắt mình xuống. Giọng nói kìm nén có mấy phần tự trách, mấy phần khẩn cầu.
,
“Diêu Hữu Thiên, xem như anh cầu xin em có được hay không? Em tỉnh lại có được không?”
“Em tỉnh lại rồi, cho dù con của em không phải là của anh. Anh cũng không để ý có được không?”
“Tôi sẽ không ép em phá thai nữa. Em tỉnh lại đi.”
“Diêu Hữu Thiên, đừng quậy nữa. Công ty vẫn còn rất nhiều chuyện chờ em đi xử lý, bây giờ em ngủ thì tính là gì?”
“Diêu Hữu Thiên. Em còn không tỉnh lại, anh sẽ giận đấy.”
“Diêu Hữu Thiên –“
,
Lời của anh, không được đáp lại.
Thế nhưng anh lại không dừng lại, nói liên tục. Liên tục nói.
Không ngừng lặp lại, không ngừng muốn gọi cô dậy.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Anh muốn lay cô, muốn đánh thức cô, nhưng làm thế nào cũng không có cách, khuôn mặt tái nhợt tột cùng, khiến anh ngay cả xuống tay cũng khó khăn: “Anh không ép em đi phá bỏ đứa bé nữa có được hay không?”
“Cho dù đứa bé này là của ai, chúng ta đều sinh nó ra có được không?”
“Anh sẽ đối xử thật tốt với em, cũng sẽ đối xử thật tốt với nó, có được hay không?”
“Anh sai rồi có được không? Anh không ép em như vậy, anh sai rồi.”
“Em tỉnh lại đi, em tỉnh lại rồi đánh, mắng ta. Em muốn thế nào cũng được.”
“Diêu Hữu Thiên, em không thể đối xử với anh như vậy. Chẳng lẽ em không biết, anh ——“
,
Anh yêu em.
Anh, anh yêu em ——
Bản thân Cố Thừa Diệu lại không biết mình đang nói gì, mấy câu lặp đi lặp lại. Nhưng lại không nói tiếp được nữa, trái tim co rút kịch liệt.
Cơn đau này, khiến anh không thể thở nổi.
Nhắm mắt lại, từng cơn nước mắt, thế nào cũng không kiềm lại được.
,
“Chúng ta đừng cãi vã nữa có được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được hay không?”
“Trước kia như thế nào cũng không sao cả. Em đừng quậy nữa. Chúng ta sống thật nữa. Có được hay không?”
Anh nói hết câu này đến câu khác. Mỗi một câu, giống như câu hỏi, lại giống như khẩn cầu.
“Diêu Hữu Thiên –“
Tại sao em có thể như vậy? Tại sao em có thể ích kỷ như vậy?
Tại sao em có thể bỏ anh lại mà đi như vậy?
,
Trái tim đã bị tổn thương thành mảnh vụn của Cố Thừa Diệu lại khó chịu giống như bị ném vào trong ngọn lửa thiêu cháy.
Anh không thở nổi, gần như sắp hít thở không thông.
Cơ thể cứng ngắc, không cách nào kiềm chế.
Từng cái hô hấp, từng động tác, đều trở nên đau khổ như vậy.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên dùng sức lắc đầu: “Anh sai rồi vẫn không được sao? Anh sai rồi vẫn không được sao?”
,
“Sau này cho dù em nói gì, anh đều tin em. Cho dù em muốn gì. Anh đều cho em. Cho dù em muốn làm gì, anh đều nghe theo em. Vẫn không được sao?”
“Anh đồng ý hết với em. Cái gì anh cũng đồng ý với em. Em đừng ngủ nữa.”
Anh đã, không còn gì nữa: “Anh chỉ có em thôi.”
Sau này còn có ai sẽ đứng phía sau anh? Ủng hộ từng quyết định của anh?
Sau này còn có ai sẽ không quản anh làm gì, đều một mực chịu đựng?
,
Sau này còn có ai, giống như cô, ngốc muốn chết. Rõ ràng đã nói muốn ly hôn, muốn chia tay, còn phải đỡ đạn cho mình?
Sau này còn có ai sẽ giống như cô? Có thể yêu mình đến mức ngay cả mạng cũng không cần?
Không có ai khác. Sẽ không còn có ai khác nữa.
Chỉ có cô. Chỉ có cô ——
Vươn tay vuốt ve mặt cô, giọng nói của Cố Thừa Diệu tràn đầy tuyệt vọng: “Đây là lựa chọn của em sao? Em quyết định dùng cách thức này để trốn chạy khỏi anh sao?”
,
“Em quá ích kỷ rồi ——“
Đúng vậy. Thật sự là quá ích kỷ. Trái tim bị lửa nóng thiêu đốt.
Anh muốn thoát khỏi, nhưng lại không thoát được.
Nỗi đau lòng này, có phải sẽ đuổi theo anh cả đời hay không?
Cố Thừa Diệu không biết, anh vẫn chưa đi đến cuối cuộc đời.
,
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy mình không đi tiếp nổi nữa.
Không có cô, anh phải đối mặt với cuộc sống sau này ra sao?
Đối mắt với những ngày tháng không có cô ra sao?
Lại đối diện với sinh mạng mất đi vì mình của cô ra sao?
Đối mặt với nỗi đau lòng anh làm thế nào cũng thể khắc chế ra sao?
Vào lúc này một ý nghĩ đi cuồng trào lên, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên cười.
“Không thể nào. Ông lừa tôi phải không?”
Cố Thừa Diệu không hề nhìn thấy vợ chồng Cố Tĩnh Đình chạy tới, anh kéo tay áo bác sĩ, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
“Ông lừa tôi. Ông lừa tôi. Cô ấy không thể chết được. Ông lừa tôi.”
Hai mắt anh mở to trừng trừng. Không ngừng lay cánh tay bác sĩ: “Vì sao ông phải lừa tôi? Người đâu? Cô ấy đâu? Tôi không tin. Cô ấy sẽ không chết. Cô ấy sẽ không chết.”
Hai câu cuối cùng, Cố Thừa Diệu gần như đã thét lên.
Bác sĩ bị anh lay đến mức cả người choáng váng.
,
“Anh à, anh buông tay ra.” Bác sĩ cố gắng kéo tay Cố Thừa Diệu ra. Nhưng làm thế nào cũng không kéo được: “Chúng tôi đã cố hết sức rồi.”
“Hết sức? Hết sức cái gì? Tôi muốn cô ấy sống. Tôi muốn cô ấy sống. ”
Đầu óc Cố Thừa Diệu cực kỳ hôn loạn. Anh có thể nào lý trí, không thể nào suy nghĩ.
Cả người anh đều bị một câu kia, câu không cứu được kích thích.
Không nên là thế này.
,
“Anh à, anh đừng như vậy.” Bác sĩ có chút lúng túng kéo tay anh ra: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, lại không truyền máu kịp thời ——“
“Không phải có người truyền máu cho cô ấy rồi sao? Triệu Bách Xuyên ——” Cố Thừa Diệu bắt đầu gọi: “Triệu Bách Xuyên ——“
Anh ta ở đâu?
Không phải anh ta đã truyền máu cho Thiên Thiên rồi sao? Anh ta đang ở đâu?
,
“Anh, anh ấy, máu của anh ấy không phù hợp ——“
Không phù hợp? Không phù hợp tại sao không nói?
Hiển nhiên anh sẽ nghĩ cách?
Nếu như không được, hãy dùng máu của anh.
Vì sao? Vì sao lại biến thành thế này?
,
Cố Thừa Diệu không có tâm trạng truy cứu xem Triệu Bách Xuyên lúc này đã đi đâu.
Anh đã không thể suy nghĩ, không thể phản ứng nữa.
Anh chỉ biết anh không nên tin, không nên tin sự thực trước mắt này.
Giải thích của bác sĩ mang theo mấy phần bất đắc dĩ, người nói muốn hiến máu kia cũng thật là. Rõ ràng biết mình có bệnh ung thư, còn nói truyền máu gì đó, lãng phí tình cảm và thời gian của bọn họ: “Anh à. Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Dứt lời, bỏ mặc phản ứng của Cố Thừa Diệu, rời đi giống như chạy trốn.
Người Cố Thừa Diệu mềm đi. Anh không thể phản ứng, cũng không biết phải phản ứng thế nào.
,
Chết rồi.
Diêu Hữu Thiên cứ chết như vậy?
Không. Không phải như vậy. Không phải như vậy.
Tại sao chuyện lại biến thành như vậy?
Anh ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Cơ thể bắt đầu run rẩy từng cơn.
“Không phải vậy, sẽ không. Không thể nào.”
Diêu Hữu Thiên. Cứ chết như vậy?
,
“Thừa Diệu ——” Cố Tĩnh Đình thấy bộ dạng của em trai, nội tâm có chút không đành, tiến lên hai bước đang định nói gì đó.
Cố Thừa Diệu lại xông vào phòng phẫu thuật giống như phát điên.
Trong phòng giải phẫu không nhìn thấy người của Diêu Hữu Thiên. Y tá nói bằng giọng điệu lạnh băng mà bình tĩnh, đã đưa người cho nhà xác ——
Nhà xác?
“Ai cho phép các người đưa đi?” Cố Thừa Diệu gào to: “Ai cho phép các người đưa cô ấy đi?”
,
Đuôi mắt anh sắp rách ra, cả người đều đã rơi vào một loại trạng thái điên cuồng.
“Người, người chết không đưa đến nhà xác, lẽ nào cứ để đó sao?” Giọng nói của y tá đó rất nhẹ, lúc đối diện với ánh mắt gần như sắp nổi giận của Cố Thừa Diệu đã rụt cổ lại, không mở miệng nữa.
Cố Thừa Diệu không thể tiếp nhận được, nhưng lại không thể không tiếp nhận.
Ý nghĩa mà hai chữ nhà xác đại diện cho, khiến cả người anh đều suy sụp.
Anh không biết mình rời đi như thế nào, lại đi đến nhà xác ở tầng hầm bệnh viện như thế nào.
,
Anh giống như một du hồn, bước chân lảo đảo, mấy lần nữa chân suýt vấp ngã.
Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm vẻ mặt nghiêm túc đi theo phía sau, lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Muốn đưa tay dìu anh, lại bị anh hất ra.
“Tránh ra.”
Đừng đụng vào anh.
,
Anh muốn đi gặp Diêu Hữu Thiên.
Cô ấy nhất định là đang đùa với anh.
Nhất định là vậy.
,
Lạnh lẽo, ẩm ướt, trong không khí tràn ngập hương vị quái dị.
Và cả yên tĩnh. Nơi này hoàn toàn không nghe thấy iếng người, chỉ có sự yên tĩnh giống như cái chết.
Sau khi con người chết đi, tất cả đều biến thành hư không.
Cho dù địa vị của bạn cao hơn nữa, tiền bạc của bạn có nhiều hơn nữa.
Thứ có thể có được cuối cùng, cũng chỉ là một không giang lớn bằng ô vuông.
Cố Thừa Diệu đã làm vô số chuẩn bị tâm lý, vẫn không thể chấp nhận sự mất mát lúc này.
Cả người anh đều đã trống rỗng vô lực. Cơ thể đã mất đi cảm giác.
,
Anh không có cách nào cử động, cũng không có cách nào suy nghĩ. Anh chỉ nhìn người nổi lên dưới miếng vải trắng kia,
Tấm vải trắng toát phủ lên người cô. Nhẹ nhàng vén lên một góc, Diêu Hữu Thiên yên lặng nằm ở đó, sắc mặt bình thản, giống như đang ngủ.
Có điều sắc mặt đó cực kỳ nhợt ngạt, đôi môi đã mất đi sắc máu.
Anh cắn chặt môi. Vươn tay, vuốt lên mặt Diêu Hữu Thiên.
Lạnh quá.
Tại sao lại lạnh như thế?
Cố Thừa Diệu chỉ cảm thấy trái tim giống như bị dao cắt qua, từng tấc một. Hắn đau đến khó có thể thành nói.
,
Thời gian trôi qua như thế nào, anh khôn biết.
Anh chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, nhìn chòng chọc gắt gao, giống như giây tiếp theo, cô sẽ đứng dậy khỏi nơi đó vậy.
“Diêu Hữu Thiên, em dậy đi.”
Quả đấm run rẩy, muốn nắm chặt, nhưng lại vô lực như thế.
Cắn răng, anh ép mình vươn tay, chạm vào cơ thể đã lạnh của cô.
“Đừng đùa nữa. Em đậy đi.”
Người nằm đó, không có phản ứng, Cố Thừa Diệu cắn chặt môi của mình, cơ thể run rẩy không ngừng.
“Anh nói. Em dậy đi.”
,
Cơ thể anh mềm nhũn, đột nhiên vô lực ngồi xổm xuống mặt đất.
Vươn tay, vuốt khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên: “Em có nghe thấy không, đừng đùa nữa. Em dậy đi.”
Anh vô lực dựa vào cơ thể đã lạnh như băng kia, giơ tay lên che mắt mình, mặc cho nước mắt rơi xuống từng giọt.
Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ vì chưa đến mức thương tâm.
Diêu Hữu Thiên, cô ấy chết rồi.
Chỉ mới mấy tiếng trước, cô vẫn còn cãi vã với anh.
,
Cô nói: “Cố Thừa Diệu, đứa bé này là của anh.”
Cô nói: “Cố Thừa Diệu, người em yêu là anh.”
Cô nói: "Nếu như anh dám bắt tôi đi phá bỏ đứa bé, tôi sẽ ly hôn với anh."
Cô còn nói: “Nếu như anh thật sự như vậy. Tôi sẽ chết cho anh xem.”
Cô cứ nói liên tục. Cô nói nhiều như vậy, lúc đó anh nghe đến mức thấy phiền, thấy ngán.
Nhưng bây giờ, anh lại vô cùng hi vọng, cô một lần nữa thức dậy, cãi nhau với anh một trận.
,
Cô đẩy anh ra, cô nói, cô không nợ anh nữa.
Diêu Hữu Thiên. Em cố ý sao?
Có phải em cố ý hay không?
Em cố ý dùng cách thức này để trừng phạt anh, cố ý dùng cách thức này để cắt đứt quan hệ với anh?
Diêu Hữu Thiên, em thật tàn nhẫn. Em thật sự quá tàn nhẫn rồi.
,
Cơn đau lòng mãnh liệt đó, từ con dao cắt hết nhát này đến nhát khác vào trái tim, đã biến thành máy xay xay nát trái tim.
Anh liều mạng cũng không đứng dậy được. Cảm giác vô lực quá nhiều, quá nặng nề gần như đè sập anh.
Anh đột nhiên nắm chặt tay Diêu Hữu Thiên, chặt như vậy, dùng sức như vậy. Nếu như có thể, thậm chí anh muốn dụi cô vào người mình.
Như vậy, cô sẽ vĩnh viễn không rời khỏi mình nữa.
Chớp chớp mắt, anh nén lệ trong mắt mình xuống. Giọng nói kìm nén có mấy phần tự trách, mấy phần khẩn cầu.
,
“Diêu Hữu Thiên, xem như anh cầu xin em có được hay không? Em tỉnh lại có được không?”
“Em tỉnh lại rồi, cho dù con của em không phải là của anh. Anh cũng không để ý có được không?”
“Tôi sẽ không ép em phá thai nữa. Em tỉnh lại đi.”
“Diêu Hữu Thiên, đừng quậy nữa. Công ty vẫn còn rất nhiều chuyện chờ em đi xử lý, bây giờ em ngủ thì tính là gì?”
“Diêu Hữu Thiên. Em còn không tỉnh lại, anh sẽ giận đấy.”
“Diêu Hữu Thiên –“
,
Lời của anh, không được đáp lại.
Thế nhưng anh lại không dừng lại, nói liên tục. Liên tục nói.
Không ngừng lặp lại, không ngừng muốn gọi cô dậy.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Anh muốn lay cô, muốn đánh thức cô, nhưng làm thế nào cũng không có cách, khuôn mặt tái nhợt tột cùng, khiến anh ngay cả xuống tay cũng khó khăn: “Anh không ép em đi phá bỏ đứa bé nữa có được hay không?”
“Cho dù đứa bé này là của ai, chúng ta đều sinh nó ra có được không?”
“Anh sẽ đối xử thật tốt với em, cũng sẽ đối xử thật tốt với nó, có được hay không?”
“Anh sai rồi có được không? Anh không ép em như vậy, anh sai rồi.”
“Em tỉnh lại đi, em tỉnh lại rồi đánh, mắng ta. Em muốn thế nào cũng được.”
“Diêu Hữu Thiên, em không thể đối xử với anh như vậy. Chẳng lẽ em không biết, anh ——“
,
Anh yêu em.
Anh, anh yêu em ——
Bản thân Cố Thừa Diệu lại không biết mình đang nói gì, mấy câu lặp đi lặp lại. Nhưng lại không nói tiếp được nữa, trái tim co rút kịch liệt.
Cơn đau này, khiến anh không thể thở nổi.
Nhắm mắt lại, từng cơn nước mắt, thế nào cũng không kiềm lại được.
,
“Chúng ta đừng cãi vã nữa có được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được hay không?”
“Trước kia như thế nào cũng không sao cả. Em đừng quậy nữa. Chúng ta sống thật nữa. Có được hay không?”
Anh nói hết câu này đến câu khác. Mỗi một câu, giống như câu hỏi, lại giống như khẩn cầu.
“Diêu Hữu Thiên –“
Tại sao em có thể như vậy? Tại sao em có thể ích kỷ như vậy?
Tại sao em có thể bỏ anh lại mà đi như vậy?
,
Trái tim đã bị tổn thương thành mảnh vụn của Cố Thừa Diệu lại khó chịu giống như bị ném vào trong ngọn lửa thiêu cháy.
Anh không thở nổi, gần như sắp hít thở không thông.
Cơ thể cứng ngắc, không cách nào kiềm chế.
Từng cái hô hấp, từng động tác, đều trở nên đau khổ như vậy.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên dùng sức lắc đầu: “Anh sai rồi vẫn không được sao? Anh sai rồi vẫn không được sao?”
,
“Sau này cho dù em nói gì, anh đều tin em. Cho dù em muốn gì. Anh đều cho em. Cho dù em muốn làm gì, anh đều nghe theo em. Vẫn không được sao?”
“Anh đồng ý hết với em. Cái gì anh cũng đồng ý với em. Em đừng ngủ nữa.”
Anh đã, không còn gì nữa: “Anh chỉ có em thôi.”
Sau này còn có ai sẽ đứng phía sau anh? Ủng hộ từng quyết định của anh?
Sau này còn có ai sẽ không quản anh làm gì, đều một mực chịu đựng?
,
Sau này còn có ai, giống như cô, ngốc muốn chết. Rõ ràng đã nói muốn ly hôn, muốn chia tay, còn phải đỡ đạn cho mình?
Sau này còn có ai sẽ giống như cô? Có thể yêu mình đến mức ngay cả mạng cũng không cần?
Không có ai khác. Sẽ không còn có ai khác nữa.
Chỉ có cô. Chỉ có cô ——
Vươn tay vuốt ve mặt cô, giọng nói của Cố Thừa Diệu tràn đầy tuyệt vọng: “Đây là lựa chọn của em sao? Em quyết định dùng cách thức này để trốn chạy khỏi anh sao?”
,
“Em quá ích kỷ rồi ——“
Đúng vậy. Thật sự là quá ích kỷ. Trái tim bị lửa nóng thiêu đốt.
Anh muốn thoát khỏi, nhưng lại không thoát được.
Nỗi đau lòng này, có phải sẽ đuổi theo anh cả đời hay không?
Cố Thừa Diệu không biết, anh vẫn chưa đi đến cuối cuộc đời.
,
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy mình không đi tiếp nổi nữa.
Không có cô, anh phải đối mặt với cuộc sống sau này ra sao?
Đối mắt với những ngày tháng không có cô ra sao?
Lại đối diện với sinh mạng mất đi vì mình của cô ra sao?
Đối mặt với nỗi đau lòng anh làm thế nào cũng thể khắc chế ra sao?
Vào lúc này một ý nghĩ đi cuồng trào lên, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.